Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 65: Sphinx




Translator: Waveliterature Vietnam

Ellen cưỡi trên Hải Vương Tinh và đi theo Độc Giác Thú lao thẳng xuống biển, anh nghĩ rằng các con Độc Giác thú khi gặp biển sẽ cảm thấy khó chịu, thế nhưng không phải.

Điều kỳ diệu đã xảy ra, sau khi Gehlis cầm đầu nhóm Độc Giác Thú, nhảy xuống vách núi, anh vẫn ra sức lao lên không trung. Giống như những con bướm đang phá kén thành bướm, đôi cánh trắng noãn trên lưng của Gehlis cứ thế mọc dài ra to lớn. Dưới bầu trời màu đỏ cùng với nước biển, Độc Giác Thú thật khỏe mạnh, xinh đẹp và thanh khiết vô cùng.

Gaia trượt ra khỏi vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời, lao thẳng xuống biển, vẫy đôi cánh khổng lồ và bay đến bên cạnh Ellen, người đang cưỡi trên cây chổi bay.

Có thể giương cánh bay lượn Độc Giác Thú cực kỳ phấn khích và bay lượn không biết mệt mỏi. Cho đến khi một hàng rào sóng lớn chắn ngang đường đi của họ. Những con Độc Giác Thú nếm thử vị ngọt lao qua hàng rào.

Hòa ra những con Độc Giác Thú này đã chuẩn bị cho trận chiến rơi từ trên trời xuống biển. Hưởng thụ cảm giác thích thú khi bay lượn, do đã mất đi khả năng này cho nên những con Độc Giác Thú không thoát khỏi sự sợ hãi.

Ellen nhận ra rằng hình như bọn họ đã quay trở về lãnh thổ của Độc Giác Thú ban đầu, những lãnh thổ này có chút khác lạ, mọi thứ điều bị bao phủ trong một màn sương mờ và bức tượng Sphinx màu trắng cũng biến mất. Thay vào đó, là một con sư tử với thân hình to lớn nhưng đầu của con quái vật là một người phụ nữ xinh đẹp.

"Sphinx (thân người đầu sư tử), Sphinx!" Trong phút chốc, Ellen đã nhớ ra lai lịch của con quái thú.

Tất nhiên, Ellen không xem bộ móng vuốt sắc nhọn, khổng lồ, độc có màu xanh lam và đôi cánh màu đen khổng lồ. Đôi cánh này rõ ràng lớn hơn đôi cánh của Độc Giác Thú, khi dang rộng ra nó có thể che khuất cả bầu trời. Có thể hiểu, một khi xảy ra xung đột, những con Độc Giác Thú chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Ellen nhớ lại tư liệu về Sphinx mà anh đã từng độc trước kia: Sphinx, là một quái vật đáng sợ nhất của lữ khách sa mạc. Chỉ cần nó mở miệng có thể phun ra làn gió thổi theo trận ôn dịch, chỉ cần người nào đụng phải điều sẽ lâm bệnh nặng.

Chỉ cần vẫy đôi cánh có thể tạo ra một cơn bão ở sa mạc. Tuy nhiên, điều kỳ lạ nhất chính là đôi mắt của nó, không thể nhìn thấy điều gì nhưng lại không có một người nào có thể cưỡng lại được ánh mắt của nó. Mặt dù ánh mắt của nó không thể nhìn thấy, nhưng trong não của nó lại chứa đựng bí ẩn của toàn vũ trụ; Khi nhìn vào mắt của nó trừ phi trả lời được hết tất cả các câu đố của nó, bằng không không thể nào di chuyển được.

Mặc dù không bằng hai mắt của Medusa nhưng đòn tấn công bằng móng vuốt của nó rất mạnh, cho đến khi nó nhắm mắt lại. (Trừ khi nó tự nguyện, bởi vì nó rất thích làm cho người ta say mê, hơn nữa nó không bao giờ ngủ!) nhưng nếu như có được sức mạnh của nó, trí tuệ của bạn sẽ được phát triển rất mạnh, bởi vì nó có một trí tuệ siêu cao.

Sau khi lạc mất đôi cánh, Ellen nghĩ rằng các Độc Giác Thú có lẽ sẽ hoảng sợ rất lâu. Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện rằng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, dưới sự lãnh đạo của Gehlis, họ đã khôi phục lại phong cách của người chiến sĩ.

Dường như Gehlis đã sẵn sàng từ lâu, với sự giúp đỡ của Gaia, từ trong không gian lưu trữ cả vương miện rơi ra một tấm gương, một thanh kiếm bạc, một tấm da dê cổ xưa.

« Ellen, xin bạn hãy lấy quả bóng ma thuật Foles ra. » Gehlis hướng về Ellen thỉnh cầu.

