Editor: Waveliterature Vietnam
Khi Daisy ra khỏi đường hầm, động tác của cô dừng lại, Ellen thấy vậy nhìn về cô, và để cô ở đằng sau lưng mình, dẫn đầu đi ra khỏi đường hầm – hóa ra là Clark, cô đang ở trước cửa sổ lớn bay tới bay lui.
Khi cô thấy bóng dáng của Ellen xuất hiện trước cánh cửa bí mật, đôi mắt cô sáng lên và bay qua.
"Hắn đã bị giết?" Clark mong chờ hỏi.
Ellen gật đầu, "Phi Hôi Yên Diệt."
Clark đột nhiên bay lên, nhanh chóng bay lên không trung, sau đó một tiếng "", biến mất không dấu vết.
Daisy đi ra từ sau lưng của Ellen, "Cô ấy đâu?"
"Có lẽ là do quá kích động, có lẽ quá đau buồn. Dù như thế nào đi nữa, cô ấy thực sự cần tìm một nơi để trút cảm xúc, chúng tôi không làm phiền cô ấy." Ellen nghĩ về những ký ức mà Clark đã truyền cho anh trước đây, với một chút thương hại.
Daisy không hề xoắn xuýt và nhanh chóng tạm biệt Ellen.
Đối với một cô gái dung mạo là điều quan trọng như sinh mạng của mình, không có gì quan trọng hơn là xác nhận mặt của mình có an toàn hay không.
Còn Ellen thì không thể không lấy ra cuốn sách của Công Tước bóng đêm, một bên ngồi nghiên cứu, một bên kiên nhẫn ngồi trước cửa sổ lớn để chờ đợi – anh tìn rằng Clark nhất định sẽ tìm đến anh.
Quả nhiên, khi anh đọc cuốn sách gần hết một nửa, Clark đã xuất hiện trước mặt anh.
Biểu cảm của cô ấy rất điềm tĩnh và vô hồn, và cô ấy không thể thấy được cảm xúc gì cả. "Cảm ơn vì đã giúp tôi giết Công tước bóng đêm. Tôi đã nhìn thấy nó trong phòng tối. Tôi thực sự không còn hơi thở và dấu vết của mình. Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình. Tôi sẽ đem tất cả những gì mà cha tôi cất giữ giao lại cho anh." Cô nhanh chóng nhìn Ellen một cái, và đôi mắt cô nhanh chóng lộ ra một cảm xúc phức tạp.
Ellen không có thời gian để khám phá, cô đã ở phía trước, dẫn đường cho Ellen.
Trong hành lang hẹp trên tầng hai, Clark nhanh chóng trôi về phía trước cho đến khi cô đứng trước một cánh cửa gỗ ở cuối hành lang, cánh cửa gỗ đối diện với một bức chân dung, Ellen nhìn vào bức chân dung - đây phải là chân dung gia đình Clark.
Hình ảnh là một gia đình ba người, bên trái là bố của Clark, đẹp trai và hiên ngang, mặc áo choàng, tỉ mỉ, bên phải là mẹ của Clark, mặc dù cơ thể có chút mập nhưng khuôn mặt vô cùng hiền lành – mà giữa hai người là người mặc váy đỏ, có một nụ cười thật tươi chính là Clark.
Tuy thời gian trôi qua cảnh vật đã thay đổi, nhưng sự vui vẻ hòa thuận của cả nhà ba người này, hơi ấm vẫn còn truyền qua bức chân dung, Clark quay đầu nhìn lại Ellen, trực tiếp chui vào bức chân dung.
Ellen với lấy tay nắm cửa bằng đồng bóng mượt, vặn nhẹ nhàng và cánh cửa mở ra.
Đây là một căn phòng vô cùng xinh đẹp, bố cục của nó vẫn giữ nguyên bản gốc khi chủ nhân vẫn còn sống ở đây, một tấm thảm lông được đặt ở trung tâm, và ở phía bên trái của căn phòng là một chiếc giường bốn chân cao với bốn cây cột trên giường, trên trần nhà những chiếc màn chắn gió rơi xuống, một bàn làm việc được đặt ở bên phải của căn phòng, còn có một cái cửa sổ lớn từ trần nhà đến sàn, đối diện với cánh cửa ra vào.
"Đến," Clark nói.
Ellen nhìn xung quanh căn phòng, rõ ràng không có bất kỳ bóng dáng nào trong phòng, giống như một phòng khách bình thường, anh nhìn về hướng Clark, rõ ràng, Clark không có ý định hướng dẫn anh.
Đây có thể là một thử nghiệm của Clark, Ellen suy nghĩ anh không có để qua những điểm đáng ngờ nào, và nhìn kỹ từng nơi của căn phòng – Điều khiến bắt mắt nhất, chính là cái giường được che phủ bởi những tấm màn che chắn.
