Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 74: Phòng hiệu trưởng




Translator: Waveliterature Vietnam

"Phượng Hoàng đích thị là một loài sinh vật thần kỳ, năng lực của nó còn nhiều hơn thế. Ví dụ, nước mắt của nó có tác dụng trị liệu rất công hiệu…" Giáo sư Dumbledore rất sẵn lòng thảo luận về phép thuật của Fox với Ellen, nhưng âm thanh bà Pomfrey vội vã rời khỏi phòng nghỉ cắt ngang lời bọn họ.

"Ôi, Harry! Anh chàng bé nhỏ này đang gây rắc rối gì vậy, hiệu trưởng?" Thật xứng đáng với bà Pomfrey, người đã đối xử các bệnh nhân như tay chân, thế giới ma thuật Nightingale. Bà Pomrey thấy đây là lần đầu tiên Dumbledore như vậy, ông ôm Harry đang bất tỉnh nhân sự được ôm trong lòng.

Từ trang phục đang mặc có thể thấy rằng bà Pomfrey đã ngủ trước đó. Có lẽ trong Giáo Y viện có ma thuật gì đó, mới có thể thông báo với bà rằng, có bệnh nhân đến. Ellen suy nghĩ miên man, phép thuật nào có thể đóng vai trò nhắc nhở được? Không đợi Ellen hỏi, ông Dumbledore đã ra hiệu bằng ánh mắt bảo bà Pomfrey trả lời vấn đề này của anh.

"Ừ, có lẽ em ấy đã bị Hắc Ma Pháp tấn công." Ellen nhìn chăm chú vào giáo sư Dumbledore, đã nói vài lời qua vết thương của Harry.

Bà Pomfrey ra lệnh Ellen ôm Harry vào giường bệnh bên trong. Sau đó cẩn thận khám cho Harry.

Nửa ngày, cô thở ra một tiếng thở dài, tuy có chút mệt mỏi nhưng bà vẫn thoải mái nói: "Tôi có thể điều trị, nhưng có chút khổ sở, nhưng cuối cùng em ấy cũng sẽ bình an vô sự. Hiệu trưởng, Ellen.Harris, nếu như không có việc gì thì mời mọi người về trước, đứa bé này cần sự yên tĩnh để nghỉ ngơi, chắc có lẽ vài ngày nữa cậu ta sẽ tỉnh lại." Xem ra bà Pomfrey đã suy tính trước mọi chuyện, tất nhiên cảm thấy Ellen và Dumbledore đứng bên cạnh sẽ có chút vướng bận, cho nên khéo léo đuổi bọn họ đi.

Từ Giáo Y Viện đi ra, Ellen định chào tạm biệt hiệu trưởng Dumbledore, thế nhưng anh chưa kịp mở miệng, thì giáo giáo sư Dumbledore đã phá hủy sự tính toán đó của anh.

"Ellen, con của ta! Tôi tin rằng sau một đêm ly kỳ như thế, chắc em cũng cần một số món ăn ngon để thư giãn một chút. Mà văn phòng của thầy có rất nhiều món ngon mà các tiểu tinh linh trong trường chưa từng thưởng thức qua! » Nụ cười tủm tỉm trên hàm râu bạc của giáo sư khiến người khác khó có thể từ chối, không phải vì thức ăn của ông mà chính vì ông là hiệu trưởng.

Ellen chỉ có thể ngoan ngoãn mà gật đầu đồng ý. Đã muộn như vậy thật tốt nếu có chút đồ ăn, bụng của anh thật sự đã đói. Ellen tự an ủi chính mình.

Như thể đã thấy được suy nghĩ của Ellen, giáo sư Dumbledore hiền lành nói: "Đêm khuya với đồ ăn, có thể giúp thả lỏng tâm trạng, cũng có thể làm dịu cái dạ dày trống rỗng của chúng ta, như thế chúng ta sẽ dễ ngủ hơn."

Ellen bình tĩnh gật đầu, "Cảm ơn thầy đã mời em."

"Sự lễ phép này, sẽ làm cho người khác có thiện cảm với em hơn, từ việc giúp đỡ Filch đáng thương khiến thầy tin rằng em chính là một đứa trẻ tốt bụng. Ellen, thầy đã sớm để ý đến em, em có một số đặc điểm khiến người khác yêu thích em, và cũng khiến các sinh viên khác kính nể. Thầy trước kia cũng từng dạy qua một sinh viên ưu tú như vậy, anh ta đã lấy được sự yêu mến từ tất cả mọi người, đáng tiếc…" Giáo sư Dumbledore lắc đầu tiếc nuối.

Ellen nội tâm rời vào tình trạng trì trệ, anh không biết giáo sư Dumbledore đang tiếc nuối ai, thế nhưng ông lại không nói ra người đó nên khiến Ellen có chút tò mò hỏi: "Giáo sư, người đó là ai?"

"Ừ, một cậu bé có thành tích cũng tuyệt vời như em, nhưng không may khi cậu ấy đi trên đường.

Đương nhiên, nếu như điều xấu không xảy ra, cậu ấy có thể đạt được những thành tựu mà người bình thường khó có thể đạt được." giáo sư Dumbledore dường như chìm đắm trong ký ức của quá khứ.

Ellen không ngắt lời, mà im lặng đứng ở phía sau, nhưng đường đi rất ngắn, vì Giáo Y viên ở tầng hai mà phòng hiệu trưởng nằm ở tầng ba. Nên rất nhanh, bọn họ đã đi đến phòng hiệu trưởng.

