Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 160: Thuốc sinh sôi




Editor: Waveliterature Vietnam

Ellen nhìn thấy tình huống này, trong tâm có chút hiểu rõ, Hermione, Harry và Ron nhất định đã có một thuốc sắc trong kỳ nghỉ.

Harry và Ron trở thành Gaul, Crabbe.

Hermione muốn trở thành Millicent, nhưng cô đã dùng cọng lông mèo là tóc của Millicent, đưa vào đơn thuốc, kết quả trở nên người không giống người, mèo không giống mèo!

Ellen không giống như các bạn học khác, quanh co lòng vòng mở lời với Hermione, để biết được cuối cùng Hermione đã xảy ra chuyện gì.

"Hermione, bà Pomfrey nói khi nào bạn mới phục hồi hoàn toàn?" Ellen nhẹ nhàng hỏi.

"Bà Pomfrey nói với tôi rằng, để phục hồi hoàn toàn, cũng phải mất khoảng hai tháng mới có thể ra viện!" Hermione nhận thức sâu sắc về sự khác biệt trong thái độ giữa Ellen và các bạn cùng lớp khác.

Những người khác mặc dù có quan tâm đến tình trạng của cô, thế nhưng điều muốn biết thêm liệu cô có bị quái vật trong phòng bí mật tấn công hay không, hình dạng quái vật ra sao.

Sự săn sóc chu đáo của Ellen khiến Hermione có thêm nhiều cảm tình với anh. Mà loại tình cảm này càng tăng lên thêm khi Ellen trao món quà đã chuẩn bị của mình cho Hermione.

« Giáng sinh vui vẻ. Hãy nhận lấy món quà đến muộn này!"

Hermione vội vàng mở một khe rèm ra, nhận lấy chiếc hộp siêu lớn đã được đóng gói cẩn thận này.

Chiếc hộp chiếm hơn một nửa chiếc giường của cô! Hermione di chuyển, chiếc gối liền bị rơi xuống đất.

Ellen đối với đôi tay và mặt đầy lông của cô, và thêm đôi tai mèo trên đầu hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào, mà bình tĩnh nhặt chiếc gối rơi từ giường xuống cho Hermione.

Tuy chỉ là khẽ lướt qua, nhưng Ellen cũng nhìn thấy nội dung của thẻ:

Gửi cô Granger, hy vọng bạn có thể sớm hồi phục. Người quan tâm bạn giáo sư Gilderoy.Lockhart, huân chương đoàn hạng ba tước sĩ Mai Lâm, thành viên danh dự của liên minh phòng thủ ma thuật đen, người đã giành giải thưởng nụ cười hấp dẫn của "Tuần san phù thủy" năm lần.

Đôi mắt của Ellen phát giác liền hiện lên một sự chán ghét, kẻ lừa dối tự kỳ này!

Một lần nữa tấm thiệp được nhét qua khe hở cho Hermione, Ellen khéo léo kéo tấm màn một cách chu đáo, che đi chiếc đuôi to lớn đầy lông mà Hermione đã vô tình để lộ, đứng dậy và nói lời tạm biệt.

Bởi vì có tấm màn che đi, nên Ellen không nhìn thấy gương mặt ngượng ngừng khó chịu của Hermione.

Đôi khi, con trai không nhạy cảm với những thay đổi cảm xúc của con gái, có một số khả năng.

Một loại là bản thân các chàng trai có trí thông minh cảm xúc thấp, và không có thuốc để cứu, một loại là các chàng trai hình thành nhân cách tự kỷ, trong mắt họ trừ mình ra thì không có một ai khác, còn một điều khác phổ biến nhất đó là cô gái không đi vào trái tim chàng trai, anh ta tự nhiên không phải lúc nào cũng chú ý đến những thay đổi cảm xúc của cô gái.

Mà Ellen thuộc loại cuối cùng, dù cho là Penelop hay Hermione, tạm thời vẫn chưa thành công đi vào trong lòng của anh, mặc kệ một người trước đây lớn tuổi hơn anh rất nhiều, và một người chỉ là một cô bé – mặc dù Ellen chỉ mới là sinh viên năm thứ hai.

Sau khi Ellen rời đi, Hermione nhét tấm thiệp mà giáo sư Lockhart đã gửi cho cô xuống dưới gối, nghĩ nghĩ, rồi lại đem nó đặt trong quyển sách ma thuật dày bên cạnh gối.

Cô không chờ đợi mà liền nâng hộp quà mà Ellen đã gửi cho cô. Cái hộp nặng trĩu, thật sự rất nặng.

Trong lúc mở nắp hộp, Hermione đã liền nghĩ rằng Ellen không hổ danh là một học bá, quà cũng vô cùng đặc biệt - đó là tất cả các sách giáo khoa từ lớp một đến lớp bảy của Trường Pháp thuật Ilvermony của Mỹ! Những ngày hồi phục trên giường của cô sẽ không nhàm chán.

Ban đầu, Ellen đã chuẩn bị cho Hermione loại áo choàng trong cửa hàng của bà Klein. Nó có một chút hơi khác với Penelop. Nhưng khi nhìn thấy Penelop ở trên tàu, Ellen đã thay đổi ý định.

