Editor: Waveliterature Vietnam
Ellen nhìn thấy Thu Trương và Cedric đang che kín con mắt của mình, trong lòng anh đột nhiên áy náy.
Càng có kiến thức nhiều, càng thấy mình thật vô tri.
Nếu như lần sau gặp lại tình huống này, anh phải làm thế nào để cho đối phương không bị tổn hại là điều kiện đầu tiên, và nhanh chóng để ngăn chặn thiệt hại bên kia?
Nếu như cần cứu vớt người nhà hoặc một người bạn thân thiết hơn bạn bè một chút…Như vậy anh nên làm thế nào đây?
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm trí Ellen lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Trong phân tích cuối cùng, anh ta không đủ mạnh để cải thiện sức mạnh cá nhân.
Đối với trân tàng của gia tộc Black, Ellen càng muốn tiến lên phía trước – thư viện của Ravenclaw quá tối nghĩa, kiến thức không đủ để Ellen có thể cải thiện thực lực của mình trong một thời gian ngắn.
Khi Hermione đưa giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick xông vào, thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
Ellen vẻ mặt không thay đổi đang cầm đũa phép đứng ở một bên, phía trước, một làn khói màu vàng, một đám tiểu phù thủy không nhìn rõ mặt đang bụm lấy mắt, sờ soạng hoảng sợ và la hét…
"Ellen Harris! Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Giáo sư McGonagall cau mày và hỏi trực tiếp Ellen.
« Giáo sư McGonagall, em cũng muốn biết tại sao, vì cái gì mà các bạn Slytherin đã tìm Thu Trương của Ravenclaw. » Ellen vẻ mặt hết sức kích động, nhưng trong lời nói cũng để lộ ra tin tức, khiến giáo sư McGonagall cũng hiểu, chính tiểu phù thủy của Slytherin đã gây sự trước.
Giáo sư Flitwick vẫy đũa phép và muốn sử dụng phép thuật dọn dẹp để phân tán sương khói vàng, nhưng câu thần chú mà ông thể hiện không có tác dụng gì cả.
Giáo sư Flitwick liếc nhìn Ellen với sự ngạc nhiên. Rõ ràng, một cảnh như vậy phải được thực hiện bởi Ellen.
"Giáo sư, không có tác dụng gì đâu, chỉ có thể đợi cho họ tự động dập tất." Ellen nhún vai, biểu thị sự bất lực, trên thực tế, anh ta đã không lập tức trả thù là đã thể hiện sự kiên nhẫn lắm rồi, sau khi trả lời xong vấn đề của giáo sư, Ellen nhìn chằm chằm vào Marcus, nội tâm không ngừng suy nghĩ, "Hiện tại, hắn là sinh viên của trường Hogwarts nên được trường học bảo vệ, nhưng nếu như năm nay bị lưu ban thì có thể coi như là tốt nghiệp…"
"Harry, cẩn thận, sương mù vàng thật kỳ lạ." Ron khéo léo thì thầm dặn dò Harry.
Malfoy không biết từ đâu đến, và nhìn Ron một cách hoài nghi.
Ron không cam lòng chịu yếu thế liền trừng mắt lại.
Malfoy liếc nhìn cái cười nhạo báng của Ron và cao ngạo hiên ngang rời khỏi Ron.
Malfoy nhìn tình hình trong sân, và liền đoán được rằng, đây chính là ma chú do Ellen tạo ra.
Anh nhìn Ellen vô cảm, ánh mắt anh vô cùng phức tạp.
Sau khi chờ đợi một lúc, bụi vàng đã bị dập tắt. Mọi người trên sân mở mắt ra, chào đón giáo sư McGonagall đang nổi giận đùng đùng.
Không đề cập đến việc giáo sư McGonagall khiển trách Marcus và những người khác như thế nào. Giáo sư Flitwick đầu tiên đã đi xem vết thương cho Thu Trương.
Ông vẫy đũa phép, bắt đầu trị liệu cho vết thương của Thu Trương lành lại, ""Ừ! Xương bàn tay có lẽ bị nứt, Giáo sư McGonagall, Thu Trương cần phải quay lại lâu đài để điều trị ngay lập tức."
Giáo sư Flitwick đã rất tức giận và nhìn chằm chằm vào các sinh viên của Slytherin. Dưới một ánh nhìn đầy áp đặt như vậy, Marcus bất ngờ co rúm lại.
"Giáo sư, chúng tôi cũng bị tổn thương!" Anh cảm thấy hơi sai lầm. Trong một thời gian dài như vậy, anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.
"Quay trở lại lâu đài trước đã!" Giáo sư McGonagall cau mày và ra lệnh.
Một đám người hậm hực theo sát phía sau Marcus.
Giáo sư McGonagall đột nhiên quay người lại rồi nhìn về phía Ellen người đã gây ma chú để trị thương cho Cedric, "Ellen Harris, cũng qua đây."
"Được, giáo sư." Ellen trả lời không chút do dự.
Sau khi đảm bảo rằng Cedric trong học viện của mình không có trở ngại gì, Ellen hỗ trợ sinh viên ưu tú của Hufflepuff và đi dọc bên con đường bờ hồ nhỏ, hướng đến tòa lâu đài.
"Hãy nhìn xem, nơi nào có Ellen nơi đó không yên ổn." Ron nghĩ tới những kinh nghiệm khi đi Ai Cập.
