Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 195: Trò đùa dai của an hem song sinh




Editor: Waveliterature Vietnam

Sau đó, cuộc sống của Ellen ở Ai Cập trải qua rất nhẹ nhàng và vui sướng.

Những gì xảy ra dưới ngôi mộ trong mặt đất diễn ra ngày càng ly kỳ thông qua lời nói của Ron, ông Weasley tất nhiên sẵn sàng lắng nghe và hỏi từng chi tiết cụ thể. Nhưng sau đó, mỗi lần Ron nói ra cũng không ai quan tâm đến sự đồng nhất giữa những tình huống, không ai muốn ngồi đó để lắng nghe sự tự quảng cáo về bản thân của anh.

Dưới sự dẫn dắt của Bill, họ được phép vào viếng thăm tất cả các ngôi mộ, tuy nhiên, những điều kỳ quái phát sinh ở dưới ngôi mộ chưa bao giờ xảy ra, các phép thuật mà các pháp sư Ai Cập cổ đại dành cho ngôi mộ cổ thật đáng kinh ngạc, và chúng khiến bọn người Ellen mở rộng tầm nhìn.

"Chính xác rất thần kỳ, nhưng, mức độ kinh dị so với những gì chúng ta nhìn thấy rất thua xa – xác ướp sống lại!" Ron không thể không so sánh.

"Đã vậy xác ướp nhiều đến nỗi tập hợp thành một đội quân!" George và Fred cười khẩy, viết nguệch ngoạc ở một nơi không xa Percy.

Nói Percy, gần đây anh ta rất kiêu ngạo và trông rất tự mãn, anh ta sắp tốt nghiệp và bước vào lớp bảy, những điều này không khiến cho anh tự hào, kiêu ngạo, điều khiến Percy ngây ngất chính là anh tự nhận mình được bổ nhiệm làm chủ tịch Hội đồng sinh viên nam Hogwarts. Vì vậy, trong quá trình hành động, anh luôn đặt ra rằng mình là một nhân vật quan trọng.

"Hiện tại, tôi sẽ là người quản lý bạn rồi." Khi Percy bước qua Ellen, anh đã đắc chí và nói ra một câu như vậy, điều này khiến Ellen cảm thấy rất khó hiểu, anh nhìn Percy đang nghênh ngang mà bước ra khỏi cửa.

"Anh ấy đang nói về học kỳ vừa qua." Ron bước tới Ellen, mang theo điệu bộ thấu hiểu hết mọi thứ.

Khi Ellen được Ron nhắc nhở, cuối cùng cũng nghĩ đến, lúc trước anh từng chống đối với Percy, rồi nói, "Percy không quan được phía trên của Ravenclaw."

"Không nghĩ là anh ta lại để bụng chuyện đó như vậy, nên giờ tôi mới nhớ đến điều đó." Ellen nhún vai, vỗ nhẹ bụi bặm trên người mình và tự do mà bước ra khỏi cánh cửa.

"Nhanh lên, nhanh lên, hôm nay "các nhà tiên tri hằng ngày" ở Ai Cập sẽ phỏng vấn chúng ta." Ông Weasley thúc giục nói.

Tuy hè nóng bức không chịu nổi, thế nhưng khi một nhóm người đứng trước kim tự tháp cao lớn, họ đã nở một nụ cười vui vẻ để cho các phóng viên tùy ý chụp hình.

Molly Weasley mập và thấp, cao lớn và đầu bị hói là Arthur Weasley và sáu đứa con của họ với mái tóc đỏ rực, diều đang vẫy tay về phía máy ảnh.

George và Fred vẫn đang làm đủ mọi kiểu mặt, những phóng viên bị chọc cười nghiêng người về phía trước nên khiến cho nhiều tấm ánh điều bị nhòe.

Gầy và cao, tay chân vụng về đứng chính giữa chính là Ron, con chuột yêu thích của anh đang đứng ở trên vai, còn một tay thì ôm lấy em gái Ginny, Percy đội một chiếc mũ Thổ Nhĩ Kỳ xinh đẹp trên mái tóc rối bù của mình, huy hiệu của chủ tịch sinh viên không có gắn trên mũ, cặp kính của khung sừng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời của Ai Cập.

Người nổi bật gây chú ý nhất chính là Ellen, trong những mái tóc đỏ, xuất hiện một mái tóc màu vàng rực rỡ đặc biệt. Hai tay để trong túi quần, biểu cảm của anh vô cùng thoải mái và dễ chịu – mặc dù tuổi nhỏ nhưng nhìn phong thái lại giống như một người lớn…Những phóng viên rõ ràng vô cùng có thiện cảm với Ellen, một cậu bé trai vô cùng đẹp trai, và đặc biệt rửa ra những bức ảnh và đưa cho Ellen.