Nếu như Penelop không thích có giống áo với người khác, như vậy Hermione cũng nhất định sẽ không thích.

Hermione thì thích xem sách, và tất cả sách giáo khoa của Ilvermony đều hoàn hảo để làm một món quà tặng cho cô.

Cùng một món quà, mà bà Pince đã nhận được 16 lần cùng một lúc. Một bộ giữ lại cho mình, còn mười lăm bộ bà quyên góp cho thư viện Hogwarts.

Bà Pince, người gầy như một con kền kền, có vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ấy làm việc ở Hogwarts trong nhiều năm, chỉ có một vài pháp sư nhỏ đã tặng quà cho cô ấy.

Vì cuối cùng bà rất nghiêm túc và thận trọng, dễ nổi giận, và rất nghiêm khắc trong việc quản lý kỷ luật trong thư viện.

Nhiều phù thủy nhỏ đã liệt bà vào danh sách người đáng ghét thứ hai của Hogwarts, người thứ nhất là Filch!

Chính vì điều này, khi nhận được món quà từ Ellen, rất hiểm khi lộ ra vẻ mặt lúc trước của bà.

Mặc dù vừa mới khai giảng, nhưng thư viện điều bị các tiểu phù thủy chiếm đầy chỗ. Các giáo sư cũng mặc kệ có phải mới khai giảng hay không, mặc nhiên giao cho rất nhiều bài tập về nhà, trong chuyện này thì giáo sư Snape nổi bật nhất.

Bởi vì vậy, bà Pince đã nhanh chóng bình phục trở lại, cô vẫn vẫy cây chổi lông gà, một phù thủy nhỏ năm nhất đã hét lớn lên và gấp lại tất cả những tập sách.

Trước cửa phòng vệ sinh của một nữ sinh trên tầng hai của Hogwarts, Ellen đã tìm thấy Harry và Ron, muốn đem những quả trứng rồng và bộ cờ vua đưa cho bọn họ coi.

Bọn họ đang đối đầu cùng một chỗ, cùng lật một cuốn sách nhỏ, mỏng với một bìa sách màu đen rách nát.

"Harry, Ron!" Ellen cố tình hét lên sau lưng, khiến cho cả hai run rẩy, cả người của Ron đã ngồi trên sàn nhà.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của họ, Ellen không thể nhịn được cười. "Tôi đã tìm các bạn lâu rồi, các bạn đang làm gì mà trông có vẻ bí mật thế?"

"Chúng tôi đã tìm thấy một quyển sách…" Không đợi Harry nói xong, một hình ảnh từ bên trong căn phòng xuất hiện vọt ra.

Là Percy Weasley!

"Các bạn đang làm gì trước cửa phòng tắm của nữ vậy?" Percy vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi, giống như đang thẩm tra tội phạm.

Ellen cảm thấy Percy nhìn mình không phải là một người lương thiện, hắn cũng sẽ không giống như những cha mẹ của đứa trẻ gấu, cho rằng con của mình phạm phải sai lầm, điều là do người khác mang đến?

"Chúng tôi không có đi vào trong, chỉ đứng ở đây nói chuyện phiếm không được sao?" Ron với vẻ mặt bị thương hỏi, hiển nhiên, Percy không nhắm vào anh.

"Tôi là lớp trưởng, tôi có quyền hỏi." Percy cao ngạo nói, "Trong tay bạn đang cầm cái gì đó?" Percy nhìn về phía Ellen.

Harry giấu cuốn sổ đen trong tay ra sau lưng.

"Tôi sao?" Ellen ôn hòa nói, "Là quà Giáng sinh tặng cho Harry và Ron."

« Bên canh nhà vệ sinh nữ? » Percy mỉa mai hỏi.

« Bạn không phải là lớp trưởng của Ravenclaw, việc tôi tặng quà như thế nào là chuyện của tôi, cần cùng với chúng tôi tìm giáo sư McGonagall để lý luận không? » Ellen không kiêng dè quay lại nói, khi bị Percy nhắm vào một cách không thể giải thích được, nhưng anh cũng không như học sinh bình thường mà tỏ ra sợ hãi khi nói chuyện với lớp trưởng.

Percy lộ một chút chột dạ, cộng thêm chút oán hận, nói « Bạn đối với lớp trưởng cần có một chút tôn trọng. » anh ta nói, « Tôi không thích thái độ của bạn! » Nói xong, liền ưỡn ngực, như một con gà trống tràn đầy tinh thần chiến đấu! 

Ba người Ellen nhìn nhau.

"Percy có phải có thành kiến với tôi không? Anh ta sẽ không nghĩ rằng chủ ý đọc sách trước phòng tắm của nữ là chủ ý của tôi chứ?" Ellen cảm thấy mình rất bị oan uổng.

"Ai biết được? Anh ta chính là như vậy, cao ngạo, lớp trưởng, cánh cửa công nghệ khóa đầu tiên! »

Ron chán ghét nhăn mũi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Ellen khi bị tai bay vạ gió, Ron vội vàng nói thêm, "Đương nhiên, Ellen và anh ta không giống nhau."

"Ừ, ta cũng không phải là lớp trưởng." Ellen cười cười.