Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 67: Harry đau đớn cùng với ác mộng




Translator: Waveliterature Vietnam

"Thật xin lỗi, Firenze, tôi đã quên rằng bạn vẫn đang đợi tôi ở bên ngoài." Ellen chân thành xin lỗi và cũng đã nhận được sự thông cảm từ Firenze.

"Không sao đâu, Ellen. Nhìn thấy Gaia có thể khôi phục sự vinh quang ngày xưa của Độc Giác Thú, tôi đã biết rằng đêm qua bạn đã có một khoảng thời gian vô cùng đặc sắc." Rồi Firenza chúc mừng Gaia, "Chúc mừng bạn, Gaia, bạn đã được bay!"

Gaia vui vẻ không nhịn được bên vẫy cánh vài cái.

Bầu trời càng ngày càng sáng hơn, Ellen cũng nóng lòng muốn nhanh chóng quay trở lại lâu đài Hogwarts, nên đã nói lời tạm biệt với Gaia và Firenze.

Trước khi trở về rừng, Firenza đã dặn dò Ellen nhiều lần, "Có thời gian phải đến bộ lạc người ngựa một chuyến nha." Ellen đồng ý với yêu cầu này.

Hogwarts, với kỳ thi cuối kỳ sắp đến, bầu không khí của trường học càng trở nên mạnh mẽ và sôi động. Mặc dù Ellen rất tự tin với trình độ học vấn của mình, nhưng anh vẫn như cũ thực hiện lịch học tập dày đặc còn cẩn thận ghi chép lại những kiến thức. Củng cố kiến thức là một thói quen tốt, khiêm tốn và cẩn thận cũng là một phẩm chất rất tốt.

Khác với cuộc sống phong phú của Ellen, Harry rõ ràng có tinh thần uể oải không thoải mái. Từ khi anh trở về từ khu rừng cấm, trên trán của anh thường có sự đau đớn. Loại cảm giác đau đớn này thường xuyên xuất hiện với anh.

Navy thấy Harry cả đêm ngủ không ngon giấc, nên âm thầm nói với Foley, cho là anh ta đã bị chứng ám ảnh nghiêm trọng do cuộc thi. Foley lặng lẽ đi tìm Ellen, anh nghĩ rằng, ngoại trừ giáo sư, thì trong các sinh viên chỉ có Ellen là có khả năng giúp được Harry.

Ellen cảm thấy Harry không phải vì cuộc thi mà không thể ngủ được. Biểu hiện của anh có liên quan đến chuyến đi vào khu rừng cấm ngày hôm đó. Ellen dùng toàn bộ thời gian buổi trưa để tìm Ellen cùng anh đi dọa và hỏi về tình huống của anh.

Trên thực tế, thì nó là sự thật. Harry thường bửng tình sau những cơn ác mộng, hơn nữa bây giờ nó còn tệ hơn cả quá khứ, bởi vì trong ác mộng có thêm một chiếc mũ trùm, hình ảnh máu chảy từ khóe miệng biến thành một làn khói đen cứ chạy về phía đầu của anh.

"Ellen, bạn có nghĩ rằng tôi quá yếu đuối không? Đã bị hù dọa một cách dễ dàng như vậy, và còn gặp ác mộng mỗi ngày?" Harry lo sợ người bạn của mình sẽ xem thường anh. Đây cùng là lý do tại sao anh từ chối nói chuyện này cho Ron và Hermione. Ellen thì khác, anh có kiến thức rất uyên bác, kiên định và đáng tin cậy và đôi khi Harry còn xem Ellen chính là anh trai của mình.

"Harry. Gryffindor rất dũng cảm, bạn đã được chiếc mũ phân viện chọn vào Gryffindor, trên người bạn tất nhiên sẽ có những phẩm chất tốt cho nên chiếc mũ kia không sai." Giọng nói ấm áp của Ellen an ủi Harry, và anh cũng nghĩ là như vậy.

"Thế nhưng, cái mũ kia đã muốn đưa tôi vào Slytherin." Harry lúng túng nói ra nội tâm của mình, kỳ thật anh ta luôn quan tâm đến sự lựa chọn trước kia của chiếc mũ, nếu như anh không kiên trì có lẽ đã bị đẩy đến Slytherin.

"Harry, mỗi người không chỉ đơn giản chỉ có một loại tính cách. Ai có thể nói rằng Slytherin không thể dũng cảm và Gryffindor thì lại không thiếu sự tham vọng. Chiếc mũ phân viện kia lựa chọn chỉ dựa vào một phẩm chất nổi bật nhất của bạn mà thôi.

Nếu như bạn đã được giao cho Gryffindor thì bạn rõ ràng là một người thật sự dũng cảm và không sợ hãi." Có vẻ như Harry không bị Ellen thuyết phục nên anh cũng không muốn tốn nhiều thời gian để nói, một ngày nào đó thì sẽ chứng minh sự thật với Harry, Harry là một người xứng đáng thật sự ở Gryffindor.

"Chúng ta nên nói đến cơn ác mộng một chút, nó có thể liên quan trực tiếp với cái bóng đen trực tiếp đi qua bạn, chịu sự ảnh hưởng ma thuật của nó.Tất nhiên, cũng có thể là do nguyên nhân khác.

Cũng có khả năng là do những gì đã xảy ra ở khu rừng vào ngày đó, cũng đúng lúc bạn có ấn tượng về cơn ác mộng lúc trước quá sâu sắc."

