[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 38: Kịch tình vĩ đại




Có mục tiêu rồi, Harry bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu. Cái tính đam mê nghiên cứu này đã ngấm sâu vào máu cậu, nếu không phải trong phòng ngủ có Draco làm nội gián, cộng với Severus thường xuyên kiểm tra, cậu đã quay về với cuộc sống của kiếp trước.

Chả mấy mà đã hết tháng chín, Harry vẫn còn đang ôm mấy cuốn sách bảo bối thì Ron đến, bá vai bá cổ cậu: “Này, mình có thứ này chắc chắn là cậu sẽ thấy hứng thú, muốn đi xem không?” – Nói xong không thèm để ý xem Harry có đồng ý hay không, Ron nắm tay cậu chạy biến. Draco nhìn theo bóng dáng hai người, bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với việc Harry được phân vào Slytherin, còn thân mật với Gryffindor, đã có rất nhiều học sinh nhà Slytherin cảm thấy bất mãn. Nhưng mà do Harry có thực lực, còn gia tộc Malfoy đứng sau nữa, cho nên dù có bất mãn cũng không có ai dám thể hiện rõ ràng. Trừ mấy tên ngốc!

Harry bị kéo đến tháp Gryffindor, sau đó thật vinh hạnh gặp lại hai anh em sinh đôi.

“A, Cứu Thế Chủ của chúng ta.”

“A, Hoàng kim nam hài của chúng ta.”

“Đã lâu không gặp.”

“Em vẫn….”

“Xinh đẹp động lòng người như thế…..” – Hai người đồng thanh gào lên làm Harry nhăn mặt. Cái từ “xinh đẹp động lòng người” đặt lên người cậu khiến cho Harry không thoải mái. Cậu nheo mắt: “Lâu không gặp, hai anh khỏe chứ.” – Nhưng vẫn giữ biểu tình như không có gì. Chỉ là nếu như Draco nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, nhất định sẽ tránh xa – Đó không phải là vẻ mặt đang tính kế người khác sao? Tốt hơn hết là không dính vào nếu không muốn chết sớm!

“A, Fred.”

“A, George.”

“Anh có nghe thấy không?”

“Cậu ấy gọi chúng ta….”

“Là anh!” – Đồng thanh.

Harry ở trong lòng xem thường một cái, sau đó cười tủm tỉm nói: “Em biết mà…” – Hai anh em sinh đôi khó hiểu nhìn Harry – “Anh là George, còn anh mới là Fred.” – Chỉ rõ hai người xong, nhìn thấy bọn họ há hốc mồm, trong lòng thầm nghĩ: ‘Còn non và xanh lắm, muốn đùa ta sao, không có cửa đâu.’

“A, Harry.”

“Sao em nhận ra bọn anh?”

Hiển nhiên là hai người đều rất ngạc nhiên, Harry trừng mắt nhìn, lộ ra răng nanh chói lóa: “Nhìn là thấy mà!”

Hiệu quả rất tốt, trán mọi người đều có ba đường hắc tuyến.

Đương nhiên, người thông minh sẽ không tiếp tục vấn đề rất tốn thời gian này, anh em sinh đôi cũng thế

“Harry, sắp tới Halloween!” – Ron nói xong mặt bỗng đỏ ửng.

Lúc này Harry mới nhớ, quả là nhanh thật, sau đó tủm tỉm cười nhìn Ron: “Ừ, mình biết mà. Cậu muốn quà gì? Như là… Kẹo đủ vị? Hay chocolate ếch nhái?”

“Không, không. Mình không phải có ý này. Ý mình là muốn tặng quà cho cậu, không, quà của bọn mình.” – Ron đỏ mặt, đưa tấm da dê cho Harry.

Harry đương nhiên biết đây là thứ gì, chính là Bản đồ Đạo tặc mà Peter đã nói. Nhưng cậu vẫn giả vờ như không biết, nhìn tấm da dê trống trơn, mang vẻ mặt vô tội nhìn Ron và cặp sinh đôi: “A… Được rồi… Nếu như mấy cậu xác định đây chính là một tấm da dê cổ…”

“Không phải.”