"Tôi có thể mở nó ra không?" Ellen chỉ vào chiếc giường bốn góc.
Clark gật đầu, đôi mắt hiện lên một chút đau khổ. Ellen, người không bỏ lỡ điểm này, không thể không cảnh giác
Ellen cầm chặt đũa phép của mình, vững bước tiến về phía trước, nghiêng người đẩy tấm màn ra – một chiếc giường có đường viền hoa, được sắp xếp gọn gàng với ba hàng búp bê và con rối.
Ellen liếc nhìn chiếc giường và thấy rằng những con rối đang đối mặt với mình và nhìn chằm chằm vào từng bước di chuyển của Ellen, như thể chúng có linh hồn.
Ellen người có chút sợ hãi với những con búp bê nhịp tim nhảy lên vào lần, hít thở thật sâu dần bình thường trở lại.
Đúng là một cô bé nghịch ngợm, không trách sao ánh mắt của Clark lúc trước toát lên một chút ranh mãnh, nhưng ngoài nó ra, Ellen không có phát hiện gì, anh hạ tấm màn xuống.
Sau đó, ánh mắt của anh vô tình rơi xuống cánh cửa sổ đằng sau ban công.
"Ồ?" Ellen đi qua chiếc giường bốn góc, bước tới.
Đi ra từ các cửa sổ lớn từ sàn đến trần, Ellen bước vào mái hiên hình bán nguyệt được chạm khắc bằng đá cẩm thạch mịn và lan can ngọc trắng trở thành một lan can bảo vệ, anh nhận thấy rằng, lan can bảo vệ vô cùng rộng lớn, nó hoàn toàn có thể đủ trống cho một phù thủy trưởng thành đứng – hơn nữa, ngay trên lan can ban công cũng không có chút mài mòn nào, hình như chưa từng có người nào đứng trên nó.
Tại sao lại phải đứng trên lan can này?
Ellen đến gần rìa của lan can, và nhìn ra ngoài, từ nơi này nhìn ra vô cùng rộng lớn, ban công ở rất xa mặt đất nó rất cao, nó cao nhiều hơn các công trình có nhà hai tầng. Nếu như không cẩn thận mà té xuống, rất có thể sẽ bị gãy chân.
Clark cũng bay đến lan can, rồi nhìn chằm chằm vào Ellen.
"Phòng kho báu ở đây." Ellen nói một cách quả quyết, âm thầm, anh nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Clark.
"Không sai, bạn thật sự là một phù thủy nhạy bén." Clark khen ngợi nói.
Nói xong, cô quay lại và nhảy ra ngoài.
Ellen vội vã chạy đến và thấy rằng bóng dáng của cô đột nhiên biến mất giữa không trung: "Đây có phải là cách để vào Phòng chứa bí mật không?"
Ellen quyết đoán và nhảy lên lan can bảo vệ, thả người ra ngoài rồi nhảy xuống, dù sao chỉ là tầng hai, cho dù có té xuống, anh ấy sẵn sàng tập thể dục quanh năm, và anh ấy có thể có biện pháp kịp thời để hạ cánh an toàn.
Ellen nhận thấy ở giữa không trung, anh dường như xuyên qua một cánh cửa vô hình, và dường như đang nhảy lên một cái bục vô hình, anh cảm thấy dưới chân mình cái bục được làm bằng chất liệu vô cùng cứng rắn, nhưng khi anh nhìn xung quanh thấy mình đang đứng giữa bầu trời, giống như một con chim có thể nhìn toàn cảnh.
Đồng thời, anh cũng nhận thấy rằng có một vài chiếc hộp lớn không tồn tại trong không trung xuất hiện trước mặt Ellen.
Clark đứng giữa những chiếc hộp này. "Căn buồng vô hình này lơ lửng trong không trung được xây dựng bởi cha tôi. Ông thậm chí còn dung một số thủ thuật để khiến nó có thể khúc xạ ánh sáng trong mưa, do đó người ta rất khó phát hiện nó." Clark kiêu ngạo nói.
"Thật tuyệt vời! Những thiết kế này thật giàu trí tưởng tượng." Ellen ngưỡng mộ bộ não của người kia - đó là một thiết kế thiên tài để thiết lập một căn phòng bí mật để lưu trữ đồ đạc của mình bên ngoài tòa nhà và sau đó sử dụng phép thuật liên tục để tạo ra một phòng phù thủy vô hình như vậy.
Đúng lúc này, trong không khí xuất hiện hai dòng máu đỏ như Niven: Bất cứ ai ngấp nghé kho báu của ta thì sẽ chết không có chỗ chôn trong tay của Clark, tay cô nhanh chóng huy động, miệng lẩm bẩm, những dòng chữ máu cũng không nhìn thấy nữa.
"Bây giờ, những báu vật này là của bạn." Clark chỉ vào những chiếc hộp lớn và nói với Ellen.