Draco không còn tâm tình ôn tập độc dược linh tinh gì đó, vì thế liền lôi kéo Harry về phòng, Harry đi tắm, mà Draco lại bắt đầu viết thư cho cha mình. Nhưng mà viết được một nửa, mới thấy mình viết hỗn loạn, hoàn toàn không có gì rõ ràng cả! Vì thế Draco bi phẫn nhìn bức thư mình viết được một nửa kia, sau đó, đùng đùng ném đi.
Draco nhìn sơ đồ Harry vẽ cho cậu, quyết định lấy luôn nó gửi về, viết thêm vài dòng, đoán rằng nếu ba ba xem không hiểu có thể tìm tư liệu mà nghiên cứu! Draco cao hứng nheo đôi mắt xám, viết thư xong, sau đó mượn Hegwid của Harry gửi thư về nhà. Xong xuôi, cậu cầm áo tắm, vào phòng tắm tẩy rửa cùng với Harry. [Mỗi lần thế này ta đều cảm giác Harry với Tiểu Long có gian tình? Nhưng mà mọi người yên tâm, cp chính sẽ không thay đổi.]
Trên thực tế, anh bạn nhỏ Draco hoàn toàn xem nhẹ học thức của phụ thân Lucius nhà mình, đọc thư xong, L cha liền trực tiếp dùng bột Floo đến văn phòng của Severus, sau đó trực tiếp đến phòng ngủ của Harry.
Điểm chết người là hai bạn học tắm mà không thèm đóng cửa phòng tắm, vì thế L cha phi thường may mắn được nhìn một màn uyên ương dục của hai bạn nhỏ…..
Khụ, được rồi, Severus nhìn thấy Lucius hấp tấp, sợ xảy ra chuyện, cũng theo đến đây, nên y cũng thấy được màn uyên ương dục này.
Vì thế L cha và Severus càng thêm đen mặt, Draco và Harry thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, cảm giác trên đầu mây đen dầy đặc, sau đó lại thấy hai vị trưởng bối đứng trước cửa, vì thế hai người ý thức được, nếu không mau chóng ra ngoài, chỉ sợ sẽ là sấm sét rền vang mất.
Kỳ thật, hai anh bạn nhỏ đều không hiểu vì sao mặt của hai vị trưởng bối lại đen thế kia, nhưng loại tình huống này tốt hơn hết là không nên phản kháng, bằng không sẽ chết thực thảm!
Hai anh bạn nhỏ nhanh chóng mặc áo tắm, quy củ đứng trước mặt hai trưởng bối.
“Ba ba, sao ba ba lại đến gấp thế? Không phải là nhớ con quá chứ?” – Draco bổ nhào vào lòng Lucius làm nũng. Mặc kệ lão ba vì sao lại sinh khí, làm nũng chắc chắn không sai.
“Tiên sinh, ta nhớ ngài.” – Sách, làm nũng là công việc thường xuyên của Harry, nói xong, cậu bổ nhào kéo lấy Severus, ôm thắt lưng y không buông tay, ngẩng đầu, dùng đôi mắt đầy ủy khuất nhìn y.
Lucius hết giận, chỉ là vỗ về nhẹ lưng Draco, thản nhiên nói: “Tiểu Long, đã lớn rồi, có biết là không được tắm cùng người khác sao?”
Severus không nói gì, hướng đũa phép về phía phòng tắm vẫy một cái, sau đó hài lòng nhìn trong phòng tắm phân thành hai gian nhỏ – Hành động rất có sức thuyết phục.
Lucius tặng một ánh mắt tán thưởng cho Severus: “Severus, ta muốn đón Tiểu Long về nhà một đêm, mai đưa về trường, được chứ?”
Severus gật đầu, sau đó Lucius để cho Draco mặc quần áo, rồi mang người đi.
Severus cũng không rõ vì sao mình lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, cái loại cảm giác này, giống như là…. Trân bảo của mình bị nhìn trộm, làm cho y có cảm giác không thể chịu đựng được! Lại nói tiếp, loại cảm giác này trước kia cũng đã từng xuất hiện, là khi James theo đuổi Lily! Nhưng lần này nó mãnh liệt hơn… Mãnh liệt đến mức y có cảm giác ‘Nếu không chiếm được thì phải hủy nó đi’. Cảm xúc trào lên, muốn áp chế cũng không được [Người nào đó: Giáo sư đại nhân, ngài luyến đồng rồi, thừa nhận đi! Cả ngài và L cha đều giống nhau đó!]
Severus bảo Harry đi ngủ, còn mình cũng nhanh chóng rời đi. Y có cảm giác, nếu không rời đi, y sẽ hủy diệt đứa nhỏ này. [Thật là không dễ dàng, tình cảm cuối cùng cũng đã được phát hiện! Ngài cũng chậm quá đấy!]