Ellen lấy quả bóng ma thuật ra, Gehlis đọc lên một câu thần chú cổ xưa rất phức tạp. Quả bóng ma thuật từ trong tay của Ellen bay lên, phát ra một ánh sáng màu vàng nhu hòa.

"Ellen, bạn hãy nhanh đứng dưới quả bóng, dùng thanh kiếm bạc cắt tay rồi nhỏ một giọt máu lên trên tấm giấy khế ước kia." Gehlis lo lắng, anh đang sợ Sphinx sẽ mở mắt ra.

Sau khi Ellen thực hiện hết tất cả các hoạt động theo sự hướng dẫn của Gehlis, rồi anh lại giao phó cho Ellen vẽ ngôi sao sáu cánh bằng thanh kiếm bạc và cầm chiếc gương trong tay. Trong sự ra lệnh của Gehlis, Ellen sẽ từ trong trận nhảy ra rồi đem chiếc gương vỗ lên đầu của Sphinx.

Mặc dù Ellen không rõ ràng cho lắm, nhưng nhìn biểu hiện của Gehlis rất nghiêm túc, cũng biết đây là một chuyện lớn và anh cố gắng đáp ứng nó. May mắn thay, Ellen có một trí nhớ và sự lĩnh ngộ rất cao, thời gian ngắn anh hoàn toàn có thể hiểu hết tất cả ý nghĩa của Gehlis.

Gehlis một lần nữa vang lên một câu thần chú khác, toàn thân của Sphinx đang run rẩy và dường như nó đang tỉnh dậy.

Ngay khi mí mắt của nó rung động và nó sắp mở mắt ra thì Gehlis hét lớn: "Đứng trên đầu nó đi!"

Khi Ellen một lần nữa cưỡi Hải Vương Tinh, khi đang ở gần với đầu của quái thú, anh cảm nhận được động lực rất nhiều. Ellen bình tĩnh lại và rồi chuẩn xác mà đem gương đồng vỗ vào đầu của Sphinx, Sphinx tỉnh dậy!

"Dựa theo bản khế ước cổ xưa, bạn có thể hỏi tôi một điều gì đó, nếu như tôi không trả lời được, thì bạn có thể thông qua cửa ải cuối cùng; nhưng nếu như tôi trả lời được, thì tất cả các người điều chết hết." giọng nói của Sphinx hùng tráng vang vọng khắp trời đất.

"Người là cái gì?" Câu hỏi này, Ellen không phải thuận miệng hỏi, trước kia anh từng đọc qua một câu nói trong thư viện có nói rằng: « Sphinx đã dùng một đời để tự hỏi người là cái gì, nhưng mỗi khoảnh khắc nó lại đảo đáp án của nó lại. »

Quả nhiên, Sphinx trầm tư rất lâu, không trả lời được câu hỏi của Ellen. "Tôi không thể nói chính xác người là cái gì, các bạn có thể thông qua."

Giọng nói cứng rắn của Shpinx vừa dứt lời, toàn bộ ảo ảnh của Eris biến thành vô số mảnh vỡ bay tán loạn, đám sương mù màu vàng kia dường như được một bàn tay lớn thu lại, Ellen một lần nữa trở lại quần cư của Độc Giác Thú.

"Đôi cánh của tôi có thể di chuyển, tôi đã có thể bay!" giọng nói vui mừng của Gaia truyền đên. Ellen quay đầu nhìn lại, Gaia đang vui sướng bay lượn trên không trung, không biết mệt mỏi gào thét, thể hiện sự vui sướng của mình. Nhưng nó không phải là con Độc Giác Thú làm điều đó.

Gehlis cười nhưng lại có một chút buồn bã, có lẽ anh đang nghĩ về một điều gì đó, hướng đến thanh kiếm bạc cầm trong tay của Ellen.

Ellen đang nhìn Gaia mỉm cười, mặc dù anh phản ứng rất nhanh, nhưng mũi kiếm sắc bén kia đã tạo ra một vết máu thật sâu trên người của Gehlis.

Ellen kinh hãi, Gaia và những con Độc Giác Thú đang bay lượn trên bầu trời cũng đã nhanh chóng quay trở lại.

"Phụ thân!" Gaia hốt hoảng, trong lúc nhất thời, cô nghĩ rằng phụ thân của mình muốn đi theo mẹ.

Kết quả là Gehlis đã ngửa mặt lên trời rồi cười to, "Khôi phục, đã khôi phục! cuối cùng lời nguyền của Độc Giác Thú cũng đã hoàn toàn bị giải trừ!"

Mọi người vừa mừng vừa lo sợ nhìn vào vết thương của Gehlis. Rồi vết máu thật sâu kia, từ từ chậm rãi khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được!