[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong HP Của Ngụy Sở Hiên

Chương 27: Vết sẹo đau nhức




Harry quay lại phòng ngủ, nhìn Draco có vẻ vẫn không được tốt lắm, nằm trên giường nhưng không ngủ được, mắt mở to, ngơ ngẩn.

“Tiểu Long, tuy mình không biết cậu phiền não vì cái gì, hơn nữa…… Được rồi, mình cũng thừa nhận là những lời mình nói cậu chưa chắc đã hiểu, nhưng mà mình thấy bất luận là chuyện gì, thuận theo tự nhiên vẫn là tốt nhất. Giống như câu nói của người Trung Quốc: Minh Minh bên trong, đều có thiên đạo. Sự tình mà ông trời đã an bài rồi cậu có lo lắng cũng không được gì!” – Được rồi, đây là Harry chỉ an ủi Draco, cậu cũng không nhận thức cái gọi là thiên ý! Nếu chuyện gì cũng theo ý trời mà không có cố gắng, kết cục chắc chắn sẽ bi thảm! Chỉ là đôi khi cũng không nên quá bức bách bản thân mình mà thôi.

Draco chớp mắt: “Ừ…. Có lẽ…… cậu đúng!” – Draco ngồi dậy chuẩn bị ăn trưa – “Chiều nay mình muốn ngủ một lát.” – Ý là chiều sẽ không lên lớp.

Harry thấy Draco không còn là bộ dáng muốn chết nữa, cười híp mắt lại: “Mình biết, hôm nay Zabini và Parkinson hỏi mình cậu có chuyện gì? Xem ra là rất quan tâm cậu đó. Được rồi, mình lên lớp đây.” – Nói xong đi ra ngoài.

Draco biết ý của Harry, hai người kia chính là bạn tốt, đáng để kết giao, cậu tin tưởng con mắt nhìn người của Harry. Những năm gần đây, cậu đã sớm phát hiện tình cảm với Harry rất sâu sắc, đặc biệt chân thành, nhưng đối với chuyện tình yêu…. Sách, đúng là đồ ngốc! Đương nhiên, cậu cùng với Blaise và Pansy cũng chân thành, họ lớn lên từ bé bên nhau.! Slytherin không dễ dàng bày tỏ tâm tình, nhưng một khi đã bày tỏ rồi, thì đó là tình cảm chân thành nhất. Cho nên giao tiếp với Slytherin rất khó, nhưng tình cảm đó lại rất đáng để trân trọng.

Slytherin và Ravenclaw cùng học chung môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Việc xếp lớp này rất hợp lý, bởi vì hai nhà này đều rất giỏi, cho nên khả năng chỉ có cộng điểm mà không có trừ điểm… Nhưng nghĩ lại lớp còn lại…. Hufflepuff và Gryffindor…. Trời ơi, tổ hợp này quả làm cho giáo sư đau đầu. Harry có chút đồng tình nhìn về phía giáo sư người đầy tỏi kia, đương nhiên, cậu biết vị giáo sư tỏi này là nhân vật phản diện đều nhờ quyển sách kia.

Lần này Harry không ngồi một mình nữa. Đó là do Parkinson và Zabini hứng thú với cậu, vì thế Zabini ngồi giữa, Parkinson ngồi bên cạnh Zabini, còn Harry ngồi bên kia cậu ta. Lúc Hermione tới, thấy Harry nói chuyện cười đùa với hai người, trong lòng cũng yên tâm, ít nhất…… Chưa bị ăn luôn đúng không? Vì thế cô ngồi xuống bên cạnh Harry.

“A, Harry, sao không nhìn thấy cậu bạn kiêu ngạo?”

Harry cười tủm tỉm, dùng đôi mắt xanh lục nhìn Hermione: “Cậu ấy bị bệnh, Hermione, nếu cậu nhớ người ta thì sau khi tan học có thể cùng mình đến thăm.”

Hermione tái mặt: Đến thăm con khổng tước kia? Đùa à?! “Thôi, không cần đâu, mong là cậu ấy sớm hồi phục…” – Hermione cười gượng.

Quirel hàm xúc nhìn thoáng qua Harry, sau đó quay đi.

Harry đột nhiên cảm giác vết sẹo kia bắt đầu đau nhức như bị đốt cháy.

“Harry, cậu không sao chứ?” – Hermione nhanh chóng phát hiện sự khác thường của Harry.

“Không….. Vết sẹo đau quá, giống như bị đốt vậy…….” – Harry cắn răng nói.

Zabini nhíu mày, hỏi: “Trước kia có bị đau như vậy không?”

“Chưa bao giờ.”

Harry nhớ rõ khi phân viện, có cảm giác vết sẹo cũng đau, nhưng vì phát sinh nhiều chuyện, cho nên lực chú ý của Voldemort bị phân tán… Lúc ấy Harry còn tưởng rằng chuyện tình sẽ thay đổi, không nghĩ tới vết sẹo vẫn đau….

Tiên sinh vừa nói có thể khả năng xà ngữ của cậu có liên quan đến vết sẹo, mà dường như gặp được Voldemort vết sẹo sẽ đau… Không đúng, mỗi lần gặp Quirrel vết sẹo mới đau…. Vậy rốt cuộc là khi nào đây…..

