Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 190: Bùa hộ mệnh - Bọ cánh cứng




Editor: Waveliterature Vietnam

Đống tro tàn bị thiêu sạch kia có thay đổi, Tutankhamun toàn thân đen kịt bước ra từ trong đống tro tàn dày đặc, cơ thể đen sì các khớp xương thì rất chặt chẽ cầm lấy cây đũa phép có viên đá quý màu đen, chỉ về hướng của chính mình, phát ra âm thanh khàn khàn.

« Hắn đang tự tăng tốc chính mình! » Ellen ngạc nhiên kêu lên.

Tutankhamun chao đảo ngã về phía bọn người Ellen, hung hăng vươn tay ra, nhìn thấy bắt lấy cổ của Ron.

"Ôi! Không!" Đôi môi của Ron phát ra giọng điệu đầy đau đớn kỳ quái, cố gắng tránh đòn chí mạng của Tutankhamun.

Ellen tự hỏi tại sao Tutankhamun không sử dụng phép thuật? Không có thời gian để suy nghĩ, Ellen mạnh mẽ bay ra một bước, đạp vào giữa lồng ngực của Tutankhamun, Tutankhamun bị đạp bay ra ngoài.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Tutankhamun lao lên với tốc độ nhanh hơn. Đôi mắt trống rỗng nhìn ba người một cách đờ đẫn, cái cằm đã khô lâu ngày trông thật đáng sợ hơn khi anh ta nhe răng cười.

Hắn giơ tay lên một cách cứng ngắc, rồi vươn tay ra và đập về phía của Ellen, khi bọn người Ellen đang cố gắng tiến về phía trước, thì đột nhiên cánh tay của Tutankhamun lại trở nên rất dài, kéo đến Ellen và Ron, dùng đôi bàn tay đen sì này giữ chặt ở cổ của Nancy.

Nancy hả họng, vũng vẫy. Tutankhamun ngước lên nhìn và khó chịu bắt lấy cổ của cô. Nancy hơi thở bị nghẹn kêu to rồi lập tức trở thành một cơn ho khan.

Ellen quay lại và nắm lấy cánh tay của Tutankhamun. "Hãy buông cô ấy ra!" Ellen hét lên.

Cơ thể bị cháy đen đã lâu phát ra âm thanh khô cằn. Hắn vẫn khăng khăng túm lấy Nancy, ép cô ngửa người ra phía sau, như sắp té ngã xuống đất. Nancy tuyệt vọng nhắm mắt lại, hai tay vẫy cây đũa phép trong sự bất lực.

"Buông ra! Buông ra! Buông ra!" Ron không biết lấy được cây đũa phép từ nơi nào, nỗ lực đánh vào cánh tay của Tutankhamun.

Ellen biết rằng chỉ dựa vào sức mạnh mà anh đã thường xuyên rèn luyện thì không thể nào so sánh với xác ướp trước mắt, thừa dịp Ron thu hút sự chú ý của đối phương Ellen rút đũa phép thuật của mình ra, Để cải thiện độ chính xác và tránh chấn thương do tai nạn và với hai người đang vướng vào xác ướp kia, nên anh đã từ từ đi qua và niệm chú, "Sức lực lỏng lẻo!"

Anh ta đã thành công, và cây đũa phép bắn tia lửa để xác ướp vô thức buông tay.

Nancy nắm lấy cổ cô và thở hổn hển.

Tutankhamun tức giận đứng thẳng người lên, và túm lấy Ellen bằng tay trái, muốn đem người uy hiếp lớn nhất bên cạnh hắn xé ra, Ellen kinh ngạc thở ra một hơi lạnh, không nghĩ tới xác ướp bị đốt thành tro này lại có một sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy.

Ngay lúc bay ra, Ellen vươn tay ra và tuyệt vọng muốn lấy thứ gì đó, không để mình rơi xuống quá thảm.

Một ánh sáng tim lóe lên, Ellen túm lấy tấm vải liệm trên ngực của Tutankhamun, Tutankhamun bị kéo cho ngã xuống đất, tấm bùa hộ mệnh màu tím mà trước đây hắn trân trọng cũng rơi từ ngực của hắn xuống, lăn vài vòng trên mặt đất.

Ellen cuối cùng đã nhìn thấy bức tranh đầy đủ của lá bùa tím: Đây là một chiếc bùa hộ mệnh làm từ thạch anh tím trong suốt.

Tutankhamun cố gắng đảo ngược cơ thể và muốn bắt lấy tấm bùa trên mặt đất.

Nhưng một tay còn nhanh hơn hắn!

Là Ellen!

Ellen bắt lấy tấm bùa hộ mệnh màu tím và làm bộ ngã.

Tutankhamun sợ đến mức sắp ngã trên mặt đất, nhìn trông có vẻ ngây người!

Thấy thế, Ellen dường như đã hiểu mình cần phải làm gì.

Chiếc răng nanh sắc nhọn của Xà quái xuất hiện thay thế đũa phép trong tay của Ellen.

Ellen dùng sức vun lên thật mạnh, dùng nó đâm xuyên qua tấm bùa hộ mệnh.

Lá bùa hộ mệnh dường như sống lại, trong tay của Ellen, ra sức vùng vẫy.

Trên lưng toát ra một làn khói đen.

