Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 44: Ma thuốc tâm đắc của đại sư




Translator: Waveliterature Vietnam

Ra khỏi phòng sinh hoạt chung, Ellen nhanh chóng đi đến sân vận động Quidditch, hy vọng rằng trận đấu vẫn chưa kết thúc. Vì anh đối với trận Quidditch rất có hứng thú!

Ellen vẫn chưa đi đến sân vận động Quidditch, thì anh đã nghe thấy tiếng reo hò của Gryffindor vang vọng trên bầu trời lạnh lẽo và xen lẫn đó là tiếng hò hét và rên rỉ của Slytherin.

Ellen vội vã đến khán đài của Ravenclaw. Anh cảm nhận được sự khác biệt giữa người xem và người chơi từ trên khán đài. Ellen nhìn thấy một nhóm sư tử nhỏ bên khán đài đối diện của Gryffindor đang gào thét, và anh cũng cảm nhận được bốn phong cách của bốn học viện. Nếu nói đối lập nhau nhiều nhất chính là Ravenclaw và Guillian.

"Tên trộm vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng, phải không?" Ellen hỏi Roger, người đang cau mày ghi lại số kỷ lục một cách điên cuồng.

"Đúng vậy, tôi vẫn chưa nhìn thấy được thực lực của hai cầu thủ, bây giờ họ vẫn chưa tìm thấy tung tích của quả bóng vàng Snitch. Thế nhưng những cầu thủ săn đuổi và những người công kích ở Gryffindor rất mạnh, nhất là người chiến đấu. Bọn họ phối hợp rất ăn ý với nhau." Roger hướng mắt về người anh em Weasley, đang tự do bay lượn trên bầu trời, có vẻ cực kỳ hâm mộ.

"Họ là anh em sinh đôi, từ nhỏ đã lớn lên cùng một chỗ, nên nếu không phối hợp ăn ý với nhau mới là chuyện kỳ lạ. Thế nhưng những người chiến đấu của ta cũng không tệ, ví dụ như bạn, phải không?" Ellen lấy lòng Roger đứng lên vỗ ngực hô.

"Ồ, tất nhiên, tôi mới là người chơi bóng giỏi nhất Hogwarts!" Mái tóc mềm mại của Roger và hàm răng trắng sáng lấp lánh dưới ánh mắt trời thu hút nhiều ánh mắt của các cô gái.

"Roger, tôi có thể mượn kính viễn vọng của anh được không?"

"Đường nhiên có thể rồi, tôi đã mang theo rất nhiều." Roger cảm giác mình là một đội trưởng rất đáng tin cậy.

Ellen nâng kính viễn vọng lên và nhìn vào một điểm nhỏ trên không trung, đó là Harry. Harry đang bay trên không trung rất cao, trong trận đấu anh đã nhẹ nhàng uyển chuyển đi vòng quanh, nhưng rõ ràng, anh ta không phát hiện ra quả bóng vàng Snitch.

Ellen thoải mái nhìn lên trận đấu. Sau khi hồi hộp thì anh bây giờ đã nhìn vào trận đấu, anh không có một chút cảm giác lo lắng nào. Bởi vì cơn buồn ngủ tràn ngập khắp cơ thể anh, bây giờ anh chỉ nhớ chiếc giường bốn chân của Ravenclaw, cảm giác được bao bọc toàn thân trong tấm chăn tơ mềm mại màu xanh kia.

"QUả bóng màu vàng Snitch!" Roger tinh thần kích động hét lên một tiếng. "Harry đã tìm thấy quả bóng vàng Snitch!" Ellen lập tức hai tay giơ kính lên nhìn, Harry hiện tại đang lao nhanh xuống, nhưng đáng tiếc đã bị Markus Flint của Slytherin cố ý đã đá một cước để cản trở anh.