“Cứu thế chủ của tôi.”

“Đây chính là bảo bối hiếm có khó tìm đấy nha.”

“Nó chính là thứ tốt nhất dùng để dạ du.”

“Cái này là do cha em.”

“Thần tượng của bọn anh.”

“Làm ra.” – Đồng thanh

Cặp sinh đôi lấy tấm da dê, khẽ điểm đũa phép lên nó, nhẹ nhàng nói: “Tôi thề là tôi đang làm chuyện không tốt.”

Sau đó những hình vẽ chạy dọc trên tấm da dê, là một tấm bản đồ chi tiết. Harry làm bộ kinh ngạc há hốc miệng: “Cái này… Là của cha em sao?”

“Đúng thế, Harry.” – Ron nói xong liền điểm đũa phép lên – “Trò đùa kết thúc.” – Rồi đưa tấm da dê cho Harry/

“Cái này là bản đồ chi tiết của Hogwarts, còn có vị trí hiện tại của từng người.” – Ron nói xong thần thần bí bí kề tai Harry, thấp giọng – “Cậu có thể dùng nó để trốn các giáo viên, tìm bọn mình dạ du.”

Harry cúi đầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị.

“Ừ. Đúng là thứ tốt…. Mình vẫn rất muốn đi lên hành lang lầu bốn.” – Harry làm bộ nói.

Ron trừng mắt: “Không được, thầy hiệu trưởng đã nói rồi, đó là khu vực cấm.”

“Ronie bé bỏng à!”

“Em trai thân mến!”

“Này, đừng có gọi em bằng cái tên đó!” – Ron oán hận nhìn cặp sinh đôi.

“Chúng ta là Gryffindor!” – Hiển nhiên là hai anh em không thèm để ý đến lời Ron nói.

“Chúng ta không phải là Slytherin cẩn thận.”

“Không phải là Ravenclaw khô khan.”

“Lại càng không phải là đám nhát gan Hufflepuff.”

“Quy định, đối với Gryffindor”

“Chính là để phá vỡ!” – Đồng thanh.

Harry trong lòng khẽ xem thường: ‘Nhìn đi, đúng là Gryffindor, bị khiêu khích là cắn câu, căn bản không cần suy nghĩ gì hết!’

“Ron, cậu cũng không muốn biết tầng bốn có gì sao?” – Đôi mắt xanh biếc của tiểu hồ ly chính thức hạ gục Ron.

“Được rồi. Mình cũng muốn biết!” – Ron thực sự là rất tò mò, hơn nữa còn nóng lòng muốn thử xem cảm giác phá vỡ nội quy là thế nào.

“A? Thật thế sao?” – Harry kinh hỉ nhìn Ron, khiến cho Ron càng thêm xấu hổ, nhưng cảm xúc của cậu nhanh chóng tụt xuống – “Ai… Tiếc quá….” – Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Harry đột nhiên ảm đạm, ba anh em nhà Weasley nhất thời không biết là có chuyện gì.

“Là giáo sư!” – Harry nghiêm túc nhìn về phía ba anh em – “Mình đang bị chủ nhiệm cấm túc! Không biết khi nào mới được tự do….”

Ba anh em lập thương hại nhìn Harry, bọn họ nhớ rõ lần cấm túc trước đó thế nào, giằng co suốt hai tuần.

“Nhưng mà, mình rất muốn biết trên lầu bốn có cái gì….” – Harry đáng thương nhìn ba người, hi vọng bọn họ nghĩ ra biện pháp gì đó.

Ron cũng không nghĩ nhiều: “Như vậy, Harry à, bọn mình sẽ đi, sau đó sẽ kể cho cậu biết. Được không?” – Những lời này nói ra nhanh đến mức hai anh em sinh đôi không kịp ngăn lại.

“Có thể chứ?” – Chiêu thức đôi mắt ngây thơ, tất cả bại trận.

