Draco nhìn Harry và Neville nói chuyện xong, cảm giác là có vấn đề, không khỏi có chút lo lắng.
“Harry, không sao chứ?” – Draco lo lắng hỏi, mà tiểu sư tử Ron vốn thần kinh thô, căn bản là không phát hiện được gì.
Harry ngồi xuống, không trả lời, cẩn thận nghĩ kĩ mấy manh mối mà Neville cung cấp.
Sirius bị oan, điểm này mình đã sớm biết.
Một cuốn nhật kí, có vẻ là rất quan trọng, bị em gái Ron lấy.
Xà quái.
Voldemort sống lại có liên quan đến mình.
Sủng vật của Voldemort nhất định phải giết, nếu không sẽ không giết được hắn.
A… Trung gian vẫn còn nhiều thiếu sót, manh mối biết được quá ít, căn bản là không có gì. Nhưng có thể khẳng định, tin cuối cùng này vô cùng trọng yếu. Về Voldemort, cũng là về chính cậu. Nhưng mà cũng có chuyện kỳ quặc, Neville nói, tiên sinh giết chết Dumbledore? Cái này… Quá vô lý? Tuy rằng quan hệ giữa hai người không tốt, nhưng cũng không đến mức phải giết. Hừ, nhất định phải hỏi rõ ràng, tiên sinh có chuyện giấu cậu.
Harry phấn chấn lên một chút mới phát hiện, Draco lo lắng nhìn cậu.
“Ha ha, sao lại nhìn mình thế? Có chuyện gì sao?” – Harry gượng cười hỏi.
“Harry, rốt cuộc là có chuyện gì? Không có việc gì chứ?”
Harry nháy mắt: “Chỉ là sắp xếp lại một số suy nghĩ mà thôi, không vấn đề gì.” – Neville nói cả nhà Malfoy đều là Tử Thần Thực Tử, vấn đề đó cũng không quan trọng. Bởi vì đối với một gia tộc quý tộc, họ sẽ không bao giờ đặt hết trứng vào một cái rổ. Với họ, không có gì là trung thành tuyệt đối.
Draco thả lỏng, lại có chút uể oải nói: “Lát nữa phải đến chỗ cha đỡ đầu… Trời ạ, chỉ hi vọng hôm nay cha đỡ đầu có thể nhân từ một chút, đừng bắt chúng ta xử lý mấy thứ kỳ quái gì đó.
Khóe miệng Harry khẽ run rẩy: “Cái đó, khó có thể nói trước được….”
Nhớ tới năm đó, tiên sinh đại nhân vì rèn luyện kỹ năng xử lý dược liệu cho ai đó, đã đưa cho người ta mười thùng sên… Cái loại động vật nhớp nháp này, có thể xử lý dễ dàng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, lũ sên đó khi chết, sẽ thải ra một loại khí, mà cái mùi vị hôi thối đó đã bám trên người, thì phải hai ba ngày mới có thể tiêu tán! Cái đó căn bản không phải là rèn luyện của tiên sinh, mà là mưu sát! May mắn mà cậu chịu được tanh tưởi, tìm kiếm biện pháp giải quyết, cuối cùng, cũng đã tìm được phương pháp ở trong một cuốn bách khoa toàn thư về độc dược… Sau đó, len lén bào chế ma dược. Tuy rằng là lén lút bào chế, nhưng vẫn bị tiên sinh tóm được, kết quả là phải viết bài báo cáo dài 30 tấc Anh về thuốc Khử Mùi. Nhưng vẫn đáng giá! So với một tuần phải chịu mùi uế khí thì cái này tốt hơn nhiều!
“Tiểu Long… Chỗ cậu có thuốc Khử Mùi không?” – Harry nghĩ đến đây, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. Vì đã lâu lắm rồi không phải xử lý thứ này, cho nên cậu cũng đã quăng loại thuốc này ra sau đầu, thậm chí đến tài liệu chế tác cũng không chuẩn bị!
Draco tựa hồ cũng nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt: “Không thể nào? Cha nuôi sẽ không tàn nhẫn thế chứ?”
Draco muốn tìm một chút an ủi, nhưng rất nhanh, cậu nhóc đã tuyệt vọng.
