Translator: Waveliterature Vietnam
Ravenclaw giành được chiến thắng, Gryffindor cũng bắt được quả bóng Golden Snitch. Kết quả này sẽ chỉ xuất hiện trong cuộc thi đấu Giải Quidditch của Anh và Ireland mỗi năm, còn đối với học viện Hogwarts trận đầu đầy trình độ như thế này thật sự rất hiếm có vô cùng.
Bất luận là sự mừng rỡ như điên của Ravenclaw, hay sự thất bại của Gryffindor, thì những cảm xúc này cũng sẽ dần tan biến theo thời gian.
Khi không khí tràn ngập hơi thở của mùa hè, mọi người đã bị các bài tập của giáo sư chiếm hết sức lực. Thư viện chứa đầy những sinh viên đọc tài liệu, Ellen dành phần lớn thời gian cho nó, và Harry, Ron và cả Hermione cũng như thế.
Hermione là một sinh viên giỏi, học tập rất chăm chỉ, cho nên đối với năng lực học tập đầy sự áp lực này cô hoàn toàn có thể chịu được, ngược lại, cô có một chút cười thầm. Harry và Ron, thì đang ngáp và thở dài liên tục, nhưng họ phải học tập chăm chỉ để hoàn thành bài tập về nhà nặng nề.
Mỗi lần thấy những cảnh tượng này, đặc biệt là ngày hôm nay, những ngón tay của Ron đã bị thương, xem ra là chính tự anh đã băng bó cho mình. Thỉnh thoảng anh ấy đã phát lên một tiếng vì đau đớn, Ellen nhịn không nổi đã bật cười.
Khi mặt trời chiếu sáng khiến cho cuộc sống trở nên tươi đẹp, thế nhưng thật sự rất khó để học thuộc lòng những điểm kiến thức nhàm chán trong một thư viện đầy sách, đích thực đầy thật sự là một chuyện gian nan.
Ellen nhìn ra ngoài cửa sổ thư viện, bầu trời rất trong lành và sáng, màu xanh lam giống như màu của hoa khiến anh không thể nào quên được, mặt trời chiếu sáng trong hồ nước tạo ra sóng vi – ba, chuyển động nhiều kiểu. Ellen vươn tay đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài dạo, rồi lại đi đến bên hồ.
Nhưng khi chuẩn bị rời khỏi thư viện, Ellen đã thấy Hagrid đã vội vã giấu gì đó sau lưng. Vì trong thời tiết ấm áp như thế này, anh ta mặc một chiếc áo khoác bằng da hình chú chuột đồng, có vẻ rất lỗi thời.
"Hagrid, sao hôm nay anh lại nhàn hạ đến thư viện vậy?" Ellen tỏ vẻ bình thường, chào hỏi Hagrid.
« Ồ, tôi, tôi đến tìm Harry." Giọng nói của Hagrid tránh né, và nhìn thấy ba người Harry ở đằng xa, tìm được cớ, và rồi chào tạm biệt với Ellen đi về phía của bọn người Harry.
Nhìn thấy được sự mập mờ của Hagrid, Ellen không thể không tò mò bước qua kệ sách mà Hagrid vừa mới bước ra khỉ nảy. Những cuốn sách được sắp xếp một cách gọn gàng trên kệ, ví dụ như: « Đại vương quốc Anh và Ireland và chủng tộc rồng », « Từ nở đến Niết Bàn », « Hướng dẫn nuôi rồng »…
Đợi khi Hagrid rời đi, nhớ đến nội dung cốt truyện nên đã tiếp cận ba người kia.
"Đây có phải bị thương do rồng cắn không? Rằng của rồng là có độc." Ellen cúi xuống nhìn vào vết thương của Ron. Tình trạng của vết thương của anh ta vô cùng tồi tệ, tay sưng lên gấp đôi, miệng vết thương biến thành màu xanh rất khó coi.
"Đúng vậy, tay của tôi đau giống như sắp bị cắt đứt." Nói xong, Ron rên rỉ đau đớn.
"Nếu bạn đến tìm bà Pomfrey, chắc nó sẽ được giải quyết sớm. Miệng vết thương của bạn rất tệ nhưng bạn lại không muốn đến văn phòng bác sĩ để khám.
Nhìn từ khu vực sách khi nảy Hagrid vừa bước ra cho nên tôi có thể nào đoán được, chuyện gì đã xảy ra. Không thành vấn đề, tôi có thể trị liệu được." Thuốc thảo dược của Ellen rất tốt, ma dược mà anh học được cũng rất nhiều. Hơn nữa trong ngày nghỉ Ellen đã đi đến góc ngõ hẻm đối diện mua thêm nhiều vật liệu để cho buổi thực hành thông thường.