Vì ảnh hưởng của vết sẹo, Harry cảm giác tai mình ong ong nên tự ếm một bùa bịt tai.Một lát sau khi các học sinh đều đến, lớp học cũng bắt đầu.

Quirrel xoay người, Harry cảm thấy vết sẹo tuy còn đau, nhưng đã tốt hơn nhiều.

Harry đăm chiêu nhìn Quirrel, rốt cuộc… Vết sẹo này và Voldemort có quan hệ thế nào?

Tan học, Harry xoa xoa vết sẹo đau nhức, thua thập sách vở chuẩn bị rời đi: “Hermione, cùng nhau đi thôi! Cậu thật sự không muốn tới thăm Draco sao?”

Hermione trừng mắt nhìn Harry, cô hiểu, Harry căn bản là tiểu xà, rất giỏi ngụy trang. “Cậu vẫn nên quản cho tốt chuyện của bản thân đi. Mình về thư viện của nhà tìm một chút, xem có thể phát hiện manh mối nào không. Thử xem vết sẹo của cậu có phải là thứ gì đó nguy hiểm không, đi trước đây.” – Nói xong lập tức rời đi.

Zabini vuốt cằm, nói với Harry: “Hắc, Harry nè, Tiểu Máu Bùn này rất được.”

Harry bất mãn nhìn Zabini: “Blaise, không nên dùng từ ngữ thô tục như thế. Nên nhớ cậu là quý tộc, làm quý tộc, điều đầu tiên phải biết đó là tôn trọng người khác. Hơn nữa, tin mình đi, cô bạn này rất được!”

“Được rồi, được rồi. Mình tin tưởng mắt nhìn người của cậu.” – Zabini nói.

“Nào, hai người kia, đi thôi, đến thăm Draco.” – Parkinson nói sang chuyện khác, dẫn đầu ba người rời đi.

“Bây giờ vẫn sớm, có khi Draco vẫn còn đang ngủ, đến giờ ăn tối hai người hãy đến?” – Harry vốn rất ghét người khác quấy rầy giấc ngủ của mình, loại cảm giác này thực rất khó chịu, nên cậu quyết định không nên quấy rầy Draco thì hơn.

“Nga? Cậu ta ngủ cả ngày?” – Zabini nhíu mày, nếu đúng thế, cậu ta nhất định sẽ đến lôi Draco dậy.

“Không, chiều mới ngủ, đêm qua hình như có chút khó chịu nên ngủ không ngon giấc thì phải…”

“Được rồi, được rồi, biết hai người quan hệ tốt rồi…” – Parkinson che miệng nói, không có chút nào là thục nữ cả.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, chả mấy đã đến hầm.

“A, mình còn có chút rắc rối với môn Ma dược, muốn hỏi giáo sư Snape một chút, hai cậu đi trước đi.” – Nói xong Harry rẽ vào văn phòng Severus.

Parkinson và Zabini há hốc mồm nhìn Harry gõ cửa, thầm nghĩ, cứu thế chủ đúng là cứu thế chủ, có thể gần gũi với chủ nhiệm nhà mình như thế…. Phải nói là nhóm tiểu xà dù vậy vẫn có chút dè chừng với giáo sư Snape đó nha… Vì thế, hai đồng chí tiểu xà biết điều nhanh chóng biến mất.

“Có chuyện gì?” – Severus mở cửa cho Harry vào, hôm nay đã là lần thứ ba rồi.

“Tiên sinh, hôm nay trong giờ học Phòng chống nghệ thuật hắc ám, vết sẹo đột nhiên đau, giống như bị lửa đốt vậy.” – Harry nhìn Severus đóng cửa cẩn thận, nói.

Phòng chống nghệ thuật hắc ám? Không phải là lớp của tên Quirrel sao? Severus nghĩ tên kia có vấn đề, thế nên lão ong mật chết tiệt mới bắt y giám thị hắn.

“Cách xa Quirrel một tí. Tên đó… rất khả nghi!” – Severus nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định vẫn nên cảnh cáo tên nhóc này một chút.

Harry cười nói: “Tiên sinh, ngài nên nhớ, ta là Slytherin, không phải là Gryffindor.”

Severus hừ lạnh, xem như là đồng ý với lời nói của cậu: “Chỉ mong cứu thế chủ vĩ đại không giống vị phụ thân ngu xuẩn của ngài!” – Severus khinh bỉ nhìn thoáng qua Harry, giống như kiểu muốn tống cậu ra ngoài lập tức.

Harry lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Cha có ngốc một chút, cho dù là tình địch của ngài… Nhiều lắm cũng chỉ là chán ghét thôi, sao phải oán hận nhiều thế?

Harry đột nhiên nghĩ tới gì đó, oán hận?

Harry nhớ, trong truyện, mấy lời của Dumbledore rất có ý tứ! Tiên sinh là người thế nào cậu còn không rõ sao? Cho dù là cha cứu tiên sinh… tiên sinh cũng chỉ có thể là không được tự nhiên thôi, tuyệt sẽ không có gì đó oán giân… Vậy có thể nói, tiên sinh oán giận chắc chắn là có nguyên nhân.