Harry cảm thấy tiên sinh rất khác thường, không biết vì sao lại thế, hơn nữa… Cậu cảm giác trên người tiên sinh có một cỗ hơi thở thô bạo, nhưng lại có thêm chút nhẫn nại… Nhìn Severus rời đi, Harry tràn ngập nghi vấn: Tiên sinh, ngài làm sao vậy? Không thể không nói, nhìn Severus như vậy, Harry không khỏi đau lòng.
Sáng sớm hôm sau Draco trở lại trường, khi đó Harry ngủ không sâu, vừa mới thấy cửa mở liền tỉnh giấc, kết quả là sốc nặng!
Draco với mái tóc của mình luôn luôn rất trân trọng, nhưng hôm nay mái tóc bạch kim này lại hỗn loạn như bó rơm! Làn da vốn trắng, nhưng lần này trắng bệch ra trông dọa người! Còn đôi mắt kia, nhìn thâm quầng lên! Và điều quan trọng nhất…. Draco đi thực sự bất ổn……
Nhìn Draco như vậy, Harry lập tức nhảy xuống giường: “Tiểu Long, cậu làm sao thế? Có phải gia tộc Malfoy xảy ra chuyện gì? Hay là bác Lucius? Sao cậu lại biến thành cái dạng này?” – Harry lôi kéo Draco lo lắng hỏi.
Khóe miệng Draco cười khổ, đôi mắt màu xám hiện lên sự bất đắc dĩ: “Harry, cậu còn quá nhỏ, không hiểu…..”
Harry trừng mắt: Cái gì? Draco vừa mới nói gì? Cậu nhỏ? Không hiểu? Đùa cái gig thế! Hai người là cùng tuổi đó! “Cậu thì lớn hơn chắc?” – Harry mất hứng.
Draco cười khổ một chút: “Harry, trên một số phương diện, làm một người thừa kế của một gia tộc lớn, đứa trẻ sẽ trưởng thành hơn rất nhiều!”
Harry lo nghĩ, Draco làm gì thì cậu cũng làm cái đó. Draco học pháp thuật, cậu cũng học; Draco học kinh doanh, cậu cũng tự mình gây dựng sự nghiệp. Hai người có gì không giống? A? Chả lẽ là lễ nghi quý tộc? Cái đó cậu không học! Bất quá trưởng thành thì được gì? Harry dùng cái đầu với chỉ số IQ 220 mà nghĩ mãi không ra.
Xem ra Harry có vẻ không hiểu, Draco bất đắc dĩ thở dài: “Harry, mình cần nghỉ ngơi suy nghĩ một chút, cậu xin phép nghỉ hộ mình nhé.” – Nói xong liền nằm vật xuống giường, không động đậy.
Harry cau mày, có vẻ vẫn chưa hiểu được hết ý tứ của Draco. Cuối cùng, cậu không nghĩ tiếp nữa, đi vệ sinh cá nhân rồi đến văn phòng của Severus.
“Tốt nhất là trò đừng có nói với ta, trò đến đây chỉ vì vài lý do vớ vẩn.” – Severus vẫn luôn nói những lời độc ác, nhưng mà Harry đã sớm miễn dịch, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Vì thế liền nắm lấy góc áo Severus.
“Tiên sinh, sáng nay Draco trở về, nhưng có vẻ không được khỏe lắm. Tóc tai lộn xộn, mặt trắng bệch, mắt đen thui. Đi đường cũng không vững…. Ta nghĩ là cậu ấy bị bệnh rồi, hôm nay chắc không lên lớp được.”
Severus cố gắng giật áo mình ra khỏi tay ai đó, nhưng không thành công.
“Hừ, cái con khổng tước con kia không để ý đến vẻ bề ngoài của mình sao? Thật sự là cảm ơn trời đất, ta sẽ không lo lắng sau này hắn lớn lên phải làm song phân vô dụng dược. Còn có, nếu nội tạng của ngươi không bị ăn hết rồi, nên cảm giác được chúng nó đang kháng nghị đấy! Hiện tại đang là giờ ăn sáng đấy, mau đi đi. Nếu trò còn biết cái gì gọi là hữu nghị thì nên biết là phải gọi hai phần.”
Harry cảm thán tiên sinh nhà mình không được tự nhiên, quan tâm mà cũng phải quanh co lòng vòng như vậy, nhưng mà cậu cũng biết là Severus đã đồng ý cho Draco nghỉ, nhưng mà vẫn không chịu buông tay: “Tiên sinh vẫn chưa ăn cơm phải không? Chúng ta cùng đi thôi.”
Severus híp mắt, cười, thanh âm trầm thấp vang lên: “Nếu cứu thế chủ vĩ đại còn quản lý cả việc ăn sáng của một giáo sư nhỏ như ta, vậy ta cũng không thể cự tuyệt rồi!”