“Tiểu Malfoy tiên sinh? Vì sao ngài lại cảm thấy ta là một người tâm địa thiện lương?” – Thanh âm trầm thấp, khàn khàn vang lên, trong nháy mắt, cả đám Tiểu Xà lạnh run người, sắc mặt trắng bệch – “Đêm nay, ngài và ngài Potter, đến văn phòng của ta, làm việc!” – Sau đó tung áo choàng rời đi….
Thực là đầy khí thế….. Harry vẫn còn tâm tư để cảm thán….
Severus nhìn Harry giống như không ổn, cho nên tới xem một chút, xác định không có việc gì, y liền rời đi.
“Harry, Harry, làm sao bây giờ? Nhất định là sên rồi! Nhất định thế! Mau nghĩ cách đi!!!” – Draco khóc lóc, thật giống Gryffindor…
“Draco, hình tượng, hình tượng! Chẳng lẽ cậu muốn người khác nói với chú Lucius về bộ dạng lúc này của cậu sao? Sau đó sẽ cho cậu chép năm mươi lần gia quy!” – Harry khẽ vuốt trán.
“Không!” – Draco lập tức khôi phục dáng vẻ cao ngạo thường ngày, dáng vẻ chuẩn Malfoy bước đi.
Harry cũng đi theo.
Cuối cùng là… xử lý sên sẽ không phải là cậu, thật tốt!
Harry thoải mái nhìn đống sách về linh hồn của cậu, lại nhìn Draco ai oán ngồi xổm ở góc tường xử lý đống sên! Nếu không phải là do tên kia, thì giờ này cậu cũng không phải ở đây đối diện với cái thứ quỷ quái này.
Harry vui sướng nhìn người khác gặp họa, liếc Draco, thầm nghĩ: Tử đạo hữu bất tử bần đạo! Tiểu Long, cậu vất vả rồi!
Harry xem sách, đột nhiên nghĩ đến con xà quái kia, vì thế muốn hỏi xem tiên sinh nhà mình có biết chút gì không.
“Tiên sinh, ta có vấn đề muốn hỏi ngài. Ngài có biết trong tình huống như thế nào, chỉ có thể giết chết một sinh mệnh khác, mới có thể giết chết được người đó không?” – Harry đầy hi vọng nhìn Severus.
Severus cau mày, suy nghĩ một chút: “Trừ khi hắn ta đem linh hồn mình xé nhỏ, kí gửi vào một vật thể nào đó. Như vậy, chỉ cần không tiêu diệt được các mảnh hồn, hắn sẽ bất tử!”
Harry trợn tròn mắt, không thể nghĩ đến tình huống này. Xé rách linh hồn! Trời ạ, không phải chỉ có kẻ điên mới làm những việc như thế sao?
Severu nheo mắt, nguy hiểm hỏi: “Ngươi lại phát hiện ra cái gì?”
Harry cười ngây ngô, sau đó bỏ lại một câu: “Cậu bạn Neville thật thú vị.” – Tiếp tục xem sách.
Severus biết là có hỏi thêm cũng không được gì, vậy chỉ có thể tìm cách mời Neville đến hỏi thăm thôi… Nếu tên nhóc kia vẫn lên lớp môn ma dược, chuyện này, chẳng có gì là khó cả.
Lớp Bùa chú hôm sau là bài học về Bùa Trôi nổi. Harry là người hoàn thành đầu tiên. Tiếp theo là Draco, rồi đến Zabini… Như vậy là Slytherin chiếm ba vị trí đầu. Chỉ là đến khi tan lớp, con chuột của Ron tựa hồ tỉnh ngủ, chạy lung tung. Kết quả là bị một bùa Hôn mê của Harry đánh trúng, lại lăn ra ngủ tiếp.
Anh bạn chuột thiếu một ngón chân, chúng ta cần nói chuyện một chút! Harry thầm nói.
“Ron…” – Harry ngượng ngùng nói với Ron – “Con chuột của cậu có vẻ không nghe lời.” – Harry chỉ vào con chuột đang hôn mê.
“À, nó lại ngủ!” – Ron cũng không biết nên nói thế nào.
“Nhưng mình rất thích nó, cho mình mượn chơi vài hôm được không!” – Harry sáng mắt lên nhìn Ron – “Mình có thể đưa Hegwid sao cho cậu mượn.”
“Ai, không cần đâu. Cậu cứ chơi đi, chỉ cần đừng đùa chết là được.” – Ron nói.
