Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 167: Không khí khu rừng Cấm trầm lặng




Translator: Waveliterature Vietnam

Các tiểu phù thủy đang bàn tán xôn xao về chuyện mật thất, người thừa kế, người bị hóa đá…

Mọi người điều bắt đầu lấy bù Hộ mệnh ra, và cặp kính mắt mà Ellen đã kêu Penelop phân phát cũng liệt kê vào đây.

Mặt trời cuối cùng đã khuất sau những đám mây, Benny đã mang theo lá thư của Ellen giao cho Gaia, dang rộng đôi cánh của mình bày vào trong làn sương mù dày đặc.

Hình bóng của nó dần dần bị mờ đi, và cuối cùng biến mất dưới những đám mây rơi quanh mặt trời lặn và không thể phân biệt được nữa.

Bầu trời trở nên đỏ rực trong chốc lát, và sau đó đón lấy bầu trời tối đen và Sao Kim bắt đầu nheo mắt trên bầu trời.

Trong đêm khuya, Ellen vẫn lên giường như thường lệ, một mực đợi Edward đã ngủ say, anh mới từ trên giường, mặc quần áo chỉnh tề lần nữa.

Sau khi tàng hình, Ellen nhanh chóng chạy đến Rừng Cấm. Đi qua hành lang ảm đạm, con đường này thật không dễ chịu.

Ellen đã lang thang quanh lâu đài nhiều lần vào giữa đêm, nhưng chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy sau khi mặt trời lặn.

Giáo sư, thủ lĩnh và những con ma đang tuần tra trong hành lang, xung quanh không có chuyện gì bất thường. Ellen nhất định phải bước đi thật nhẹ nhàng, cẩn thận tiến về phía trước, tránh dẫm phải đá hoặc vật gì khiến vấp ngã, tạo ra âm thanh.

Quy định của Murphy một lần nữa có tác dụng, Ellen nhanh chóng đến cổng lâu đài, anh đã nhìn thấy khuôn mặt của giáo sư Snape ảm đạm và đang tuần tra ở cửa.

Ellen quá tập trung chăm chú vào giáo sư Snape, ngóng xem để tìm thời cơ giáo sư Snape đi chỗ khác. Tuy nhiên có lẽ ánh mắt của Ellen quá tập trung vào giáo sư, cho nên giáo sư hoài nghi đã đi về hướng của anh. Vì vậy, mà Ellen đành nhanh chóng lui về sau, không dám dán tầm mắt của mình chằm chằm trên người giáo sư Snape.

Giáo sư Snape vẩy cánh tay dài tại vị trí cũ mà Ellen đã đứng, đương nhiên không bắt được gì, rồi ông hắt hơi một cái thật lớn, và quay trở lại cửa trước một lần nữa.

Ngay khi Ellen cân nhắc việc đi đường vòng, Giáo sư Dumbledore đã đến và trông rất nghiêm túc. Phía sau anh ta còn có bóng dáng của một người đàn ông cổ quái.

Người lạ có dáng người ngắn và mập, rắn rỏi, với mái tóc lộn xộn và màu xám, mang theo một vẻ mặt lo lắng. Anh ta mặc bộ đồ là những thứ thập cẩm kỳ quái: Cà vạt nơ đỏ, bộ đồ sọc, áo choàng màu đen dài, giày nhọn màu tím. Một chiếc mũ trên đầu màu xanh đậm dưới cánh tay.

Rất nhanh, Ellen liền nhớ đến đó là người nào.

"Chào buổi tối, Giáo sư Dumbledore, Bộ trưởng Fudge." Giáo sư Snape thể hiện phép lịch sự của một quý ông - mặc dù giọng nói của anh ta nghe có vẻ châm biếm.

"Xin chào, giáo sư Snape!" Fudge rõ ràng quen thuộc với tính cách của Snape. Anh ta nói với giọng điệu sắc sảo và rất nhanh, "Rất tệ, phải đến. Đã có bốn cuộc tấn công vào Muggles. Quá nhiều, Bộ phải hành động. "Rất tệ, tôi nhất định phải đến. Có quá nhiều sự công kích khắp nơi vào Muggles, Bộ Ma pháp phải hành động."

"Dù thế nào, hy vọng hành động của bạn sẽ có hiệu quả." Giáo sư Snape mở ra con đường, vì họ mà mở cánh cửa gỗ cao su cho họ.

Ánh mắt của Ellen sáng lên, nhanh chóng phóng ra trước khi cánh cửa sắp đóng lại.

Đám người Dumbledore và Ellen đang đi về cùng một hướng.

Nhưng rất nhanh, họ đã tách nhau ra.

Sau khi xuyên qua khu vực bí ngô đỏ, Ellen tiếp tục đi đến khu rừng Cấm, còn giáo sư Dumbledore và Fudge cùng bước vào căn phòng nhỏ của Hagrid.

Trước khi tách ra, Ellen phát hiện giáo sư Dumbledore có liếc nhìn qua chỗ anh một cái.