Sau đó đám học trò Hogwarts đều run rẩy phát hiện, lão biên bức bất công thế lại… Đi ăn điểm tâm! Hơn nữa bên cạnh còn là cứu thế chủ… Ánh mắt lão biên bức nhìn cứu thế chủ lại là ánh mắt…. ôn nhu? Trời ơi! Merlin đại nhân! Trời sụp? Hay là ngày tận thế? Thật sự là quá kinh khủng!
Vì thế đám học trò Hogwarts nhanh chóng giải quyết bữa sáng trong không khí lởn vởn lạnh lẽo.
Harry lại thích cảm giác được ở cùng giáo sư nhà mình, cái này có khi cậu sẽ không để ý nhiều, nhưng thực sự là thế; mà Severus cũng đã hiểu được tình cảm của bản thân, nếu người đã đến cửa rồi, thì y cũng không thèm từ chối. Cho nên có thể nói, bữa sáng này diễn ra trong không khí rất hòa hợp giữa hai người.
Nhưng mà cũng chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, tuy rằng lúc đó có vẻ hỗn độn, nhưng mà qua rồi thì cũng không ai để ở trong lòng. Vì thế lớp ma dược cứ thế bắt đầu.
Lúc này Draco vẫn còn nằm trong phòng ngủ, Harry đem bữa sáng qua cho cậu rồi tới phòng học. Đến nơi rồi Harry mới phát hiện ra hôm nay mình lẻ loi, không có ai hợp tác cùng.
Severus đúng giờ đẩy cửa bước vào, khí thế bao trùm cả căn hầm, trường bào tung bay. Sau khi điểm danh xong, y dùng giọng nói độc đáo mềm mại kia của y khiến cho từ ngữ như đi thẳng vào đầu đám học trò: “……… Ta không mong chờ các trò có thể lĩnh hội được hết cái đẹp của những chiếc vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong các trò có thể hiểu được sức mạnh tinh vi của những chất lỏng tan trong mạch máu con người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm cho các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân cả thần chết – nếu các trò không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn dạy…… Potter!” [trích dẫn từ truyện]
Harry biết là tiên sinh sẽ hỏi cậu, chỉ để cho danh tiếng của cậu ở Slytherin tốt hơn mà thôi…. Nhưng mà, tiên sinh à, ngài có thể ôn nhu hơn một chút được không? Nếu không phải là cậu đặc biệt hiểu tiên sinh, hiện tại có khi đã hiểu lầm!
Harry đứng lên: “Có thưa giáo sư.”
“Nếu đem hỗn hợp bột cây thủy tiên trộn với ngải thảo thì thu được cái gì?”
“Là một loại thuốc ngủ rất mạnh, tên là nhất ẩm sinh tử thủy, giáo sư.”
“Chúng ta thử lại một lần nữa xem Potter tiên sinh có phải là may mắn hoặc là – được người nào đó giúp đỡ, Potter tiên sinh, nếu ta muốn trò tìm một khối ngưu hoàng, trò sẽ tìm ở đâu?”
Trong lòng Harry khẽ xem thường: “Ở trong dạ dày trâu, thưa giáo sư. Có thể giải độc, nhưng hiện tại giới Muggle cũng biết điều này, đã tìm cách sản xuất với số lượng lớn, giá thành giảm.”
Severus trầm mặc một lát, y không nghĩ là Harry còn có thể nói cho y về chuyện Muggle có thể sản xuất Ngưu Hoàng: “Chính xác, vì học thức của cứu thế chủ, Slytherin được mười điểm!”
Một âm thanh tỏ vẻ không phục vang lên, quay đầu lại, có thể nhận ra ngay người có hành vi lỗ mãng vừa rồi là Ron.
Harry nheo đôi mắt xanh biếc, khóe miệng khẽ nhếch lên: Được lắm Ron, dám làm càn trong giờ học của tiên sinh, cậu chết chắc rồi!
Kỳ thật không phải Ron nhằm vào Harry, phải biết là ấn tượng của Harry đối với Ron rất tốt, hơn nữa cậu vẫn một mực cho rằng Harry bị phân đến Slytherin là do nón phân loại hỏng. Sở dĩ cậu phát ra âm thanh như vậy vì cho là lão dơi già này chỉ muốn cho học sinh nhà mình thêm điểm.
“A? Xem ra có người không vừa lòng với quyết định của ta?” – Severus khẽ cười – “Như vậy chúng ta cùng xem xem ngài đây có thiên phú thành một ma dược đại sư không? Ngài Weasley!”
