Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 184: Ngay trong mê cung




Editor: Waveliterature Vietnam

Khi nghe được lời của Ron, Ellen cũng nhìn xung quanh, toàn bộ bục đài điều trống rỗng, ngoại trừ ba người họ, cũng không thấy bóng dáng của ai.

"Nhìn kìa, có một cánh cửa đằng kia." Ellen chỉ vào một ô cửa nhỏ.

"Có lẽ bọn họ ở trong cửa muốn hù dọa chúng ta sợ hãi đây." Ron mong chờ nói, "Có thể là sự chú ý của George."

Điều này nghe có vẻ hợp lý, ba người đi về hướng cánh cửa ra vào, người phụ nữ mặc váy trắng kia cũng đi theo sau bọn họ.

"Thiệt là, Bill ban đầu đã căn dặn chúng ta phải đi với nhau, vậy mà bây giờ lại bày ra trò đũa như vậy!" Ron cảm thấy tức giận nói.

Ellen không trả lời, anh hy vọng những gì Ron nói là sự thật, ba người bọn họ còn sót lại trên bục đài, chỉ là một trò đùa.

Ron dẫn đầu chui qua cánh cửa, rồi sững sờ tại chỗ.

Ellen đi theo sát phía sau, đằng sau cánh cửa là một đường hầm dài và cong, không thấy bóng dáng của ai.

« Bố, mẹ, mọi người đang ở đâu? » Ron giọng nói kinh sợ vang vọng trong đường hầm.

Nhưng không ai trả lời anh ta.

"Này! Mọi người đang ở đâu?" Hay tay của Ron tạo thành một loa đặt lên môi, và tiếng la vang vọng khắp đường hầm.

Vẫn không có ai trả lời.

"Có lẽ bọn họ đã ở một góc khác, họ nhất định đã trốn đi nơi khác, đợi chúng ta tìm thấy." Ron an ủi Ellen, và cũng như tự an ủi chính mình.

Nhưng không có ai trả lời lại anh, Ellen dùng đũa phép chiếu sáng vách tường, đối diện với bức tường là một bức bức vẽ xuất thần.

"Được rồi, ta biết rồi, đây nhất định là George, họ đã tạo ra một trò hề để khiến ta sợ hãi." Nhìn thấy Ellen phớt lời anh, Ron giải thích với người phụ nữ mặc đồ trắng.

"Không phải!" Người phụ nữ mặc đồ trắng nhanh chóng tết tóc dài thành một lọn tóc, để lộ những nét mặt trưởng thành và quyến rũ.

Ron gần như bị mê hoặc, nhìn những ngón tay trắng nõn nà của cô xen kẽ trong mái tóc vàng.

Đợi khi cô kết thúc động tác, nghiêng đầu nhìn Ron với sự khó hiểu, Ron mới lấy lại tinh thần.

"Ồ, cô đang nói gì vậy?" Ron hỏi, gần như quên đi những gì mình nói trước đó.

"Đây không phải là một trò đùa dai. Ngoài ra, tôi không phải tên là « Này", ta là Nancy. » Nancy nhíu mày bất mãn.

"À, Nancy, tên rất hay! » Ron khen ngợi nói.

"Nancy nói không sai, chúng ta thật sự đã lạc đường." Ellen ngừng việc quan sát và bước tới.

"Bạn đã tìm thấy gì?" Ron tò mò hỏi.

"Tôi nghĩ rằng, chúng tôi đã vào một nghĩa trang chưa bao giờ có người đặt chân đến," Ellen trả lời.

"ha ha, tuyệt vời! Nếu như chúng ta ra ngoài, chúng ta sẽ được ban thưởng rất nhiều tiền Kanon. » Ron vỗ tay phấn khởi.

"Tiền Kanon là gì? Nhưng hãy đợi khi ra ngoài rồi hả nói về nó! » Nancy khinh thường nói.

Ron cũng không để ý đến Nancy, học theo bộ dạng của Ellen, thi triển một câu thần chú ánh sáng huỳnh quang, để quan sát các bức tường.

"Đây là kiểu đèn mới sao? Nhưng nó dài quá!" Nancy tò mò nhìn cây đũa phép của Ron, và đi tới.

Ellen vẫn tiếp tục thăm dò về phía trước.

Bức tường của lăng mộ được khắc rất nhiều những bức họa cổ xưa và văn tự cổ của Ai Cập.

Bố cục của những bức tranh rất tươi sáng và rõ ràng, nội dung cùng rất phong phú.

Nông dân đang canh tác trên đồng ruộng, hai vai đang gánh ngũ cốc vừa mới thu hoạch, thợ săn thì kéo cung tên bắn, còn có cảnh chèo thuyền trên sông.

Nhưng có một số bức họa có ý nghĩa rất khó hiểu, ví dụ như những người như đồ tể, những người khiêu vũ, còn có người cầm một bó vải.

Những người này đang làm gì vậy? Hành vi của họ rất kỳ lạ.