Hermione ngạc nhiên liếc nhìn Ron một cái, dường như ngạc nhiên, Ron tại sao có thể đánh giá Ellen như vậy.
"Nói không chừng chuyện này chính là Malfoy và Ellen đã lên kế hoạch." Nhìn thấy biểu hiện của Hermione, trái tim Ron tràn ngập cảm giác khó chịu không thể nói ra, nhịn không được nên chửi Ellen.
"Một kẻ ngốc, Allen không như bạn nghĩ." Hermione đơn giản bác bỏ Ron.
"Ồ, ta quên, bạn thích những người học giỏi. Bạn ở cùng với họ, có lẽ trong kế hoạch này cũng có sự tham gia của bạn." Khuôn mặt của Ron đỏ ửng lên, kết hợp cùng với mái tóc rối bù xù, giống như ngọn lửa thiêu đốt.
"Ron, bạn đang dùng đầu gối của mình để suy nghĩ sao?" Hermione khinh bỉ nói, "Ellen lên kế hoạch để Slytherin bao vây Thu Trương? Nhưng Thu TRương chính là tay tìm bóng của Ravenclaw."
"Hoặc bạn ấy muốn tìm một tay tìm bóng đâu đây?" Ron thẹn quá hóa giận, không nói nên lời nào.
Hermione im lặng nhìn về Ron, dường như cô chưa bao giờ thật sự hiểu rõ về Ron: "Malfoy vì để báo ân tình của Ellen, nên đã đặc biệt tìm đến Ellen để báo tin. Bởi Slytherin khi đến Hogsmeade đã muốn đến tìm Roger và những người khác để trả thù."
Nói xong, Hermione nhìn về Ron với sự thất vọng, tiếp tục nói: "Ellen sau khi biết tin tức đã vội vàng chạy đến ngăn chặn tranh chấp, hiển nhiên, bạn ấy đã làm tốt. Còn bạn không có đầu óc mà đi suy diễn cuộc thảo luận của người khác điều này hoàn toàn không có ý nghĩa, ta phải quay về tòa lâu đài để làm chứng cho Ellen, xin lỗi không thể nói chuyện với bạn."
Hermione lưu loát quay người đi, cũng không hề nhìn lại Ron một lần, liền đi thẳng về hướng Hogwarts.
"Harry, bạn lắng nghe, cô ấy đang nói về cái gì vậy? Chúng tôi là Gryffindor, chúng tôi là một nhóm!" Ron tức giận.
Nhưng không có phản ứng từ không khí để đáp lại giọng nói của anh.
"Harry?" Ron vươn tay ra, chạm vào cơ thể của Harry, tại quán rượu Ba cây chổi, ngay khi Hermione cầu xin giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick để trợ giúp, Harry đã vô tình nghe được câu chuyện của Fudge và Hagrid - anh ta biết rằng cha mẹ anh ta đã bị Sirius phản bội, và anh ta bối rối, và đâu còn tâm trí đâu để ý đến những chuyện khác.
Trong lâu đài Hogwarts, nhóm Slytherin rắc rối này đã bị giáo sư McGonagall khiển trách nặng nề, đồng thời chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của viện trưởng.
"Giáo sư Snape, Marcus, họ đã có ý đồ gây thương tích cho tay tìm bóng của Ravenclaw và Hufflepuff, hành vi vô cùng rất tệ. Ta cho rằng, nhất định phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc này."
Giáo sư McGonagall trông nghiêm túc và phớt lờ vẻ nguy hiểm trên khuôn mặt của Snape, duỗi đũa phép của mình ra, và lấy tất cả đá quý ra khỏi chiếc đồng hồ cát Slytherin.
"Giáo sư McGonagall, tôi phản đối." Giáo sư Flitwick phản đối với giọng nói luống cuống.
"Cuối cùng, giáo sư Snape đã quyết định rút khỏi cuộc thi tranh cúp học viên năm nay, vì điểm số nhiều hay ít đối với họ cũng không quan trọng. Như vậy, số điểm bị trừ của Slytherin tương đương với không bị phạt."
Giáo sư Flitwick lý trí nói ra sự thật.
Ellen người ở bên cạnh của ông ta, đã trầm trồ khen ngợi Viện trưởng, đó là trường hợp, đã có hành vi tồi tệ như vậy, thì còn đạo lý nào mà buông tha nhẹ nhàng được chứ?
Giáo sư McGonagall suy nghĩ về những điều đó và gật đầu, "Như vậy, năm học kế tiếp, Slytherin sẽ bị trừ đi 100% điểm số. Còn có, tất cả các pháp sư nhỏ tham gia vào trận chiến phải bị giam cầm trong một học kỳ, và hình phạt cụ thể sẽ được trao cho Filch."
"Giáo sư McGonagall, Cedric vô tội, anh ấy bảo vệ tôi." Thu Trương cổ tay bị quấn chặt, và đeo trên cổ.
"Vì vậy, Hufflepuff rất dũng cảm, cộng với năm mươi điểm." Giáo sư McGonagall dứt khoát thêm năm mươi điểm vào Hufflepuff.
"Và Ellen, bạn ấy đã có hành động ngăn chặn Slytherin." Hermione vội vàng lên tiếng nói cho Ellen.