Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 78: Sự kế thừa của người ngựa




Translator: Waveliterature Vietnam

Sức mạnh của những con người ngựa rất mạnh, từ cơ bắp phát triển, cơ thể khỏe mạnh và những cung tên và mũi tên khổng lồ đó có thể được biết một chút; thông tin được tiết lộ từ miệng Mathilda càng khiến người ta ngạc nhiên hơn. Hôm nay, Ellen sẽ đến thăm bộ lạc người ngựa, và đó là bói toán cho Ellen, người có thứ họ cần.

Không hổ danh là một chủng tộc rất nhiều nhà tiên tri và chiêm tinh. May mắn thay, chúng rất hứng thú tìm những tinh thể huyền bí, tập trung vào việc tìm kiếm các ngôi sao, ngoại trừ việc xem bói toàn chúng không thể thi triển bất kỳ phép thuật nào, nếu không khi phù thủy đối đầu với họ thì cũng rất khó để phân thắng bại.

"Tôi không biết bạn cần vật phẩm gì trên cơ thể của tôi?" Ellen có chút suy đoán, thứ duy nhất có thể liên kết với thiên thể mà người ngựa rất muốn có chính là viên ngọc ánh trăng mà anh đã có từ trước.

"Mặc dù chúng tôi không thể xác định trên người bạn có món đồ trọng yếu mà chúng tôi đang cần hay không, nhưng tôi nghĩ trong lòng bạn chắc đã có đáp án. Nếu như có thể nhận được sự tương trợ từ bạn thì chúng tôi sẽ cố gắng ghi nhớ và báo đáp ân tình này của bạn." Mathilda chân thành khẩn xin Ellen.

"Người lãnh đạo tôn kính, tôi cũng rất mong chờ có được tình bạn hữu nghị của người ngựa. Trên người tôi thật sự có một vật phẩm, nhưng đó là một vật xấu đáng ngại, phàm những ai muốn có được nó điều gặp vận xui." Ellen nói sự thật, dù sao viên ngọc ánh trăng trên người anh cũng không có tác dụng gì. Anh không sùng bái bất kỳ thần kinh nào, anh cũng không thể nhận thức được về ý chỉ của thần mặt trăng.

"Ồ, tôi muốn nghe về nó." Mathilda cảm thấy rất hứng thú, những con người ngựa trở về tư thế bình thường ở phía sau anh cũng thể hiện sự hứng thú..

"Tên của vật phẩm này được gọi là viên ngọc ánh trăng." Ellen chỉ nói tên của viên đá quý mặt trăng thì liền thấy rằng đôi mắt của Matilda đang sáng lên. Đôi mắt dường như có vô số ngôi sao sáng ngời, tỏa sáng. Firenza và những con ngựa khác rất phấn khích, ngay cả Bane, người tức giận bất thường thời gian qua, nhìn chằm chằm vào Ellen với sự mong chờ.

Ellen kể lại quá trình có được viên ngọc ánh trắng cho mọi người nghe, với tài ăn nói của Ellen, anh đã giữ lại một số bí mật để không lộ ra thân phận của mình, những con người ngựa điều nhằm chằm chằm và chăm chú lắng nghe Ellen kể câu chuyện đã bị cắt giảm. Trên thực tế, Ellen làm như vậy cũng không được xem là nói dối.

"Cứ như thế, viên ngọc ánh trăng rơi vào trong tay của tôi." Cuối cùng Ellen nuốt một ngụm nước bọt, nhớ đến hoa quả mà Gaia đưa cho trước đây.

Mathilda thông nhìn ngay lập tức nhận ra điều mình cần làm đối với Ellen, "Ellen, vì bạn đã mang đến tộc tôi một tin tốt này khiến chúng tôi rất phấn khích. Bây giờ là bữa trưa, cũng là giờ ăn trưa, hãy để chúng tôi chiêu đãi bạn một bữa thịnh soạn."

Nói xong, Mathilda dặn dò Firenza chuẩn bị một ít đồ ăn mang đến. Ellen khi nãy ở quần cư Độc Giác Thú cũng đã được chiêu đãi một bữa thịnh soạn nên sẽ không nghĩ rằng những con người ngựa này sẽ chuẩn bị cỏ cho anh ăn. Ellen có chút thật sự đói, thất sự rất mong chờ bữa cơm trưa này sẽ như thế nào.

Ellen đã nghĩ rằng những con ngựa sẽ mang rất nhiều quả mọng đến chiêu đãi anh ta như những con Độc Giác Thú, nhưng thật bất ngờ, con người ngựa đã cho Ellen ăn bột yến mạch được rắc một số hạt hướng dương. Được tẩm ướp với các loại thảo mộc và phô mai, và rõ ràng người ngựa không có quy tắc cấm trẻ vị thành niên uống rượu, và cũng gửi cho Allen một loại rượu trái cây làm từ trái cây và mật ong. Allen nhấp một ngụm và thấy độ khá cao.

Tuy không nó không giỏi như những tiểu tinh linh giỏi việc nhà nấu nướng, nhưng hương vị của nó rất trong lành và tươi mát.

"Tuy nhiên, nguyên liệu sữa đặc để chế biến này các người ngựa lấy từ đâu? Ta dường như không thấy họ chăn nuôi bất kỳ động vật nào." Ellen nhận ra điểm nghi ngờ sau khi ăn miếng bột yến mạch cuối cùng.

