Editor: Waveliterature Vietnam
Roger không nghĩ rằng Gryffindor sẽ cho Harry cưỡi cái cổ vật cũ kia vào tham gia trận thi đấu.
Oliver Wood, đội trưởng của Gryffindor là một người say mê yêu thích Quidditch, năm nay anh ấy sắp tốt nghiệp, tuy về cơ bản anh đã không có duyên với chức vô địch, nhưng Roger cũng nhận ra anh ta sẽ không buông tha cơ hội được tham gia Quidditch lần cuối cùng.
Tất cả thành viên điều nhìn về hướng của Thu Trương và Ellen.
"Roger, không phải là anh vì Firebolt này chứ?" Ellen bình tĩnh hỏi.
"Ừ, ta không phủ nhận Firebolt chính là nguyên nhân, thế nhưng Ellen năng lực vô cùng toàn diện, bạn dù ở bất kỳ vị trí nào cũng có thể đảm nhiệm rất tốt. Vị trí quan trọng nhất của Quidditch – tay tìm bóng, ta cho rằng trừ bạn ấy ra thì không có ai còn có thể."
Roger nhìn về phía của Thu Trương, vẻ mặt của cô rất ảm đạm. Đối với cô mà nói, nếu như không đảm nhiệm vị trí tìm bóng, thì e rằng không có vị trí nào phù hợp với cô.
"So với việc làm người tìm bóng, ta càng hy vọng được làm người đánh bóng." Ellen đột nhiên xen vào, anh tuy rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói rất khao khát được làm người đánh bóng, ví dụ như một tay đánh bóng, làm một người truy đuổi bóng, có thể sẽ vui sướng hơn một chút, thế nhưng làm tay tìm bóng nếu người chơi không thể tìm được quả Golden Snitch nhanh chóng, thì trận đấu đối với Ellen sẽ không còn thú vị.
Nhưng so với việc tìm bóng một cách thụ động, Ellen cảm thấy rằng nó hấp dẫn hơn khi tấn công những người chiến đấu với người khác.
Nếu như Roger không đề xuất việc điều chỉnh này, thì Ellen cũng không hề quan tâm gì đến nó.
Nhưng kể từ khi nghe nói điều này, Ellen vẫn muốn chiến đấu cho bản thân của mình một chút – anh thật sự hứng thú vô cùng với vị trí kích bóng.
"Roger, mà nếu như tôi là người tìm bóng, thì ai sẽ là người truy đuổi bóng đây? Thu Trương sẽ đảm nhiệm vị trí nào?" Ellen tiếp tục nói.
Thu Trương cảm kích liếc nhìn Ellen một cái, mặc dù thẩm mỹ của Ellen không bao giờ giống như những sinh viên khác là cảm thấy cô rất đẹp, nhưng lúc này, có thể nhìn thấy được lông mày của Thu đã tụ họp lại một nơi, sóng mắt hơi nghiêng, và bộ dạng yên lặng không nói gì trông rất thuận mắt.
"Về Firebolt, ta đồng ý để cho Thu cưỡi nó, để đảm bảo rằng chúng ta có thể bắt được Golden Snitch càng sớm càng tốt." Ellen nói điều này trong ánh mắt khó tin của mọi người,
"Ellen, đây chính là Firebolt! Trên thế giới đây là cây chổi đắt tiền nhất! » Roger giật mình nhìn Ellen.
"Nếu như anh để ta đảm nhiệm vị trí kích bóng, thì ta không có ý kiến gì cả." Ellen vừa nói xong liền nhìn chằm chằm vào Roger, làm cho giọng của mình càng thêm mê hoặc một chút, "Hơn nữa, Roger, anh không muốn thử một vị trí mới sao?"
Không thể nào không nói Ellen thật sự đã đụng đến chỗ ngứa của Roger.
Đem Thu Trương thay đổi thật sự quá nguy hiểm, tính công kích của Thu không mạnh, ngoại trừ vị trí tìm bóng, đặt cô ở vị trí nào cũng không hề phù hợp, mà Roger nếu điều kiện cho phép, anh ta sắp nói lời tạm biệt với Quidditch Hogwarts, anh ta thực sự muốn thử cảm giác của người truy đuổi bóng để tận hưởng cảm giác ghi bàn.
"Ý kiến của mọi người như thế nào?" Roger nhìn về các thành viên khác.
Ravenclaw, người giỏi nhất trong việc dung nạp những ý tưởng không đồng nhất và kỳ lạ, không phản đối. Hơn nữa, Ellen đã đồng ý đưa Firebolt và vị trí của mình nhường lại, bảo vệ vị trí của Thu, họ còn muốn kháng cự lại điều gì!
Đem cây chổi trong tay của mình đối với cây chổi của Thu, Ellen không có chút miễn cưỡng nào, thậm chí trông anh còn rất vui vẻ, Firebolt, chỉ cần anh có tiền, Ellen có thể đặt hàng bất kỳ lúc nào, thế nhưng vị trí kích bóng này, Ellen đã chờ đợi từ rất lâu. Nếu phải lựa chọn một sự vận động trong trò chơi bóng của Muggle, Ellen thực sự có hứng thú chạm vào quả bóng bầu dục hơn là các hình thức vận động bóng khác.
Trên thực tế, Ravenclaw âm thầm thay đổi vai trò của người chơi, đối với các học viện khác, đó cũng là một sự xáo trộn về chiến thuật.