“Vậy sao? Quả nhiên Ron là tốt nhất.” – Harry mỉm cười ngọt ngào, ôm con chuột kia chạy biến.
Neville nhìn Harry như vậy, vẫn là không quen…. Cảm giác Harry bốc đồng như trước vẫn tốt hơn, Neville kết luận.
“Nào, chú Peter, tôi biết là chú mà. Tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.” – Harry cười tủm tỉm nói với con chuột trong lòng. Mà con chuột kia nghe thấy như vậy, toàn thân run lên – “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích…” – Trong giọng nói của Harry mang theo một chút nghi hoặc – “Chú Peter, tôi biết là khi đó cũng không phải là chú tự nguyện. Tôi chỉ muốn nói chuyện, không hề có ý nào khác. Chú dẫn cháu đến một nơi an toàn, chúng ta nói chuyện được không?” – Nói xong liền buông con chuột ra. Con chuột vội vàng chạy ra xa, nhìn nhìn, xác định Harry sẽ không làm gì tổn thương đến nó, hoặc là, không tố giác nó, mới chậm rãi bước đến, sau đó cẩn thận quan sát, cuối cùng bước đến gần Harry, cào cào vào giầy cậu, xoay người, chit chit, chạy đi.
Harry biết ý của nó là muốn gọi mình chạy theo nó, liền đi theo.
Đến tầng 8 của tháp Gryffindor, Harry biết đó là Phòng Cần Thiết. Con chuột mang Harry chạy tới chạy lui ba lần, làm Harry tưởng nó muốn đùa giỡn mình, kết quả là trên tường có một cánh cửa xuất hiện.
Con chuột bước vào, Harry cũng vào theo, sau đó, cánh cửa biến mất.
Con chuột nhanh chóng biến hình. Một người đàn ông thấp bé, ánh mắt run sợ, có hai cái răng chuột xuất hiện trước mặt Harry.
“Harry, rất xin lỗi, rất xin lỗi…” – Peter khóc lóc, có thể thấy được là hắn rất thành thật.
“Nói xem tại sao năm đó lại thế? Tôi không tin là chú dễ dàng bị bắt như vậy? Lẽ nào… Chú chủ động gia nhập phía Voldemort?” – Harry dùng ngữ khí chất vấn hỏi, hoàn toàn không hề ngượng ngùng như bình thường. Kỳ thật là cậu đã tính toán đến khả năng này.
“Sao có thể thế được! Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rõ ràng đã bị điên. Nếu không phải dưới tình thế bị ép buộc, sao chú có thể giúp hắn chứ!” – Thanh âm của Peter thiếu chút nữa là xuyên thủng màng nhĩ Harry.
“Vậy chú nói xem, rốt cuộc là thế nào?” – Harry ngồi xuống, ý bảo Peter cũng ngồi xuống.
“Cháu… Cháu… Cháu tin là chú có ẩn tình?” – Trong mắt Peter tràn ngập nước mắt, kìm không được khóc nấc lên.
Bộ dạng của Peter lúc này đã đủ xấu xí, khóc lên càng thấy khó coi. Làm cho người ta có cảm giác hắn ta đáng khinh đến cực điểm.
“Dừng! Peter Pettigrew!” – Harry lớn tiếng ngăn lại, đừng trách cậu nhìn mặt mà ghét người, nhưng mà quả thật là cậu không chịu nổi nữa – “Chú nghĩ rằng tôi tin là có ẩn tình thì sẽ tha thứ cho chú sao? Chú là người hại chết cha mẹ tôi, mặc kệ là nguyên nhân gì. Chú nói đi! Nhanh lên!”
“Chú… Chú… Chú không biết nên nói thế nào! Kế hoạch của chúng ta rất chu toàn, dương đông kích tây, sau đó để Chân Nhồi Bông đi hủy kho hàng…. Nhưng mà, không biết vì sao, vị trí của chú bị bại lộ! Chú thề, không phải là do chú! Vì giữ cái mạng nhỏ này, chú làm gì cũng cẩn thận! Nhưng mà chú lại bị lộ. Vì chú bị lộ, nên Chân Nhồi Bông cũng bị bắt! Chú nghi ngờ… Có người để lộ tin tức! Trong số những người biết nhiệm vụ nhất định có nội gián!” – Peter hô to.