Cơm nước no nê, Gaia cũng xin cáo từ Mathilda. Mathilda cũng không giữ cô lại vì chuyện kế tiếp cô không thích hợp để ở đây.

"Ellen, không biết bạn có thể hay không lấy viên ngọc ánh trăng ra cho chúng tôi nghiên cứu được hay không? Một món đồ thần kỳ như vậy, nêu không sử dụng thật sự rất phí của trời!" Lời nói của Mathilda rất đúng, vật phẩm này ở trong tay Ellen cũng không có chút tác dụng gì.

Ellen từ hệ thống lấy ra viên ngọc ánh trắng, trên viên bảo thạch có một số ánh sáng đi qua, Mathilda nhìn nói, đôi mắt rất nóng bỏng.

Ellen thấy thế, liền, đưa viên ngọc cho anh ta, ý bảo Mathilda tùy ý nghiên cứu và vuốt ve.

Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Ellen không thể không nôn nóng "Bạn có muốn lấy nó không?

Và may mắn nó không phải là bảo bối của tôi."

Sau môt thời gian dài, Mathilda trả lại viên ngọc cho Ellen và thở dài, "Quả thật có một lời nguyền, hơn nước lời nguyền rất cao, tôi e rằng chỉ có thể tiến hành lễ Chiron, hội tụ năng lượng tinh quang mới có thể giải trừ. May mắn người ngựa chúng tôi có sự kế thừa, nên chúng tôi có thể bố trí thực hiện lê Chiron."

Sau khi có được sự đồng ý của Ellen, nhóm dân tộc người ngựa đã nhanh chóng được huy động, đốn củi, san bằng mặt đất và diện mạo của trái đất được trang nghiêm bằng bột bạc và vẽ một mô hình không xác định... Mọi người, ồ, không, là mỗi người ngựa sĩ đều làm hết sức mình và nỗ lực hết mình để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Mathilda bình tĩnh, chỉ huy rất rõ ràng, và cả cộng đồng đều bận rộn nhưng không hỗn loạn, hiệu quả thật đáng kinh ngạc.

Nhận thấy rằng những con người ngựa không trực tiếp dùng tay chạm đất, Ellen ở bên cạnh lại không nhịn được lại bắt đầu thất thần, "Nhưng con người ngựa này thuận tiện chà sát cái mông khi thuận tiện."

"Ellen, để báo đáp về sự hào phóng của bạn, bạn có muốn cùng chúng tôi đến tham quan Truyền Thừ chi của chúng tôi hay không?" Sau khi địa điểm đã được bố trí xong, Mathilda cắt ngang suy nghĩ của anh, muốn mới anh đến dân tộc của người ngựa – Truyền Thừa Chi. Đây đối với Ellen là một sự tín nhiệm lớn, xem viên ngọc ánh trăng đối với Ellen không dùng được nhưng đối với người ngựa thì được xem là một sự ước mơ tha thiết.

Vốn có chút buồn chán nên Ellen đã đồng ý, đi theo sau lưng của Mathilda. Đồng thời, Mathilda cũng gọi Firenza, Ronan, Bane và sáu người ngựa khác có thân thể cường tráng đi theo, một số người ngựa khác vẫn ở lại chỗ cũ bảo vệ trận pháp đã được bố trí sẵn để không bị hư hại.

Đi qua cánh cửa gỗ hình thành bởi giao điểm của hai cây đa khổng lồ, Ellen đến một nơi cực kỳ hẻo lánh, một gò đất màu xanh lá cây giống như khoai môn, nằm trên một đỉnh đồi tươi tốt, trên đỉn cây cỏ phát triển. Tiếp theo, có một con đường nhỏ uốn lượn quanh co dẫn đến trung tâm ngọn đồi.

Dưới sự dẫn dắt của Mathilda, Ellen đã tránh thoát khỏi những cạm bẫy do một số con ngựa đặt và đi thẳng vào gò đất.

Bên ngoài gò đất cũng không có gì thu hút, nhưng đi vào lại có những cái động thiên khác. Đây là một gò đất bình thường, quả thật là một pháo đài khổng lồ. Ellen rẽ trái và rẽ phải với Matilda. Cấu trúc bên trong pháo đài rất phức tạp. Đối với những người không quen thuộc với nó, đó là một mê cung khổng lồ.

Các bức tường của pháo đài đều được xếp chồng lên nhau bằng những viên đá khổng lồ trơn trượt. Bằng ánh sáng mờ, Ellen nhận thấy rằng các bức tường được khắc một số ký tự lạ và còn có rất nhiều hình ảnh về con người ngựa. Tất cả những điều này cho Ellen thấy rằng mặc dù anh ta chưa hoàn toàn từ bỏ viên ngọc mặt trăng, nhưng những người ngựa đã đưa anh ta đến thánh địa của họ - Truyền Thừa Chi.

Không biết đã đi được bao lâu, Ronan đã thở hổn hển, cuối cùng Mathilda cũng dừng bước. Trong một mật thất khổng lồ, những hoa văn khắc trên tường khiến Ellen hiểu rằng, đây đích thị là nơi mà họ muốn đến của chuyến đi này.

Mathilda mời Ellen. Sau đó, an bài cho Firenza và sau vị người ngựa tiến lên trong đêm, để nhớ kỹ các hoa văn được miêu tả trên bức tường đá khổng lồ, cẩn thận quan sát các chi tiết để không kích hoạt lễ Chiron.