Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 185: Cửa




Editor: Waveliterature Vietnam

Cả ba người tiếp tục đi lên phía trước, Ellen vẫn dựa vào căn cứ đó một mực quẹo bên phải. Mà trong mê cung, luôn xuất hiện hai lối rẽ khiến họ phải lựa chọn, mà Ellen lựa chọn là điều chọn bên phải nơi có bức tranh của phù thủy. Mà con đường rẽ vào điều có những bức tranh giống như nhau.

Họ không biết bao nhiêu lần, lựa chọn ngã rẽ!

Ellen bỗng nhiên dừng lại, là tiếng nói sao? Vừa mới nghe giọng nói liền biến mất ngay lập tức, rồi bây giờ lại yên lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim đập của mình.

"Ellen, tôi đã nghe thấy!" Ron hoảng sợ nói.

"Ta cũng vậy." Nancy nghiêng đầu, như vậy hình như có thể nghe rõ ràng hơn.

Khi âm thanh vang lên, cả ba người ngừng thở, cẩn thận lắng nghe.

Rồi lại yên tĩnh.

"Đi!" Ellen mím môi, "Mặc kệ nó là cái gì, chắc chắn sẽ có lúc để biết. »

Ron và Nancy lặng lẽ theo Ellen tiến về phía trước, bởi vì thời gian đi bộ khá dài nên khiến cho họ cảm thấy sự tình này không ổn lắm, đường hầm hẹp đột nhiên rẽ một khúc cua mạnh, cả ba đi về phía trước, không khí trở nên ấm áp.

Ellen đột nhiên bước đến thật nhanh, chạy đến bên một bức tường, Ron và Nancy ở lại phía sau lưng, họ liếc nhìn nhau, vội vàng chạy nhẹ nhàng để đuổi theo.

Ron rất tin tưởng Ellen, và Nancy dựa vào bản năng của người phụ nữ và cảm thấy rằng Ellen rõ ràng đáng tin cậy hơn rất nhiều.

Khi đến gần, họ phát hiện ra rằng đó không phải là một bức tường, mà là một cánh cửa, "Chia năm xẻ bảy!" Bùn đất che kín cánh cửa và rơi tá lả trên mặt đất, "Dọn dẹp và đổi mới hoàn toàn." Vẻ ngoài ban đầu của cánh cửa hiện ra trước mặt của ba người.

"Trông thật đẹp!" Nancy mê mẩn trước cánh cửa đột nhiên xuất hiện.

Đột nhiên, cô quay đầu lại và nhìn Ellen. "Cậu vừa mới làm gì thế?" Dừng lại một chút, cô ngạc nhiên hỏi: "Cậu có thực sự là một phù thủy không?" Cô còn nghĩ lúc trước là Ellen nói đùa.

« Chúng tôi đương nhiên là phù thủy. » Ron liếc Nancy một cái, rồi tiếp tục tập trung vào cánh cửa tuyệt đẹp này.

Không sai, cánh cửa cổ này làm cho người khác mê mẩn, nó không cao lắm, nhưng trông rất đắt tiền.

Gỗ lim màu tối, hiện tại đã bị hóa đá. Nhưng có thể khẳng định, nó đến từ một quốc gia xa xôi.

Những cây cối phát triển ở Ai Cập không có khả năng mọc ra như thế này, toàn bộ cánh cửa từ trên xuống dưới còn khắc những chữ tượng hình kỳ lạ.

Ellen nhận ra mặt trời và mặt trăng, cũng như bọ cạp, chim, mèo và các động vật khác, được khắc sâu trên gỗ đỏ.

Điều khiến người ta khiếp sợ nhất, là những hoa văn ở giữa cửa - một con sư tử dũng mãnh, được chạm khắc bằng vàng và dưới ánh sáng của cây đũa thần, tạo ra một tia sáng hào quang quyến rũ như mặt trời.

"Vàng thật mềm." Ron không thể kiềm chế nên đã chạm tay vào con sư tử kia.

"Cẩn thận!" Ellen kéo Ron trên mặt đất tránh né qua, tránh những mũi tên sắc nhọn ra khỏi miệng con sư tử đang gầm lên.

Những mũi tên lóe lên trong ánh sáng xanh và thoạt nhìn chúng được chế tạo mang tính chất độc hại.

"Họ nghĩ rằng sư tử có thể khiến những người xâm chiếm ngôi mộ sợ hãi", Ellen nhìn chằm chằm vào con sư tử lấp lánh, "Chiêu này thật sự có tác dụng rất tốt trong thời cổ đại."

"Nếu như bị dọa không rời đi, thì liền dùng độc tiễn giết chết người bước vào!" Vẻ mặt Ron trông rất sợ hãi.

"không những như thế, phía trên còn bạn xuống một lời nguyền rủa!" Ellen trầm ngâm nhìn vào chữ tượng hình trên cửa.