"Không…" Tiếng kêu thảm thiết của Tutankhamun, chấn động vang dội khắp bốn bức tường.

Hắn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tứ chi co rút cùng với tấm bùa hộ mệnh trong tay của Ellen không có gì khác biệt.

Tutankhamun cuộn tròn đến chỗ của Nancy, Nancy liên tiếp lùi về phía sau, đôi mắt sững sờ hoảng sợ.

"Cuộc sống của ta! Cuộc sống của ta! » Tutankhamun kêu thảm thiết, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào con bọ cánh cứng hô lớn, « Nó đã giúp ta sống bốn ngàn năm! Ngươi dám …Ta muốn …các ngươi cùng bị chôn … A, ah…. »

Ánh sáng của ma chú cuối cùng phát ra, nhưng không trúng bất kỳ một mục tiêu nào, Tutankhamun hạ thấp xuống, cơ thể của nó dần dần run rẩy.

Đầu của hắn, cánh tay của hắn, toàn bộ cơ thể điều biến thành tro bụi.

"Hắn vừa làm cái gì vậy?" Ron ngạc nhiên mở mắt to tròn, vẻ mặt tràn ngập sự hốt hoảng, "Giọng nói của hắn giống với chứng táo bón của Amos Diggory trong Phòng Kiểm soát Quản lý Động vật Phép thuật của Bộ Pháp thuật."

"Hắn cùng với con bọ cánh cứng tan biến …" Ellen giương tay lên, con bọ cánh cứng bùa hộ mệnh biến thành lớp bột mịn rồi rơi xuống trên mặt đất, "Nói về chứng táo bón…con bọ cánh cứng còn được gọi là bọ hung…"

"Cái đó... con bọ hung..." Nancy lắp bắp, "Đây có phải là xác ướp không?"

Ellen gật đầu: "Tôi nghĩ vậy! Mặc dù Tutankhamun dự đoán rằng anh ta sẽ được hồi sinh sau bốn ngàn năm, nhưng anh ta đã không dự đoán được kết cục của mình."

Chờ đợi mấy ngàn năm, sau khi sống lại chỉ trong giây lát. Lời tiên tri này dành cho Tutankhamun, không biết đó là một phước lành hay một lời nguyền!

Lúc này, toàn bộ ngôi mộ rung chuyển dữ dội, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài ngôi mộ.

Ron chạy đến mở cửa ra, một khối đá lớn từ trên rơi xuống, và chắn ngang cánh cửa cực kỳ chặt chẽ!

Với độ dày của những viên đá này, phải mất một khoảng thời gian dài để dọn sạch lối đi.

Mà hiện tại, thứ họ thiếu nhất chính là thời gian! Nancy và Ellen đụng vào nhau, Ellen vội vàng giúp đỡ Nancy.

"Có chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nancy hốt hoảng hỏi. Có lẽ những nỗi sợ hãi mà cô phải chịu đựng trên đời này có lẽ không nhiều như ngày hôm nay, đến nỗi phải khiến cô sợ hãi.

"Đó là lời nguyền cuối cùng của Tutanmunka! Hắn muốn đánh sập hầm mộ và chịu thua chúng ta!"

Ellen nhanh chóng liếc nhìn xung quanh và tìm cơ hội trốn thoát.

Nơi này không được thực hiện ảo ảnh di hình!

Khi nhìn thấy một bức ảnh trên tường, ánh mắt của Ellen sáng lên, "Nhanh trốn vào trong chiếc hòm quan tài!" Anh hét lên.

"Ồ, tại vì cái gì?" Nancy nghĩ đến sự ghê tởm của xác ướp và không muốn tiến vào bên trong đó chút nào.

"Nhanh lên, bằng không nơi này nhanh chóng sụp đổ!" Ellen thúc giục nói.

"Hãy nghe lời Ellen!" Ron vừa nói, vừa chạy đến phía trước.

Nancy níu lấy tay của Ellen, nhờ vào lực của anh mà cô lảo đảo tiến về phía trước.

Toàn bộ căn phòng bí mất dưới mặt đất đang rung chuyển dữ dội, họ không thể nào đứng vững được, gần như nhiều lần ngã nhào trên mặt đất.

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Ellen, Ron và Nancy cũng chui được vào trong quan tài bằng vàng.

Ellen nâng nắp quan tài lên, che nửa quan tài, bóng tối bao phủ Ron và Nancy.

Nhìn động tĩnh xung quanh, xem ra nếu chạy ra ngoài thì sẽ không kịp, nhất định vẫn còn một số chỗ trống, Ellen cũng không nôn nóng tiến vào bên trong, mà chỉ vào đũa phép của Tutankhamun, hét lên để cây đũa phép bay đến Ellen, sau đó, đem những kho báu quý hiếm trong phòng nhập vào trong không gian lưu trữ.

Ngôi mộ chấn động ngày càng lớn hơn, và thậm chí họ cũng có thể nghe thấy những âm thanh cọ xát của những viên gạch rất chói tai.

Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, một tảng đá từ trên đỉnh đầu rơi xuống, nện xuống đất, rồi vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

"Bạn đang làm gì vậy, màu vào đây, Ellen!" Ron và Nancy trong lòng nóng như lửa đốt.