Alan không đi xa, anh nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra từ căn phòng: "Tôi hy vọng bạn hiểu, Cornelius, tôi hoàn toàn tin tưởng Hagrid... Đưa Hagrid đi là không tốt chút nào."

"Nhưng bạn thấy đấy, Albus, hồ sơ về lịch sử của Hagrid không tốt cho anh ta. Bộ Pháp thuật đã phải thực hiện một số biện pháp..."

Có vẻ như Bộ Pháp thuật sẽ xem Hagrid làm nghi phạm số một và sẽ bị giam giữ tại Azkaban.

Ellen cũng không tiến tới, nếu như giáo sư Dumbledore không thể giữ Hagrid lại thì một tiểu phù thủy năm hai như Ellen sao có thể kiểm soát ý chí của Bộ Pháp Thuật?

Khi hiện thực xã hội tàn khốc đang trần trụi trước mặt Ellen, Ellen bất ngờ phát hiện ra vẻ đẹp của quyền lực.

Mặc dù Ellen chưa bao giờ nếm được mùi vị của quyền lực, nhưng trong lòng của anh cũng có một tia ngọn lửa dấy lên trong lòng, và người nhà của anh điều công tác ở Bộ Pháp Thuật, điều này không biết có thể giúp họ tiến xa hơn một bước hay không?

Những ngọn đồi ở phía bắc của Rừng Cấm bị che khuất trong bóng tối, tuy mặt trăng đang treo cao trên bầu trời đêm, nhưng không thể nào chiếu thẳng vào rừng Cấm, vì đã được tầng tầng lớp lớp lá cây che chắn cực kỳ chặt chẽ.

"Ánh huỳnh quang lấp lánh!" Ellen không thể không sử dụng ánh sáng đèn để chiếu sáng con đường trước mắt.

Nhìn thấy khu rừng cấm này trước mặt, Ellen không thể không hít một hơi lạnh.

Trên mặt đất đầy những lá cây đen khô và cành lá héo úa. Trên đường đi, Ellen không thể đếm hết có bao nhiêu con chim đã chết trong rừng.

Những thi thể của những con chim này màu đen, hình dạng không rõ ràng lắm, trong số đó có một số cơ thể còn để lại dấu cắn xé qua. Nhưng Ellen lại không thể phân biệt được đây là dấu cắn của động vật gì.

Allen càng đi sâu vào rừng Cấm, anh càng cảm thấy môi trường xung quanh im lặng đáng sợ, không có tiếng âm thanh nào khác, chỉ có sự im lặng chết chóc.

Những cây cối héo úa trong rừng cấm đang giương nanh múa vuốt xung quanh Ellen, giống như những con ma đang nhìn chằm chằm vào anh.

Ellen không dám hành động kiều lĩnh, nắm chặt đũa phép và cánh giác tiến vào khu vực của Độc Giác thú.

Khi Ellen nhìn thấy những ngôi sao sáng chói một lần nữa, trong ánh sáng lấp lánh này, Gaia từ trên trời rơi xuống.

Điều này làm cho khu rừng cấm này ngay lập tức thêm sức sống, để Ellen cảm thấy hơi thở của cuộc sống một lần nữa và trái tim cảm thấy rất nhẹ nhõm.

"Ellen, tôi đã nhận được thư của bạn, tôi đã một mực đợi bạn ở đây." Gaia vươn móng trước lên và trông rất hạnh phúc.

"Con cú mèo đầu hình đại bàng kia của bạn đã bị trúng kịch độc, một số nơi trong rừng cấm đã xuất hiện luồng khí cực độc, sợ rằng chúng tôi sẽ phải nghỉ ngơi trong khu định cư của mình một lúc trước khi chúng tôi có thể quay lại."

Không đợi Ellen nói ra mục đích của chuyến đi lần này của mình, Gaia đã nói một loạt nhiều điều.

"Benny trúng kịch độc?" Ellen rất lo lắng.

"Yên tâm, tôi đã cho nó uống nước pha với bột sừng của Độc Giác Thú. Không thể không khen ngợi, nó thật sự là một con cú mèo có trách nhiệm. Toàn thân trong tình trạng trúng kịch độc, nhưng còn cố gắng chèo chống đưa thư cho tôi!" Gaia đối với Benny vô cùng khen ngợi.

"Làm thế nào mà Rừng Cấm có thể trở thành như thế này?" Ellen hỏi.

"Còn không phải do con quái vật kia sao! Những con quái vật mà loài người đã nhốt trong tòa lâu đài đã chạy ra ngoài, và tàn sát dữ dội trong khu rừng cấm! đến mức, chim thú điều biến mất!" Gaia giận dữ nói.

"Benny trúng độc là do gặp phải con quái thú kia…" Ellen nhịn không được nói.

"Có khả năng, nhưng có thể là do đụng phải nơi có độc." Gaia suy đoán.