"Lời nguyền, cậu có thể hiểu không?" Nancy hỏi với vẻ thích thú, khiến cho hai phù thủy này cảm thấy cô thật sự lớn…

Chỉ là cánh cửa mà đã xa hoa như thế, không biết bên trong ngôi mộ còn có biết bao nhiêu báu vật bằng vàng và bạc, "Tôi xem có thể hiểu một số thứ." Ellen không có ý định giải thích những từ ma thuật cổ xưa này cho Muggle, nó không khác gì Đàn Gãy tai trâu.

"Trừ khi bạn bước vào, đọc lên câu thần chú phục sinh, nếu không khi đi vào cánh cửa này, liền sẽ bị nguyền rủa," Ellen nói.

"Vậy câu thần chú là gì?", Nancy hỏi.

"Cô không phải là có ý định muốn niệm thần phục phục sinh đó chứ?" Ellen ngạc nhiên!

"Nếu không, thì có tốt hơn bị nguyền rủa không?" Nancy chíu lông mày.

"Cô có thể lựa chọn không bước vào." Ron phản bác.

"Đi xa như vậy chúng ta còn muốn trở về sao?" Nancy hỏi ngược lại.

Ron và Ellen cũng không có gì để nói.

"Làm sao để mở cánh cửa ra?" Ron hỏi, "Aloha hãy mở rộng sao?"

"Bạn có thể thử một chút." Ellen cẩm đũa phép, với tâm tính tốt nhìn Ron.

Khục khục!" Ron duỗi ra cây đũa phép, nhắm thẳng vào cánh cửa.

Nancy thích thú với hành động Ron, "Các bạn muốn thực hành kỹ thuật của phù thủy sao?"

« Chính xác mà nói, đó là phép thuật, » Ellen sau khi trả lời mới phát hiện mình đang cố giải thích với một người không biết gì về phép thuật, tự chế giễu cười chính mình.

"Aloha hãy mở rộng!" Ron mong chờ đợi cánh cửa mở rộng với vòng tay của họ. Nhưng nó không chút động đậy gì cả.

"Aloha không dùng được! Phép thuật của bạn không dùng được." Nancy cười ha hả.

Ron đã thử đi thử lại nhiều lần và kết quả vẫn như vậy. Nancy nhìn anh ta và cười.

"Cười cái gì, Muggle! Nếu không, cô hãy đến thử đi?" Ron nói với sự tức giận.

"Tránh ra, để ta!" Nancy tràn đầy khí thế.

Ellen và Ron đều bối rối trước sự tự tín của đối phương, Ngay cả pháp sư cũng không có cách nào để mở cửa, cô ta có cách để mở cửa sao?

Nhìn thấy Nancy lùi lại về sau vài bước, "A…Này!" Cô chạy chậm lấy đà, sau đó bay lên một cước, đá vào cánh cửa, "Rầm!" cánh cửa phát ra một âm thanh lớn, nhưng dường như bị đập tạo ra một khe hở…

"Ôi – đau quá!" Nancy ôm lấy chân của mình, cả hai tiểu phù thủy nhìn nhau, thật dữ dội! Chắc hẳn sẽ rất đau…Ellen tiến lên phía trước, kiểm tra chân của Nancy, và áp dụng một ma chú trị thương cho cô.

"Thật tuyệt vời!" Nancy xoay mắt cá chân và không thể cảm thấy đau đớn chút nào!

Đột nhiên, một âm thanh như sấm sét vang lên, và âm thanh giống hệt như âm thanh họ nghe thấy trong đường hầm trước đây: "Xin lỗi - làm ơn hãy để tôi nghỉ ngơi!"

Nancy thét lên kinh hoàng.

Hãy để tôi nghỉ ngơi!" Giọng nói sấm sét kia lại một lần nữa vang lên.

Ellen vô thức giơ đũa phép lên và xoay người lại, mở to mắt nhìn, Ron và Nancy ý thức được âm thanh từ phía sau truyền đến của họ, có một âm thanh rạn nứt phát ra từ phía sau, sợ hãi đột nhiên dâng lên đến cổ họng của họ.

Âm thanh rạn nứt vang lên càng này càng lớn, nghe giống như một miếng bánh tráng giòn không ngưng tách ra làm hai.

Càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn…

Mặt đất trước họ nứt toác ra, có một thứ gì đó sắp xuất hiện trừ dưới mặt đất lên! Ellen và Ron dùng đũa phép chỉ vào chỗ đó, cánh giác nhìn.

Đó là một người! Đầu tiên là đầu, sau đó là cánh tay khoanh lại, mạnh mẽ, và được bảo phủ lại bởi một chiếc áo choàng!

"Là một tượng đá!" Ron nhẹ nhàng, thở dài một lúc, rồi hít thở một hơi nữa.

Ellen liếc nhìn Nancy thoáng qua, cô lo lắng cắn chặt môi dưới, và cả hai tay nắm chặt tay và giữ chặt chúng trên ngực.

"Bức tượng đá đang di chuyển!" Nancy hét lên kinh hoàng.