Ellen yêu cầu họ đợi một chút, sau đó trở lại ký túc xá để lấy thuốc vì phải cho Ron thải chất độc ra ngoài. Khi Ron uống thứ màu kinh khủng đó, thuộc giải độc tuyệt vời, nếu không phải nhất thời anh không thể phát ra âm thanh, thì thật sự muốn hỏi Ellen, nó có phải là chất độc! Nhưng thực tế thì bàn tay của anh đang giảm sưng lên và màu xanh kinh khủng cũng đang dần biến mất, trở lại màu sắc ban đầu của lòng bàn tay.
Ba người hướng về Ellen nói lời cảm ơn, Ron nghĩ rồi hỏi: "Ellen, bạn làm sao biết tôi bị thương, bạn có muốn nhìn thấy Hỏa Long một chút không?"
Ellen thật sự rất muốn đi xem, anh mặc dù gặp Xà Cảnh Long, thế nhưng đối với con Hỏa Long kia anh vô cùng hứng thú.
"Chúng tôi sẽ gửi Norbert đến tòa tháp cao nhất của Hogwarts vào nửa đêm thứ bảy. Anh trai Charles của tôi sẽ đưa bạn của anh ấy đến trang trại nuôi dưỡng rồng, phải, Norbert chính là một con Bối Long Na Uy Tích." Ron nói thêm.
"Ron đã sơ suất khi nhét bức thư liên lạc của Charles vào trong sách và bị theo dõi bởi bọn Malfoy, sau đó hắn cố gắng báo cáo với giáo sư McGonagall.
Nhưng tôi không có lén lút nên cũng không sợ bị bắt. Nếu như muốn Ravenclaw thất bại trong cuộc thi cúp học viên cuối cùng thì Dumbledore sẽ thực hiện phương thức ăn gian để cho họ thêm điểm, cũng không thể không nói thêm về điểm này.
Nhưng hiện tại điểm số của Ravenclaw đã vươn xa so với các học viện khác, để kéo một số điểm lớn như vậy giáo sư Dumbledore cũng không thể nghĩ đến mặt mũi để làm việc này." Ellen nghĩ đến điều này, và sẵn sàng đồng ý với đề nghị của Ron.
Quả nhiên, cuốn sách đã bị Ron bỏ lại trong phòng học ma dược, và nó cũng vừa vặn nằm trong tầm ngắm của Malfoy, người đã bí mật theo dõi chúng. Trong tình huống không tìm thấy cuốn sách, nhưng để kịp thời đưa đến Norbert, Ron bọn họ đã bắt đầu thực hiện kế hoạch ban đầu.
Ngay sau đó là thứ bảy, đó là một đêm tối, u ám và Ellen ẩn thân đi đến căn phòng nhỏ của Hagrid.
Hagrid và ba người Harry đang chờ ở đó. Hagrid trong lòng rất buồn không muốn từ bỏ, con rồng nằm đung đưa trên bàn.
Nó trông thật sự rất xinh đẹp: Nó trông rất giống với cây dù màu đen có nhiều nếp nhăn. Đôi cánh gai rất lớn hơn nhiều so với cơ thể màu đen gầy của nó. Nó có một cái mũi to thật dài, lỗ mũi màu trắng, có cặp sừng trên đầu và đôi mắt đỏ cam nhô ra bên ngoài. Nó hắt xì một cái rồi phun ra bên ngoài vài ngôi sao lấp lánh trong mũi. Ellen cảm thấy nó thật xấu xí.
"Chuẩn bị cho nó rất nhiều con chuột, một bình rượu Brandy, đủ để nó ăn dọc đường." Hagrid nói với giọng nặng nề, "Tôi còn đặt con gấu bông của nó vào, tránh nó cảm thấy cô đơn." Một âm thanh bị xé rách từ trong rươn truyền ra. Ellen đồng tình với Hagrid vì anh cũng đã trải qua việc mất đi thú cưng của mình, cho nên rất hiểu rõ cảm giác của Hagrid.
"Tạm biệt, Norbert!" Hagrid thút thít nói, "Mẹ sẽ không bao giờ quên con!"
Ellen đã không chọn đi cùng bọn họ để đưa tiễn Norbert. Chiếc áo tàng hình của Harry không thể nào che được nhiều người đến vậy, và anh cũng không muốn bại lộ thân phận ẩn náu của mình.
Điều quan trọng là, Ellen muốn chắc chắn rằng mình bị bắt.