Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 253: Lại một cuốn nhất kỳ khác




Editor: Waveliterature Vietnam

"Ellen, hãy phủi đi những bông tuyết trên người, tránh khi tuyết tan làm cho dơ quần áo." Mẹ Morgan Lefey nói.

Ellen nghe lời đứng trước cửa đập tuyết trên người, nhưng hình ảnh cô gái mặc váy màu đỏ lại hiện lên trong tâm trí của anh và không thể xua tan.

Cha Owen và người khác đã ngồi đợi trong nhà hàng.

Có lẽ đang nói về điều gì đó hạnh phúc, Owen đã phá lên với một tiếng cười nồng nhiệt.

Ellen cảm thấy đây không phải là thời điểm tốt nhất để anh nói những điều mà mình đã thấy, thứ nhất tránh làm mất hứng, thứ hai là họ nhất định không tin tưởng, anh đem áo khoác đặt bên ngoài nhà hàng và bước vào bên trong.

Các bức tường của nhà hàng có màu xanh lá cây, với những chiếc đèn chùm khổng lồ treo trên trần nhà, hàng trăm ngọn nến tỏa sáng rực rỡ bên trong, ngọn lửa cao trong lò sưởi và những ngọn đuốc đang cháy trên tường.

Phía dưới của đèn chùm có một cái bàn dài, tất cả mọi người đã ngồi vào chiếc ghế cao, chuẩn bị dùng bữa tối.

Rượu trong chiếc cốc kim loại toát lên vẻ hồng hào quyến rũ dưới ánh nến. Trên đĩa bạc, những món ăn phong phú và thơm ngon chất đống.

Nếu như mọi người mặc áo choàng vào, đội thêm chiếc mũ nhọn như tháp, đây là một bữa ăn phù thủy thời trung cổ điển hình

Ellen nhận thấy rằng đôi mắt của cha anh ta đang tỏa sáng dưới ánh nến rực rỡ. Rõ ràng, anh ta rất vui khi được đón Giáng sinh này với dì Josephine.

Khi Ellen ngồi vào vị trí, dì Josephine gõ vào chén rượu kính kim loại cao trước mặt và mỉm cười rất cởi mở.

"Đây là Giáng sinh thú vị nhất mà tôi từng có trong nhiều năm qua. Owen, cảm ơn anh." Cô nhấp một ngụm rượu trong ly, một chất lỏng màu đỏ trượt qua miệng.

"Thật sự rất cô đơn khi một mình ở trong trang viên lớn như vậy, thật sự rất cô đơn." Morgan Lefey thở dài và nhìn về phía con gái nhỏ của mình.

Dì Josephine chớp mắt, "Không, đừng nhìn vào khuôn viên có chút thất, nó đã có từ lâu lắm rồi, sinh sống ở nơi này, tưởng tượng ra cuộc sống phồn hoa ngoài kia, cũng rất khá thú vị."

Ellen nhìn dì Josephine uống hết ly rượu màu đỏ kia, cảm thấy, hình như trong lời nói có chút ám chỉ điều gì.

Bữa tiệc này tràn đầy niềm vui, chỉ có Ellen, vẫn nghĩ về cô gái mặc váy màu đỏ kia.

Sau khi ăn no nê, mọi người kéo chân mình và đứng trên mặt đất cứng rắn, một hàng bó đuốc thật dài lúc sáng lúc tối bao phủ đám người Ellen.

Trong ánh nến, những bức tranh sơn dầu khổng lồ trên tường ở hai bên đặc biệt ảm đạm.

Các pháp sư và phù thủy là những người có trang phục kỳ lạ đều nheo mắt, mặt lạnh lùng và không cười gì cả.

Hành lang tăm tối, chân dung ảm đạm, những khúc cua uyển chuyển khiến người đi cảm thấy chóng mắt, ánh sáng lúc hiện lúc tắt, còn có - âm thanh nhịp tim đập của Ellen.

Daisy, người cũng đang sợ hãi, "Ồ, nơi này thật sự rất khủng khiếp! Cũng may con gấu nhỏ đã ngủ say."

Ellen và Daisy với đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm Emily.

Cô bé đỏ mặt, ngủ thiếp đi trong vòng tay của Albert và ngáy nhẹ nhàng.

"Ta sẽ đưa em ấy trở về phòng ngủ trước." Albert khẽ nói.

Luân hướng về hai người gật đầu và cũng trở về căn phòng của mình.

"Thời gian vẫn còn sớm, có lẽ, em có thể ngồi trong phòng của chị một chút." Daisy nói.

Ellen suy nghĩ gật đầu, trong lòng anh biết rõ với một môi trường kinh khủng và âm thanh ghê tợn như vậy, chị Daisy khó tránh khỏi bất an.

