Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 201: Gặp lại linh hồn kỳ quái




Editor: Waveliterature Vietnam

"Cuối cùng cũng xuất hiện!" Ellen cầm cây đũa phép thuật lặng lẽ nhắm vào nó.

Nhất cử nhất động này không khiến người khác chú ý, vì tất cả mọi người điều hướng cây đũa phép vào vị khách không mời mà đến này, và cũng muốn nhìn rõ hình dạng của nó như thế nào.

Bàn tay kia biến mất ngay lập tức, và đột nhiên thụt vào tay áo choàng màu đen.

"Đây là cái gì?" Hermione sợ hãi ý thức ngầm và nắm lấy cánh tay của Ellen.

"Là một linh hồn kỳ quái! » Ellen cầm đũa phép nhắm vào linh hồn kỳ quái kia, Hermione không biết rõ gì về nó nhưng đã hạ cánh tay xuống, linh hồn kỳ quái hít thở một hơi và phát ra âm thanh khanh khách trong cổ họng, dường như nó không chỉ hút không khí xung quanh.

Một cơn gió ớn lạnh đến thấu xương đã thổi qua bọn họ, ánh mắt của Harry nhìn qua Ellen, rồi lập tức té xuống ghế ngồi, toàn thân co giật.

Hermione hoảng hốt sợ hãi kêu lên, ngồi xổm xuống ghế xem tình hình của Harry.

Ginny run rẩy như điên, không thể thở được vì sợ hãi.

Ron rúc vào người và lẩm bẩm trong miệng: "Đừng đến đây, đừng đến đây!"

Navy vẻ mặt sợ hãi, không biết làm sao vẻ mặt ngu ngơ.

Linh hồn kỳ quái đứng ở ngoài cửa, từ từ quay quay đầu, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì.

Ellen cố gắng nghĩ về điều khiến anh hạnh phúc, vị thánh bảo hộ của anh ta - một con phượng hoàng chưa được hình thành đầy đủ, phun ra từ đỉnh cây đũa phép, linh hồn kỳ quái vội vã tiến lên.

Linh hồn kỳ quái lập tức quay người và bay đi.

Hít thở sâu mấy lần, Ellen nhanh chóng phân phát chocolate đã chuẩn bị cho mọi người ở phòng kế bên. "Ăn đi, nó sẽ có ích!" Ellen cũng đút vào trong miệng của mình một miếng.

Một luồng hơi nóng ùa đến đầu ngón chân và đầu ngón tay, và toàn thân đều ấm lên. Lúc này, một tiếng thét kinh hoàng ở bên ngoài căn phòng vang lên, Ellen vẫn còn nhớ đưa thanh chocolate cho Navy, rồi nhanh chóng lao ra ngoài.

Hermione đang ngồi cạnh Harry, nhìn thấy chuyển động của Ellen, ánh mắt không thể giải thích được.

"Penelop!" Ellen cất giọng cao hét lên. Trong hành lang của đoàn tàu, vô số linh hồn kỳ quái khác nhau đi ra đi vào các căn phòng, trong bóng tối, cơ thể chúng vô cùng cao lớn trông rất đáng sợ vô cùng, ở trong hành lang, nữ chủ tịch hội sinh viên nữ Penelop bị vây quanh bởi bốn linh hồn kỳ quái.

Con Phượng Hoàng bảo hộ của Ellen lần nữa bay ra khỏi cây đũa phép, lần này, vì dựa vào ý chí của người bảo hộ nên sức mạnh của nó cũng đáng kể hơn, vị thần bảo vệ xông đến những linh hồn kỳ quái đang ở bên người của Penelop, so với biểu hiện vừa rồi của linh hồn kia, có vẻ sợ hãi hơn thần bảo hộ con Phượng Hoàng này của Ellen, nhưng tốc độ rất nhanh đã lùi thật nhanh về phía sau.

Ellen vội vàng chạy đến bên người của Penelop và nhét vài miếng chocolate vào trong miệng của cô, "Linh hồn kỳ quái của Azkaban! Chúng làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?" Penelop nắm lấy tay của Ellen, cảm thấy năng lượng đang trở về cơ thể.

Ellen không có trả lời cô,, mà cảnh giác nhìn những linh hồn kỳ quái đang tụ tập lại với nhau – số lượng của chúng càng ngày càng nhiều.

Có lẽ Ellen đã thực hiện lời nguyền thần bảo hộ hai lần nên đã chọc giận đến nó; có lẽ chúng muốn xem ai có thể tạo ra phép thuật mạnh đến như thế; cũng có lẽ sinh vật thần kỳ bảo hộ là Phượng Hoàng này quá hiếm …

Linh hồn kỳ quái tất cả điều nhìn về phía của Ellen đi qua, và tạo thành một mảng đen. 

"Ellen!" Penelop rùng mình một cái, cô cảm thấy chiếc xe đột nhiên trở nên lạnh hơn, giống như có một cơn gió lạnh thấu xương đang thổi qua.

"Đừng sợ, Penelop! Hãy suy nghĩ về điều gì đó hạnh phúc!" Ellen cầm đũa phép thuật thật chặt, vẻ mặt kiên quyết, trong lòng rất vững chắc hiểu thấu đáo, và sương mù cũng bắt đầu làm mờ tầm nhìn của anh.

"Bỏ đi! Chúng ta không có ai giấu Sirius Black phía dưới áo choàng. Đi mau. » Một âm thanh truyền đến từ phía sau lưng của Ellen.