"Điều này – rõ ràng đó là hành vi gian lận và đáng khinh …" Người bình luận Jordan đã không kiềm chế được cơn giận của mình, và Ellen cảm thấy anh nói rất đúng, hành vi này thật sự rất xấu hổ!

Nhưng dù khán giả có giận dữ đến đâu, thì trận đấu vẫn tiếp tục. Điều này cũng chứng minh rằng khi bạn gặp sự đối xử không công bằng, bạn không cần oán trách trời đất cũng không nên bỏ cuộc.

Mà điều cần làm đó là mạnh mẽ lên và đối diện với kẻ thù của mình.

Cũng giống như nhiều người vẫn đang chìm đắm trong cơn giận dữ, cây chổi của Harry run rẩy không thể kiểm soát được. Slytherin ghi bàn, nhưng không ai nhận thấy sự bất thường của Harry.

Cây chổi của Harry giận dữ điên cuồng, vặn vẹo và càng lúc Harry càng cách xa trận đấu.

"Harry đã xảy ra chuyện." Ellen người phát hiện đầu tiên tình huống có vấn đề. Roger bên cạnh liền chuyển hướng kính viễn vọng vào Harry. Cây chổi của Harry không ngừng lăn qua lăn lại, và anh không thể chống đỡ để hạ xuống đất. Đột nhiên, cây chổi lại vặn vẹo điên cuồng và Harry đã bị nó quật ngã xuống. Hiện tại, anh chỉ cầm cây chổi bằng một tay, và bị treo lơ lửng trên không trung.

Khán giả trên khán đài đã không còn tâm trí quan sát trận đấu. Ai cũng hốt hoảng khi nhìn thấy Harry bị rớt xuống. Ellen nhắm kính viễn vọng tìm kiếm Hermione, trong đám người để theo dõi tung tích của cô, ý định nếu như một lát tình huống không đúng thì anh sẽ ra tay giúp đỡ.

Nhưng may mắn thay, Hermione đã thành công trong việc đốt lên áo choàng của Snape, đồng thời hạ gục giáo sư KỲ Lạc. Harry rơi xuống đất bình an, từ trong miệng phun ra quả bóng màu vàng Snitch, Gryffindor đã chiến thắng, nhưng dù lần bổ sung điểm cuối cùng này thì số điểm của Gryffindor cũng không cao chỉ 150 điểm, điều này đối với hai học viện sẽ rất bất lợi. Nhưng đối với Ravenclaw mà nói, thì đó là một tin tốt.

"Chúng ta thật may mắn, bất kể cánh cửa như thế nào, Gryffindor đã có một tài năng chiến đấu trong năm nay, họ sẽ là đối thủ mạnh của chúng ta." Roger đóng cuốn số lại, tỏ vẻ chiến đấu.

"Đối với học viện khác mà nói, chúng ta mới là đối thủ khiến họ lo lắng nhất!" Càng ồn ào náo động, mọi người càng phấn khích, Ellen hướng về Roger nở một nụ cười thật tươi, "Guillian, hãy cùng đón xem trận đấu!"

Một buổi sáng giữa tháng 12, Học viện Hogwarts thức tỉnh từ một giấc mơ và phát hiện đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, mặt hồ thì được bao phủ bởi băng cứng. Mặc dù thời tiết rất lạnh, thế nhưng tâm trạng của Ellen giống như mùa xuân tháng ba. Cuối cùng anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ ở thư viện mà hệ thống bố trí cho anh và thành công lấy được cuốn sách ma thuốc của đại sư Ware. Cuốn sách ghi lại những phương pháp sản xuất các loại thuốc ma thuật khác nhau, càng nghiên cứu nhiều anh càng cảm thấy sự thiếu hiểu biết của mình, Ellen không thể kiềm chế rong chơi trong trí thức đại dương.