Trao đổi vị trí, người chơi Ravenclaw, lại bay lên bầu trời và họ luyện tập từng phút từng giây, lúc họ trở lại sân bóng một lần nữa, mặt mọi người điều tràn đầy sự cuồng nhiệt, không có một chút nào che giấu.
"Không phải là Firebolt, mà họ cảm thấy cúp Quidditch dường như họ đã có được." Ron ghen ghét phàn nàn đối với Harry, "Những dòng máu thuần khiết này sẽ lợi dụng số tiền để thực hiện những điều hèn hạ! Thật không công bằng chút nào!"
"Ron…bạn chính là dòng máu thuần khiết." Hermione Granger bên cạnh có chút xấu hổ, trên thực tế nó cũng nhắc nhở cô nhớ rằng Harry được giáo sư McGonagall đưa cho một quang luân 2000, điều này đối với các học viện cũng không công bằng chút nào…
Harry rõ ràng đã không đặt tâm trí vào hai người bạn đồng hành, anh ta siết chặt cuốn sách trong tay, anh ta không nghĩ nên mua cây chổi nào, do với Firebolt thì quang luân 2001 cũng không có chút hấp dẫn nào.
Điều duy nhất khiến Harry cảm thấy hạnh phúc là Remus Johnan Lupin lại xuất hiện trong lớp phòng chống ma thuật đen.
Tất nhiên, đối với các tiểu Ravenclaw mà nói, đây cũng là một điều tuyệt vời đáng để ăn mừng – nhất là sau khi giáo sư Lupin tuyên bố rằng, mọi người không cần viết hai bài luận văn dài hai tấm da dê kia.
Họ có một lớp học vô cùng vui sướng, giáo sư Lupin mang đến một rương thủy tinh, có một con Hinck punk bên trong, đó là một sinh vật một chân trông giống như được tạo thành từ một sương khói, khá mỏng manh và khi nhìn qua cũng không có nguy hiểm.
"Nó sẽ giới thiệu hành khách đi vào những vũng bùn," Giáo sư Lupin nói, các sinh viên nhớ ghi chú, ""Có nhận thấy rằng đèn lồng đang ở trên tay không? Đập về phía trước - mọi người đi theo ánh sáng - sau đó -"
Hinck Punk dán vào tường kính, tạo ra âm thanh khủng khiếp, chói tai.
Khi chuông tan học vang lên, tất cả mọi người điều dọn dẹp đồ đạc và rời khỏi cửa, chỉ có Ellen vẫn còn ở lại, "Giáo sư, trông khí sắc của anh không được tốt lắm." Ellen nhìn vào khuôn mặt của giáo sư Lupin.
Có vẻ như anh ta bị bệnh nặng, chiếc áo choàng cũ lỏng lẻo hơn, và dưới ánh mắt còn có một cái bóng đen lờ mờ.
« Cảm ơn em đã quan tâm, Ellen, » Giáo sư lupin mỉm cười nhìn về phía Ellen, đây là phù thủy nhỏ đầu tiên chủ động quan tâm đến cơ thể mình.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của anh lại hiện trên khuôn mặt.
"Giáo sư, em đã hoàn thành bài báo cáo về người sói do giáo sư Snape giao cho." Ellen hạ giọng nói.
Giáo sư Lupin nhìn chăm chú vào Ellen, lông mày hơi nhíu lên.
"Tôi biết rằng khi anh gặp Bogut, Bogut đã trở thành một quả cầu pha lê. Và -" Ellen bình tĩnh nhìn Giáo sư Lupin.
Một mặt trời mùa đông bắn vào lớp học, chiếu sáng mái tóc trắng của Lupin và những nếp nhăn trên khuôn mặt trẻ, và anh ta vẫn trông rất bình tĩnh.
"Đôi khi tình cờ là trăng tròn! Mà anh, không có xuất hiện trong lớp học." Ellen nhìn chăm chú vào giáo sư phòng chống ma thuật đen.
Với mục đích vạch trần giáo sư Lupin, trong lòng của anh cũng có chút không tốt, nhưng để phòng ngừa điều đó, anh phải làm như vậy.
"Thật là tinh xảo, phải không? » Lupin nói một cách bình tĩnh, một tiếng đóng lại chiếc cặp của mình.
"Có lẽ vậy, càng trùng hợp hơn, em biết giáo sư Snape đang chế biến ma dược người sói, mà người được lợi nhiều nhất chính là anh…" Ellen trực tiếp phá vỡ lớp màn cuối cùng, và đem những chuyện mà mình biết về chuyện người sói nói trước mặt đối phương.
Cánh tay của Lupin khẽ lay động, dường như muốn bắt lấy cánh tay của Ellen, nhưng anh đã kìm chế lại. Im lặng một chút, sau đó…
"Em là một tiểu phù thủy thật sự nhạy cảm, chính xác, ta chính là người sói. Dumbledore tín nhiệm ta, để ta đảm nhiệm chức vụ giáo sư lớp phòng chống ma thuật đen, mà khi giáo sư Snape điều chế ra thuốc cho người sói, ta mới trở nên an toàn. Ta phải uống thuốc này trước một tuần trước khi trăng tròn, thì khi biến dạng mới có thể trở nên tỉnh táo…Ta có thể cuộn tròn trong phòng làm việc của ta, biến thành một con sói vô hại, chờ đến khi trăng khuyết."
"Nếu vì vậy mà bạn không thể tiếp nhận giáo sư lớp học phòng chống ma thuật đen…" dừng một chút, giáo sư Lupin nở một nụ cười chua chát.