Là giáo sư Lupin! Trong tay của anh ta đang cầm đũa phép, và hét lớn về phía linh hồn kỳ quái với lời nói nghiêm khắc, nhưng linh hồn kỳ quái cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, họ dường như chỉ muốn tỉ mỉ quan sát bọn người Ellen.

"Thần bảo hộ!" Vẻ mặt của Lupin trong có vẻ hơi bối rối, và quyết đoán sử dụng câu thần chú, một đồ vật màu bạc từ cây đũa phép bắn ra bay về phía của những linh hồn kỳ quái.

Đó là một con sói, một cơ thể mạnh mẽ, và vô cùng vạm vỡ, cả nhóm linh hồn lùi về phía sau, thế nhưng vẫn như cũ vẫn không chịu rời khỏi đây.

Sương mù trước mắt của mọi người biến mất, "Hỡi thần bảo hộ!" Ellen lần nữa đọc lên lời nguyền thần bảo hộ, trong thời gian ngắn, Ellen đã liên tục thi triển ma chú thần bảo hộ, nên anh cảm thấy có chút mệt mỏi.

Penelop si mê nhìn vị thần bảo hộ Phượng Hoàng của Ellen, nó vươn ra đôi cánh khổng lồ, lượn vài vòng trong xe, và khi nó bay đến nơi nào thì linh hồn kỳ quái cũng điều né tránh.

Nữ chủ tịch sinh viên cũng bắt đầu thi triển ma chú thần bảo hộ, mặc dù cô biết chú ngữ, nhưng bản thân lại không có cách nào thi triển thành công.

"Hỡi thần – hỡi thần..." Penelop cắn răng kiên trì, "Hơi thần bảo hộ!" một dải lụa bạc từ cây đũa phép của Penelop bay ra, sương mù treo trước mặt cô, đó gần như là một đám mây trắng nhỏ.

Penelop nắm thật chặt tay của Ellen, như thể có sự can đảm vô hạn để truyền vào cơ thể cô ấy, và nó giống như hơi ấm mà cô vừa khi nãy ăn chocolate! Từ đũa phép thuật của cô một thứ gì đó bay ra, không phải là một đám mây, mà là một loài động vật phát ra ánh sáng màu bạc – nó linh hoạt mà chạy như bay, theo sát con sói bạc và con Phượng Hoàng, phóng thật nhanh đến linh hồn kỳ quái…

Ba con vật thần bảo hộ phối hợp ăn ý với nhau, sức mạnh rất khủng khiếp.

Linh hồn kỳ quái đã lùi về phía sau, tản ra, và ẩn vào trong bóng tối… chúng đã biến mất.

Vị thần bảo vệ của Penelop quay người lại, xuyên qua hành lang xe lửa êm dịu từ từ chạy về phía Penelope và Ellen.

Cuối cùng bọn họ có thể nhìn thấy hình ảnh của nó rõ ràng – một con hồ ly! Đầu của nó vô cùng linh hoạt và dễ thương, Tiểu hồ ly sáng bóng!

"Xảo trá như hồ ly, đây là Penelop!" Ellen mỉm cười trêu chọc.

Penelop mê mẫn nhìn thần bảo hộ của mình, nội tâm vô cùng sung sướng và thỏa mãn, nhưng miệng không hề chịu thua: "Vậy còn bạn thì sao, yêu con chim hôi thối?" Cô vươn tay ra chạm vào Tiểu Hồ ly màu bạc này, nhưng nó lại biến mất.

"Đúng là một thần bảo vệ tốt!" Giáo sư Lupin nhìn Penelop vfa Ellen mà khen ngợi.

Anh nhìn biểu cảm của Ellen trang nghiêm.

"Giáo sư, tôi có cái gì không đúng sao?" Ellen ngạc nhiên nói.

"Ở tuổi này của các em, có thể thi triển thành công ma chú thần bảo vệ, thật sự không hề tầm thường! Hơn nữa …" Giáo sư Lupin nói rồi lại dừng, "Có thể sử dụng sinh vật ma thuật như một vị thần bảo vệ, theo như tôi biết, trong các phù thủy hiện đại, chỉ có Dumbledore là một, và một người nữa cũng giống như bạn, là một con Phượng Hoàng!"

"Có lẽ bạn sẽ có một vai trò lớn trong tương lai. Dumbledore là phù thủy da trắng vĩ đại nhất trong lịch sử." Lupin cẩn thận nhìn Ellen và đưa ra kết luận.

Một bên, Penelope liên tục gật đầu, thể hiện một biểu cảm đáng ngưỡng mộ và một chút tự hào! Cô không bao giờ nghi ngờ về tương lai của Ellen, Ellen là học sinh giỏi nhất trong lịch sử Hogwarts từ trước đến giờ.

Ellen biểu hiện có chút tinh tế.

Những lời này không phải là lần đầu tiên Ellen được nghe, lúc đầu khi mua cây đũa phép, Ollivander cũng đã nói những lời tương tự. Tuy điểm xuất phát của Ollivander và giáo sư Lupin có chút khác nhau, có một lần đã khiến cho Ellen nghi ngờ rằng vì đối phương là chủ tiệm nên đã dùng những lời này cho khách hàng..

"Cảm ơn anh, giáo sư!" tôi sẽ lấy điều này làm động lực để ta bước tiếp." Ellen nháy mắt vài cái, dịu dàng cười nói với Lupin.