Khi tham quan ngôi mộ cuối cùng, Ginny khóc rất thảm thiết, bởi vì vậy mà bà Weasley đã không cho phép cô đi vào tham quan bất kể như thế nào, Ellen cho rằng quyết định của cô là vô cùng sáng suốt. Ngôi mộ chứa đầy những thi thể kỳ quái, đầu người mình thú, đầu của con thú, đầu lâu khô có hai đầu…

"Đây là tất cả những Muggle đã tự tiện xông vào mà không được phép." Bill giải thích, nhìn thoáng qua Ellen mà không có chút dấu vết, ngay cả khi nhìn thấy xác ướp dày đặc, cũng cảm thấy cảnh tượng này vô cùng khốc liệt – thật sự đó là một lời nguyền quá độc ác.

Ngược lại, là Nancyt, người đã bị trúng phép thuật xui xẻo từ George và Fred, nên cảm thấy rất may mắn.

Nếu không phải gặp Ellen và Ron, có lẽ thi thể của cô, đã bị chôn vùi trong mật thất tối tăm không ánh mặt trời kia.

Khi rời ngôi mộ, Ron thấy rằng Percy đã biến mất. Nhớ lại trải nghiệm của bản thân và Ellen, anh ngay lập tức thông báo cho ông Weasley và Bill.

"Percy, sao rồi?" Arthur không thể tin rằng đứa con trai tốt nhất của mình đã biến mất mà không có lý do.

Bill nhìn hai anh em sinh đôi đang trốn bên cạnh, đang cười đũa tí tửng, sau đó, Bill sải bước quay trở lại, ông Weasley cũng nhanh chóng đuổi theo, quay trở vào bên trong ngôi mộ vừa mới rời khỏi.

George và Fred hai người nhìn nhau nháy mắt, lặng lẽ trốn đằng sau, những mọi thứ điều vô dụng, Molly không biết khi nào đã đứng sau họ.

"George, Fred, có phải hai con lại trêu đùa Percy không?" Bà Weasley chống nạnh, tức giận nói.

"Làm sao lại như vậy?"

"Đương nhiên là không có chuyện đó."

George và Fred nhìn nhau, trái và phải, cố gắng vượt qua bà Weasley và trốn thoát.

Bà Weasley tuy mập mạp, nhưng động tác vô cùng linh hoạt, thoáng cái đã túm được cổ áo của họ. Ginny nhìn bộ dạng chán nản của hai anh trai, và cười rất hạnh phúc. Khi Arthur và Bill chạy lại ngôi mộ, họ thấy Allen đang đứng trước ngôi mộ và hét lên một cái gì đó.

"Ông Weasley, Bill, Percy bị nhốt trong lăng mộ." Ellen bất lực nói: Khi ta nhìn thấy nó, cánh cửa lăng mộ đã bị George và Fred đóng lại. "

"Aloha hãy mở ra." Ông Weasley rút đũa phép thuật ra, nhắm vào cánh cửa đá.

"Không có tác dụng gì đâu, ba, chỉ có câu thần chú của Ai Cập cổ đại mới có thể mở nó ra. Để con đi cầu cứu Saeed, và mời anh ta cử một số người tới đây xem sao." Bill bất lực nhìn ông Weasley.

Tuy nhiên, có một âm thanh ầm ầm trong ngôi mộ truyền ra, và Percy đang tuyệt vọng, và giọng nói kích động có thể nghe thấy.

"Percy, đừng sợ, chịu đựng một chút, Ta sẽ đi tìm người giúp đỡ." Bill la lớn lên.

"Không có tác dụng gì đâu, ngôi mộ này đã bị gây thần chú, nên người bên trong không nghe được âm thanh bên ngoài. Ta vừa mới thử qua." Ellen giải thích nói.

"Ba, đừng lo lắng, con sẽ đi tìm người." Bill vội vã chạy ra ngoài, và Molly tức giận nhìn hai anh em sinh đôi, "Percy xảy ra chuyện gì, các con có vui không?"

George và Fred không ngờ sẽ tạo ra tình huống như vậy, bà Weasley giảng đạo, vẻ mặt trông rất lo lắng, Ellen đang cố gắng nhìn xung quanh cánh cửa của ngôi mộ, cố gắng nhớ lại câu thần chú mở cửa ngôi mộ ban đầu dưới mặt đất, thử đến ba lần, cuối cùng cũng có thể nói ra câu thần chú hoàn chỉnh.

Cánh cửa giam Percy trong mật thất từ từ đi lên, hình dáng của Percy xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Mái tóc màu đỏ của anh được chải chuốt tỉ mỉ đã bị vò thành tổ chim. Chiếc mũ có huy hiệu của chủ tịch sinh viên được Percy coi trọng, đã rơi trên mặt đất và chùm lên một cái đầu.