"Chị sẽ thích căn phòng của mình, cả căn phòng thật tuyệt." Ellen nói với chị của mình.

"Ngôi nhà này thật sự rất u ám, khiến người khác không khỏi sợ hãi." Daisy thấp giọng nói. "Ngoại trừ không gian rộng lớn ra, không có ưu điểm nào."

"Trên thực tế, ngôi nhà nên có ít nhất ba trăm năm tuổi."

Dời ánh mắt ra xa khỏi những bức chân dung, Ellen nhìn vào những cây trụ cột trong phòng, như đã suy nghĩ đến điều gì đó.

Trang viên mà họ đang ở hiện tại là một tòa nhà với một phòng trưng bày hình vòm ở bốn phía của một hội trường ban đầu. Cấu trúc này là một vòm chéo.

Các trụ cột lớn nhỏ điều rất dày đặc, và tỉ lệ vô cùng cân đối.

"Làm sao em biết?" Daisy không kiên nhẫn, thúc giục Ellen rời khỏi đây.

"Chị nhìn thấy đấy, những trụ cột này, tuân thủ nghiêm ngặt các thông số kỹ thuật của cột, là kiến trúc Palladian điển hình. "

Ellen xác định ý tưởng của riêng mình, đó là phong cách kiến trúc điển hình của cuối thời Phục hưng

"Ồ, bất kể nó là cái gì, chị muốn rời khỏi nơi này." Daisy siết chặt áo khoác trên người, cô cảm thấy trong hành lang vô cùng lạnh lẽo.

Ellen nhún vai, đối với khuôn viên này có chút thờ ơ với sự tôn trọng, trong quá khứ, anh đã muốn khám phá kiến trúc với một lịch sử lâu dài như vậy.

Họ đi vào căn phòng của Daisy, bên cạnh chính là phòng của Ellen, với một cửa sổ lồi ra.

Căn phòng với bố cục phòng của Ellen giống nhau như đúc, chỉ là có một cái giá rất nhiều sách, các thư pháp ma thuật được sắp xếp chỉnh tề ở bên trên.

"Hah, Daisy, phòng của chị tốt hơn phòng của em! Có rất nhiều sách trong đó." Ellen tự ngưỡng mộ phát ra lời khen.

"Em có thể tự do xem qua." Daisy kéo cửa tủ quần áo ra một cách vô thức.

Ellen bước đến tủ sách, và hoa văn trên đó cho phép anh ta xác nhận lại lịch sử của ngôi nhà, chắc chắn là phong cách của thế kỷ 17.

"Thật thú vị. Chúng ta thực sự sống trong một ngôi nhà có ít nhất ba trăm năm tuổi." Ellen khám phá kệ sách.

"Này?" Ellen tìm thấy một cuốn sổ tay màu đen ở một góc của kệ sách. Cuốn sách này khiến anh nhớ đến cuốn sách của Voldemort.

Anh mở cuốn sách ra, trong ánh nến mờ ảo, một số từ quen thuộc bị vặn vẹo và nhảy lên từ cuốn sách.

Giống như Niven?

Ellen quan tâm.

Đây có phải là một cuốn tập ghi chú của tiểu phù thủy không?

Anh ngồi trên một chiếc ghế gỗ bên cạnh và lật xem

Mặc dù cuốn vở này được ghi chú lại ở Niven, thế nhưng những ma chú của nô vô cùng bình thường, cũng không có gì kỳ lạ.

Ellen hướng mắt nhìn về tiêu đề trên sách như Niven.

Rất đơn giản, chỉ có bảy chữ cái được dịch - Tremere.

Ellen có vẻ sợ hãi, và anh nghĩ về ý nghĩa của bảy chữ cái.

Giáo sư Binns, người dạy lịch sử ma thuật, đã từng giới thiệu nó với giọng nói giản dị và không hề nao núng.

Tremere - tộc Simoore, một trong mười ba tộc ma cà rồng.

Các thành viên ban đầu của tộc Simoore là một nhóm pháp sư loài người khao khát sự sống vĩnh cửu, họ không biết mình được giúp đỡ bằng loại sức mạnh nào, họ thậm chí còn có khả năng hút máu thông qua thuật giả kim, ma thuật và máu của một người già bí ẩn.

Tên trên cuốn sách này đại diện cho cái gì?

Đó là một tiểu phù thủy sùng bái Simoore, hay là nó là ma cà rồng?

Ngôi nhà này sẽ bị che khuất trong bóng tối của những ngọn núi sẽ không phải là một trang viên của ma cà rồng?

Vậy còn dì Josephine thì sao?

Ellen nghĩ đến chiếc mũ mà dì Josephine không bao giờ lấy xuống, còn có vẻ mặt hồng hào không bình thường của cô.