Điều nổi bật nhất là một bức tranh vẽ - một người đàn ông và một người phụ nữ hướng về phía đông, người đàn ông ở phía trước, thần thái rất uy nghiêm, dáng người mạnh mẽ, người phụ nữ ở phía sau, vẻ mặt rất bình tĩnh và cơ thể đầy đặn.

Trong tay của họ điều cẩm một cây trượng, phía trên đó còn có một viên đá quý.

Bức tranh này khiến Ellen có chút suy nghĩ, có lẽ là cây trượng của phù thủy Ai Cập cổ đại?

Những bức tranh tường này đã trải qua hàng ngàn năm, nhưng chúng vẫn được bảo tồn hoàn toàn, khiến Ellen không thể tin được.

Nhưng đồng thời, anh cũng xác nhận chưa từng có người nào đặt chân qua nơi này.

Nếu không, những bức tranh treo tường này đã không sớm tồn tại từ lâu.

"Thật không thể tin được! Những bức tranh tường này thật đẹp!" Ron thở dài và bắt kịp Ellen.

Nancy đi theo sau anh ta, đi rất chậm. Trong lúc vô thức, bọn người Ellen đi dọc theo đường hầm kéo dài sang phải.

Sàn nhà bắt đầu hướng lên, không khí có chút khô ráo, tỏa ra một mùi mốc meo.

"Điều này thật sự rất kích thích!" Khi quẹo qua một khúc cua, Nancy nói.

Ellen cảm thấy cần phải xem xét lại người phụ nữ đã sợ hãi và hét lên trước đó.

"Saphie, Ruby, viên ngọc lục…Nói không chứng tôi còn được đeo một vương miện của công chúa Ai Cập cổ đại!" Nancy thì thầm nói.

"Ellen, bạn thấy liệu có xác ướp thật sự trong ngôi mộ không?" Ron đối với xác ướp có chút hứng thú.

"Tất nhiên là sẽ có! Vì ngôi mộ này chưa được phát hiện, nên nhất định phải có xác ướp." Ellen trả lời khẳng định.

"Cậu trong tâm chí có phải chí có – xác ướp?" Nancy tỏ vẻ chán ghét.

"Chúng tôi đi vào kim tự tháp ở Ai Cập cổ đại không nhìn xác ướp thì nhìn cái gì!" Ron phản bác lại.

"Cũng có thể có hàng vạn châu báu và đồ cổ trong ngôi mộ này." Bà Nancy chỉ trích Ron, "Mà cậu thì chỉ nghĩ đến xác ướp kinh khủng đó!"

"Muggle ngươi thì biết cái gì!" Ron tức giận nói lại.

« Muggle? Đây là câu chuyện ma ma quái gì? Cậu mới là Muggle. » Nancy cũng phẫn nộ, cô cho rằng Ron không hiểu những lời cô nói.

Ta nghĩ, chúng ta đừng nên vui mừng quá sớm. Ở chỗ này nên cần phải cảnh giác là quan trọng.

Ron nói không sai, ở một ngôi mộ như vậy, xác ướp nhất định là có, ngoài ra còn có nguy hiểm khác

… » Ellen lý trí nói, lúc này, Ellen đã nghe thấy một âm thanh, liền dừng lại.

"Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?" Ellen hỏi.

"Không có." Ron và Nancy đồng thanh nói, vẻ mặt khó hiểu.

Ellen cẩn thận lắng nghe.

Nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào.

« Là do tôi nghe lầm sao?"

Ellen lại cầm chặt cây đũa phép, và tiếp tục đi về phía trước.

Họ chuyển qua một góc. Nhưng nó càng ngày càng hẹp, và các bức tường ở hai bên dường như đang áp sát họ.

Mặt đất cứng hơn và cát ít hơn.

Trong ánh sáng mờ ảo, Ellen tìm thấy hai ngã rẽ phía trước đường hầm và anh lại dừng lại.

"Chúng ta sẽ đi đường nào đây?" Ron nghi ngờ nói.

Ellen đi qua đường hầm bên trái, dùng đũa phép phát ra ánh sáng chiếu sáng hai bên vách tường.

Sau đó anh quay lại, rồi sao đó đi qua bên ngã rẽ bên phải và nói.

Ron và Nancy ngơ ngác đi theo phía sau lưng Ellen, không hiểu chuyện gì cho lắm.

Những bức tranh tường ở bên trái của đường hầm là mô hình cuộc sống của những người Muggles, và bên phải chính là bức vẽ của phù thủy." Ellen thì thầm giải thích.

« Chúng ta là phù thủy, vậy chắc là phải đi bên phải. » Lý do của Ellen rất mạnh mẽ, và nó cũng rất đơn giản thô lỗ.

Mê cung trong này, có hàng trăm đường hầm trong kim tự tháp, ngoại trừ những nhà thiết kế, cũng không có ai biết rõ đi hướng nào!