"Bánh ngọt bơ." Trong phòng hiệu trưởng chính là một con thú bằng đá to xấu xí, sau khi giáo sư Dumbledore đọc chính xác mật khẩu thì nó liền nhảy sang một bên, cửa phòng hiệu trưởng mở ra.

Ellen theo sau giáo sư Dumbledore đứng trên thang cuốn tự động xoay sau con thú đá, thang cuốn chở hai người đến cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.

Đây là một cánh cửa gỗ sáng bóng, phía trên là một kẻ đập cửa bằng đồng có hình đầu đại bàng mà mình thì sư tử. Dumbledore đẩy cửa đi vào, Ellen theo sát phía sau.

Giáo sư Dumbledore dẫn Ellen ngồi vào một cái bàn lớn. Ellen chú ý nhận thấy chân bàn có móng vuốt của quái thú khổng lồ. Trên mặt bàn trưng bày rất nhiều hình dạng khác nhau, đồ dùng bằng bạc không rõ, bụi bẩn, chiếc mũ phân viện cũ nát được đặt trên kệ ở cạnh bàn.

"Ellen, mời em ngồi, trước tiên chúng ta hãy uống một chút chanh mật ong, hương vị ngọt ngào thầy rất thích nó." Chỉ trong nháy mắt, trong nội tâm của Ellen có chút oán thầm, nhưng trên khuôn mặt thì mỉm cười gật đầu đồng ý.

Trong khi giáo sư Dumbledore đang chuẩn bị đồ ăn, thì Ellen lặng lẽ quan sát căn phòng của hiệu trưởng. Đây là một căn phòng rộng, nó có hình tròn và rất đẹp, trên tường treo đầy bức chân dung hiệu trưởng nam nữ ngày xưa, có lẽ tất cả đã quá lâu, tất cả điều ngủ ngay trong khung hình của mình. Ellen cũng nhảy cảm khi nhận ra rằng có một vài hiểu trưởng tò mò nên lặng lẽ mở mắt ra nhìn, quan sát Ellen, có lẽ là vì hiếu kỳ, vì đã muộn như vậy mà hiệu trưởng con mời sinh viên vào văn phòng.

Cái kệ phía sau cánh cửa có sủng vật của giáo sư Dumbledore – Phượng Hoàng Fox. Phát hiện ra ánh mắt của Ellen. Fox nhẹ nhàng lườm Ellen một cái, lắc lư cái đuôi tuyệt đẹp. Nội tâm Ellen phát hiện ra một điều con Phượng Hoàng này bất luận làm động tác gì, cũng điều rất thanh lịch và mỹ lệ.

Rất nhanh, ngoại trừ cốc nước chanh mật ong mà giáo sư Dumbledore đã đề cập, thì còn có một số loại kẹo với màu sắc rất hấp dẫn, một vài quả mọng với màu sắc rất muốn thưởng thức, một vài chiếc bánh bơ ngọt được nhắc đến khi đọc mật khẩu cũng được đặt trên bàn trước mặt Ellen.

"Xin cứ tự nhiên, sinh viên của ta. Nhất định em đã đói bụng lắm!" Giáo sư Dumbledore hiền lành mang một cốc nước chanh mật ong đưa cho Ellen. Ellen gật đầu, nhấp một miếng. Đồ uống này rất ngọt ngào, mát, rất thích hợp uống vào buổi tối mùa hè.

"Giáo sư, em chính là em, người duy nhất trong thế giới này. Nếu quả thật có một người cũng có một số đặc điểm giống như em, thì em tin, người đó có lẽ ưu tú hơn." Ellen nói trước, đem hết những gì suy nghĩ trong lòng nói ra.

« Đúng vậy, con của ta. Em chính là em, không phải là bản sao của bất kỳ ai. Tuy sự ưu tú của em là hiển nhiên đối với tất cả mọi người, thế nhưng em sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, hiền lành, khiêm tốn và điều này hoàn toàn khác với anh ta. » Giọng của giáo sư Dumbledore như đang đáp lại Ellen, cũng là khuyên an ủi chính mình.

"Muốn nói về những gì đã xảy ra tối hôm nay không, Ellen?" Giáo sư Dumbledore mỉm cười hỏi.

"Tất nhiên," Ellen cảm thấy đây là nơi để để mọi người nói chuyện tối nay. Anh nhìn thấy sự kỳ lạ của Harry trong hành trình vượt qua cửa ải của giáo sư Snape. Thông qua việc đi qua cửa, biểu hiện và tác dụng của Hermione trong việc này cũng rất rõ ràng nhìn thấy được.

Anh nói ngắn gọn về chính mình cũng có khả năng đi qua cánh cửa lửa của giáo sư Snape, và nói ra những gì mà anh nhìn thấy đằng sau cánh cửa.

"Sự can đảm cùng tồn tại với trí tuệ, Ellen, em hoàn toàn xứng đáng ở Ravenclaw. Đương nhiên, nếu trước kia chiếc mũ phân viện giao em cho Gryffindor cũng hoàn toàn phù hợp. Giáo sư Dumbledore biểu hiện có chút tiếc nuối.

"Em có vấn đề gì muốn hỏi ta không?" Ngay sau đó, Dumbledore đã cho Ellen cơ hội đặt vấn đề.