Harry híp mắt. Chú Sirius bị bắt? Không có khả năng. Có áo tàng hình, sao có thể bị bắt được?
“Không phải cha tôi đưa áo tàng hình cho mượn sao? Vì sao chú Sirius lại bị bắt được?” – Harry nghi vấn.
Peter trừng mắt: “Mượn? Khi nào thì cho chúng ta mượn? Không hề có!” – Peter hét lên chói tai, hoàn toàn không để ý sao Harry lại biết chuyện James đưa áo tàng hình cho Dumbledore mượn.
“Khi đó có những ai biết kế hoạch này? Là kế hoạch cụ thể?”
“Chú, Chân Nhồi Bông, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Dumbledore. Không có Weasley!”
“Ha ha… Thật là có ý tứ, Lão Ong Mật…” – Khóe miệng Harry lộ ra nụ cười lạnh – “Ngài Peter, ngài chuẩn bị nhận lỗi chưa?”
Peter hoảng sợ nhìn Harry, cảm giác như khi đối mặt với Hắc Ma Vương vậy, tùy thời đều phải chạy trốn.
“Yên tâm, tôi không giết ông, nhưng mà tôi muốn tìm cơ hội…. Đưa cha nuôi ra ngoài.” – Harry cười âm trầm.
“Không! Harry, van cháu, chú không muốn đi Azkaban! Chú sẽ bồi thường cho cháu, về sau sẽ chăm lo tốt cho cháu. Xin cháu đấy, đừng bắt chú phải vào Azkaban!” – Peter hoàn toàn bị khí thế của Harry uy hiếp, hoàn toàn quên mất bản thân mình đã là một phù thủy trưởng thành, mà đối phương chỉ là một đứa trẻ mới mười một tuổi.
“Ngài Peter, bình tĩnh!” – Harry ngăn Peter đã muốn phát điên lại – “Tôi chỉ muốn ông đứng ra làm chứng, chứng minh chú Sirius vô tội. Khi bọn họ muốn đưa chú đến Azkaban, ông có thể biến thành hình thái Animagus để đào tẩu. Theo tôi biết, các Giám Ngục sẽ không thể tìm được hương vị của Animagus, cho nên ông có thể trốn thoát dễ dàng. Khi đó, chú có thể tới tìm tôi!”
“Thật… Thật sao?” – Peter sợ hãi hỏi.
“Đương nhiên. Ông nên biết, chú Sirius cũng là bạn bè của ông. Cha tôi đã chết, ông không nên tiếp tục làm chú Sirius bị tổn thương thêm nữa, như vậy tội nghiệt của ông càng thêm sâu.” – Harry chân thành nhìn Peter.
“Ô ô.. Được, chú đáp ứng… Chỉ cần có thể sống… Cái gì chú cũng đồng ý….” – Peter lại bắt đầu khóc lóc.
Harry chỉ cảm thấy đầu mình sắp phát điên: “Việc cứu chú Sirius còn cần phải lên kế hoạch, hiện tại ông nên nghỉ ngơi cho tốt, để sau này có thể dễ dàng chạy trốn.”
“Ô ô… Được, cảm ơn cháu, Harry.”
“Ông đúng là tên ngốc… A đúng rồi, ông vào đây bằng cách nào?”
“Ở trên hành lang đi ba lần, trong lòng nghĩ tới một nơi có thể nói chuyện, là vào được. Đây là nơi bốn người chúng ta hồi còn đi học phát hiện… Gọi là Phòng Cần Thiết. Khi đó chúng ta còn làm một cái bản đồ Đạo Tặc, cũng không biết là hiện tại đang ở trong tay ai nữa…” – Peter nói.
“Bản đồ đạo tặc?”
“Đúng thế. Đây là trò đùa dai tuyệt vời nhất mà chúng ta nghĩ ra. Bên trên đó là toàn bộ bản đồ Hogwarts, trừ bỏ mật thất và bên ngoài, còn có thể hiện tên từng người nữa.” – Peter đắc ý nói.
“Vậy sao?” – Harry cũng không muốn trò chuyện thêm – “Được rồi, tôi phải đi, nếu là Phòng Cần Thiết, nhất định ông biết cách giải quyết vấn đề thức ăn và ma dược.” – Nói xong liền rời đi.