Ron nghe thấy Severus gọi tên mình, cảm thấy đầu óc trống rỗng. Được rồi, trên thực thế, cho dù là không rỗng thì cũng không có chỗ cho ma dược, cho nên Ron nơm nớp lo sợ đứng lên: “Vâng thưa giáo sư… Se…Snape…..”
Severus khẽ hừ lạnh một tiếng: “Tự tiện đổi tên giáo viên, trừ Gryffindor hai mươi điểm! Giờ hãy cho ta biết mũ thầy tu và bả chó sói có gì khác nhau?”
Ron lí nhí: “Em không biết, thưa giáo sư.”
“Vậy chúng ta thử lại một chút, hoa ánh trăng hái khi nào thì tốt nhất?”
“……Em không biết……..”
“Hừ, ta không cho rằng ở lớp học cười nhạo một Slytherin đã chuẩn bị bài có thể nâng cao giá trị bản thận! Hay là trò đố kị với thanh danh của trò ấy? Vì trò nhiễu loạn lớp học, trừ Gryffindor mười điểm, vì thái độ học tập không biết tiếp thu, trừ Gryffindor thêm hai mươi điểm nữa!” – Mặt ron đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ.
“Hiện tại ta nói cho các trò, mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử; Hoa ánh trăng chỉ nở vào đêm trăng tròn, cho nên chỉ khi trăng tròn hái mới có thể phát huy hết tác dụng của nó? Đầu óc siêu việt của các trò có thể nhớ sao? Còn không mau ghi chép?!”
Xà vương sau khi phun nọc độc xong, chợt nghe cả căn hầm sột soạt tiếng giấy bút, học sinh bắt đầu ghi chép, mà Harry cười híp cả mắt lại, giáo sư vừa mới thay cậu báo thù!
Kế tiếp mọi người cùng học phương pháp chế thuốc trị mụn ghẻ, nói chung là cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà trong sách có nói Neville làm nổ vạc, nhưng hiện tại Neville hình như không đến mức ngốc như vậy, cho nên chắc sẽ không có vấn đề gì.
Harry nghĩ, một mình điều chế thuốc chữa mụn ghẻ, tuy rằng chỉ có một mình, nhưng hiện tại cậu đã lợi hại rất nhiều so với các phù thủy cùng tuổi, cho nên ma dược đơn giản vậy không làm khó cậu được. Sau khi nộp bài, Xà vương vừa lòng cho cậu một điểm O, lại tặng cho Slytherin mười điểm.
Harry vui vẻ trở về chỗ ngồi, thu thập một chút đồ đạc, lại phát hiện Neville không tắt lửa, trong tay còn cầm lông nhím định thả vào.
Chết tiệt, định hại cả hầm sao! Harry nhanh chóng bước lên, lập tức bắt lấy tay Neville, kéo cậu ra xa vạc, sau đó dập lửa.
“Trò Potter, trò làm gì đó?” – Severus đi tới, trong giọng nói tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Harry vô tội nhìn Sevrus, sau đó buông tay Neville ra, lông nhím trong tay Neville cứ thế rơi xuống.
“Chết tiệt, ngài Longbottom, chẳng lẽ ngài không biết là phải tắt lửa rồi mới được bỏ lông nhím vào sao? Vì sự ngu ngốc của ngài, trừ Gryffindor mười điểm, vì Potter tiên sinh cứu bạn học, Slytherin thêm mười điểm!”
Cứ như vậy, môn học cuối cùng cũng kết thúc dưới sự run rẩy của nhóm học trò, cuối cùng thì Slytherin được thêm ba mươi điểm, mà Gryffindor bị trừ bốn mươi điểm.
Tan học, Neville ngượng ngùng đến trước mặt Harry: “Cái kia…..Potter, hôm nay cảm ơn cậu……”
Harry dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Neville một hồi: “Mình nghĩ là cậu cố ý….. Tuy rằng mình không hiểu vì sao.” – Sau đó rời đi.
Neville nhìn Harry rời đi, khóe miệng khẽ co rút, nghĩ rằng tên nhóc này thật sâu sắc, nhưng mà Harry vẫn sai, cậu thực sự là không cố ý, chỉ là vừa rồi có chút thất thần thôi, cho nên mới thế. Được rồi, cậu thừa nhận, thực sự là ở lĩnh vực ma dược cậu không có thiên phú……[Hừ, sát thủ vạc cũng không phải là để làm cảnh nhỉ….]
About these ads
Đang tải…
Nhân ngày Quốc tế thiếu nhi 1 – 6 và đồng thời tự chúc mừng bản thân vì đã thoát hiểm 3/7 môn của kì này, hôm nay mình sẽ post cả hai truyện. Khổ thân Sở đại ca quá, bỏ rơi anh ý lâu quá rồi. 😀
Xong vụ này mình sẽ lặn tiếp và thỉnh thoảng sẽ trồi lên 😀