Khác với Ellen, thì các sinh viên khác đang háo hức mong chờ kỳ nghỉ. Mặc dù cả căn phòng đã có lời nguyền của giáo sư Flitwick, cả khán phòng lửa cháy dữ dội, vô cùng ấm áp, nhưng hành lang bên ngoài gió thổi mạnh nên đã trở nên rất lạnh lẽo. Cửa sổ kính của phòng học cũng bị gió thổi làm rung động.

Điều tồi tệ nhất chính là lớp học của giáo sư Snape, tất cả đều ở phòng học dưới mặt đất, chỉ cần họ hà một hơi thì sẽ tạo thành một làn sương trắng trước mặt họ, do đó mọi người luôn đứng gần nhau và tận lực đến bên nồi nấu quặng để sưởi ấm. Chỉ có Ellen vẫn luôn tích cực trong lớp thuốc. Anh mê muội thử nghiệm những phương pháp chế dược của đại sư Ware, đồng thời cũng nghiêm túc thực hiện lời giảng dạy của giáo sư Snape, vừa củng cố nền tảng vừa so sánh hai bên, Ellen cảm thấy kiến thức ma dược của mình tiến bộ rất nhiều.

Giáo sư Snape rõ ràng cũng phát hiện sự khác biệt của Ellen, nên ông cũng không bắt bẻ đối với thuốc mà Ellen chế tạo. Thậm chí dần phát hiện ra Ellen không sử dụng phương pháp chế tạo trong tài liệu giảng dạy, những điều này thật sự rất khác biệt so với các sinh viên khác. Ngoại trừ sinh viên của Slytherin thì giáo sư Snape đối với Ellen có vài phần kính trọng, anh ta chưa bao giờ nói về điểm mà mình có, thậm chí chỉ ngẫu nhiên nhắc đến nhưng giọng điệu cũng không quá cao. Trong khi các sinh viên khác bị đóng băng cả về thể chất lẫn tinh thần, thì Ellen như cá gặp nước, dương dương tự đắc thật sự khiến cho người khác vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Không chỉ trong khóa học dược, trong tất cả các khóa học khác Ellen cũng rất xuất sắc, sự chênh lệch giữa anh và người lớn không nhiều, chỉ có thể nhìn lên, cho nên không một ai dám đến gây sự với Ellen.Tất cả mọi người đều nghĩ sinh viên xuất sắc nhất cuộc thi cuối kỳ không ai khác chính là Ellen, ngoại trừ người xếp hạng thứ hai tiểu thư Hermione.Granger, người vẫn đang cố gắng nỗ lực trong lớp chỉ mong có thể đuổi kịp Ellen về điểm cá nhân. Còn những người khác chỉ đặt mục tiêu nỗ lực để giành được hạng thứ ba.

Sinh viên xuất sắc gặp khó khăn với những sinh viên xuất sắc, chình điều này nên dễ dàng trở thành trợ thủ cho các giáo sư. Ví dụ như lúc này, Ellen được giáo sư Flitwick gọi để giúp sắp xếp đồ trang trí Giáng sinh.

Anh và các sinh viên xuất sắc ở cùng một chỗ, dùng đũa phép thuật tạo ra những bong bóng màu vàng, rồi treo chúng lên cành cây mà Hagrid đã đưa đến. Nhờ vào sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, mà khán phòng được trang trí vô cùng tráng lệ và xinh đẹp. Trên tường phủ đầy cây sồi và cây tầm gửi cấu thành một tràng hoa rủ xuống, còn có hai mươi cây thông Noel cao lớn đang dựng trong phòng, những cột dây băng nhỏ lấp lánh treo trên cây thông, còn có mấy trăm ngọn nến lóe ra.

Harry, Ron, Hermione đi theo Hagrid và trong khan phòng, nhưng không phát hiện Ellen đang đứng bên cạnh cây thông, Ellen đang định mở miệng chào hỏi, thì cũng đúng lúc nghe được Harry nói chuyện với Hagrid: "Từ sau khi anh đề cập đến Nicolas Flamel, chúng tôi đã cố gắng tìm ra anh ấy là ai."