“Vậy bản đồ đạo tặc mấy người cầm lấy đi.” – Harry cười tủm tỉm đưa bản đồ cho ba anh em – “Mình đi trước đây! Lát nữa sẽ có người kiểm tra!” – Nói xong liền phất tay rời đi, thầm nghĩ ‘Không phải là Gryffindor thích dạ du sao? Tốt, cho mấy người đi!’

Ai, cho nên mới nói, ai cũng có thể đắc tội, nhưng đặc biệt phải trừ Sở đại thần ra….

Thật khoái trá. Hôm sau, Harry thấy Ron thất kinh đến tìm cậu, còn đưa Bản đồ Đạo tặc cho cậu: “Harry, nghe mình, không được đến lầu bốn, nhớ không?” – Ron gần như là gào lên, khiến cho Draco nhíu mày, mà Hermione đứng sau dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hai người.

Harry vô tội nhìn Ron, Ron hít một hơi thật sâu: “Trời ạ, cậu không biết lầu bốn có cất giữ thứ gì đâu! Nơi đó rất nguy hiểm! Cậu không được đi!”

Harry hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì thế?” – Cậu đương nhiên là biết trong đó có cái gì, không phải là con chó ba đầu sao? Cậu còn biết bên dưới nó có gì nữa cơ!

“Chó ba đầu! Chó Địa ngục ba đầu!” – Mặt Ron đỏ bừng, gào lên tên loài động vật làm cậu sợ hãi kia. Sau đó, nhóm tiểu động vật xung quanh đều hít một ngụm lãnh khí, người phản ứng mãnh liệt nhất là Draco.

Draco lập tức đập bàn, đứng lên: “Chết tiệt! Dumbledore lại có thể để sinh vật nguy hiểm như thế ở Hogwarts! Ta phải viết thư cho cha ta! Ta muốn hội đồng quản trị bãi nhiệm lão!”

Được rồi, có lẽ sẽ có người không tin tưởng rằng Draco có thể làm được chuyện này, nhưng Harry biết là có. Vì thế, cậu nhanh chóng chạy đến vuốt lưng cậu nhóc, cậu cũng không muỗn Dumbledore bị bãi nhiệm. Cậu còn muốn dùng lão già kia để đối phó với Voldemort nữa.

“Tiểu Long, đừng nongs giận, Dumbledore không phải đã để lầu bốn thành khu vực cấm sao? Không có gì nguy hiểm đâu….” – Thi triển gần hết công phu võ mồm, Harry mới làm cho Draco bình tĩnh lại. Draco lạnh lùng hừ một tiếng – “Đừng để mình tóm được nhược điểm của lão!” – Chuyện này có thể coi như là xong.

Ron không nghĩ Draco lại tức giận thế, cậu bị khí thế của Draco dọa sợ. Một hồi lâu sau mới bình thường lại được: “Harry…” – Ron ấp úng – “George với Fred nói…. Con chó ba đầu kia hình như đang canh giữ cái gì đó, vì dưới chân nó có một cái bẫy.”

Harry thầm xem thường: ‘Tình huống chết tiệt gì thế này! Không nghĩ đến anh em sinh đôi kia lại quan sát cẩn thận như vậy… Nhưng mà hai người đó vốn rất có thiên phú với các trò đùa dai, nếu không trong trí nhớ của Neville cũng sẽ không có cái tiệm giỡn kia? Có lẽ nên xem xét đầu tư một chút…’

“Nói thế…. Ron, cậu lại muốn một lần nữa đối diện với con chó ba đầu kia sao…” – Hai mắt Harry long lanh tràn ngập sợ hãi nhìn Ron, giống như chỉ cần Ron nói “Đúng thế.” là cậu sẽ khóc ngay lập tức.

Ron nghĩ đến bộ dạng hung dữ của con chó kia, liên tục lắc đầu: “Không! Mình không đi!”

Trong ánh mắt Harry hiện lên một tia mỉm cười, quay đầu nhìn về phía bàn ăn của Gryffindor, tìm hai anh em sinh đôi. Tốt lắm, sắc mặt có chút tái… Hắc hắc….

About these ads

Đang tải…