Ellen không thể nói sự thật với Harry, rằng người đã xuyên qua anh chính là hung thủ đã giết hại cha mẹ của anh! Mục đích của anh chỉ là muốn giảm bớt sự phức tạp, giải trừ nỗi đau của Ellen, để giúp anh có thể hoàn thành kỳ thi, chứ không phải là hướng dẫn Harry đi tìm Voldemort.

"Được rồi, Harry, có lẽ sẽ có một loại thuốc giúp bạn giảm đau đầu, ít nhất có thể giúp bạn ngủ. Tôi sẽ chế tạo nó, nhưng tôi lại thiếu hai loại dược liệu: Nguyệt đá Bồ Tát hồng phấn (Fen– xpat) và nước của cây thảo tinh hoa. Theo tôi biết, thì giáo sư Snape có hai loại này bên trong phòng lưu trữ. Nếu như chúng ta có thể nhận được sự giúp đỡ từ giáo sư …" Lời của Ellen chưa dứt, thì Harry đã ngắt lời của Ellen.

"Không, tuyệt đối không được tìm Snape, ông ấy sẽ không giúp tôi." Cơn đau đầu của Harry khiến anh không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Ellen không nghĩ có gì sai khi nhờ Snape giúp đỡ, sinh viên nhờ giáo sư giúp đỡ, điều đó là chuyện tốt! Dù có chút tổn hại, nhưng nó không phải là một vấn đề lớn, vì cuối cùng có thể lấy được dược liệu. Nhưng nếu như Harry không muốn thì Ellen chỉ có thể nghĩ cách giải quyết khác.

Con đường chính thức nhất chính là mua một con cú mèo. Tuy thời gian dài, nhưng anh có thể đạt kết quả như mong muốn. Nhưng đối với phương pháp này, thì cần sự giúp đỡ của người cao niên, nhưng bọn họ không thể có được. Bà Pomfrey sẽ có loại cỏ này, thế nhưng làm thế nào có thể giải thích với bà về nó?

Ellen quyết định đi đến tầng lầu của con cú mèo ở đỉnh tháp Tây để tìm Benny. Hãy thử mua nó trước, đồng thời cũng đến gặp giáo sư Snape để tìm hiểu thêm, nếu được, có thể mượn một số thuốc từ giáo sư trước, đợi khi đơn hàng thuốc được chuyển đến, thì có thể bổ sung thêm thuốc của giáo sư Snape!

Không đề cấp đến cahs Ellen sẽ trao đổi với giáo sư Snape như thế nào, khi Harry trở về phòng nghỉ chung của Gryffindor thì anh đã gặp Ron và Hermioen.

"Hay là đi tìm bà Pomfrey." Hermioen nghĩ đầu tiên nên nhờ sự giúp đỡ từ giáo sư.

"Thế nhưng bạn sẽ giải thích thế nào với bà Pomfrey? Còn nữa, không nói đến khả năng bà sẽ trực tiếp đưa thuốc cho bạn, mà có thể không đưa bạn thảo dược!" Harry gãi đầu, cảm thấy rất khó giải quyết.

"Hay chúng ta đi trộm một ít thuốc của giáo sư Snape. Đợi khi chúng ta mua dược liệu về rồi thì trả lại." Ron buốt miệng nói ra, cả ba người nhìn nhau.

Harry không ngần ngại đồng ý với lời đề nghị này. Anh ta rõ ràng đang cầu xin một người rõ ràng ghét anh ta, anh ta sẽ không làm được điều này, thế nhưng điều này được thay thế một cách không tiếng động thì sao?

"Harry, chúng ta không thể vào văn phòng để trộm…" Hermione mím môi dường như không đồng ý.

Tuy nhiên, đối với Harry khi cơn đau trên trán và cơn ác mộng mỗi đêm của anh có thể giải quyết, thì cuộc sống của anh sẽ tốt đẹp như thế nào! Harry không chịu được sự cám dỗ, lập tức quyết định bí mật trộm rồi thay thế thuốc lại.

"buổi chiều chúng ta có một khóa học ma dược, các bạn phụ trách ngăn chặn giáo sư Snape, tôi sẽ đi đến phòng lưu trữ để lấy vật liệu.

Tuy Hermione không đồng ý lắm với quyết định này của Harry, nhưng cô đã vất vả mới có những người bạn ở trường nên đồng ý mạo hiểm vì Harry.

"Được!" Harry đồng ý rất đơn giản. Tiếp theo, họ bắt đầu thảo luận cách để thu hút sự chú ý của giáo sư Snape vào buổi chiều như thế nào, để ông ấy không cản trở.

"Harry, chỉ cần bạn không ngừng mắc sai lầm, bạn sẽ có thể thu hút sự chú ý của giáo sư." Hermione chỉ ra sự thật.

Tuy Harry không muốn bị mắng, nhưng không thể phủ nhận rằng đây là một phương pháp mà anh cũng thấy là hiệu quả nhất.

"Có lẽ chúng ta có thể tạo ra một sự hỗn loạn trong lớp học, như vậy Harry cũng không sẽ bị mắng."

ron hiểu được tâm từ của Harry. Bọn họ quyết định lặng lẽ đi hỏi George và Fred vì sự nghịch ngợm thì không ai giỏi hơn họ.