Editor: Waveliterature Vietnam
Cuối cùng, Ellen xác định rằng chỉ có một quả trứng tồn tại sự sống, những quả trứng khác thực sự chỉ là mô hình trò chơi.
Mặc dù như thế, Ellen cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ, anh cẩn thận tỉ mỉ vuốt ve quả trứng rồng. "Quả trứng này không biết là giống của loài rồng nào, khi trở về ta nên giao lưu cùng với Hagrid một chút, sau tất cả, anh ta cũng đã thành công ấp trứng, nên cũng có nhiều kinh nghiệm."
Ngay khi Ellen đang vui mừng nhướn mày, thì một phù thủy mặc áo choàng màu đen trong căn phòng tráng lệ trên con đường phù thủy đã sử dụng lời nguyền không thể tha thứ trừng phạt lấy phù thủy nam gầy gò.
"Nó giống như thằng ngốc Henry! Nó đã phá vỡ điều lớn lao của ta!" Giọng nữ có chút lười biếng ngay cả khi cô ấy tức giận.
"Thưa bà, các vị Ngạo La của quốc hội đã đuổi theo thật sự quá chặt! Tôi buộc phải nhét trứng rồng vào đống trứng rồng nhân tạo tại cửa hàng thú cưng Sade. Tôi vốn nghĩ, đợi đến khi thoát khỏi sự truy đuổi của Ngạo La, liền cầm nó trở về, nhưng không ngờ đã có người mua đi mất!" Người phù thủy gầy gò kia chịu đựng đau đớn, yếu ớt giải thích.
"Không thể nào nghĩ được!" Nữ phù thủy thần bí tức giận, "Cửa hàng thú cưng, tất nhiên sẽ có mua có bán! Chứ không có đầu óc ngu xuẩn!"
Chàng phù thủy gầy gò không dám cãi lại.
"Hãy đi điều tra rõ ràng, ai là người mua quả trứng rồng kia! Nếu không, hãy dùng tính mạng của mình để bồi thường!" Giọng điệu của nữ phù thủy rất kiên quyết, không để cho nam phù thủy xem xét.
Kim đồng hồ chỉ vào bảy giờ một khắc, cả năm người Ellen đã ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, chuẩn bị đến Đại hội ma thuật, tham gia một bữa tối Giáng sinh.
Chiếc áo choàng trên người Ellen trông rất thanh lịch và tao nhã, cách phối hợp của nước Mỹ nó khác với nghi thức ở nước Anh, tuy không nói về tuổi tác, nhưng cũng khiến người khác chú ý đến.
Áo choàng kia trên người Ellen đi đi lại lại, giống như một vầng sáng di chuyển, vừa nhìn biết ngay giá rất mắc, không phải bình thường.
Dùng ảo ảnh di hình đến trước tòa nhà Woolworth, tòa nhà chọc trời được chiếu sáng rực rỡ.
Năm người đi đến cửa phụ dẫn đến Đại hội ma thuật. Leonard hướng về người bảo vệ mặc cảnh phục đưa ra thư mời, thuận lợi bước vào hội trường thành công.
Ban đầu nó vô cùng cao và lộng lẫy, hội trường quốc hội được trang trí đổi mới hoàn toàn, rực rỡ huy hoàng, cực kỳ thanh lịch và trông rất sang trọng.
Các phù thủy nam và nữ đang mặc những bộ lễ phục vô cùng lộng lẫy bước đi nhẹ nhàng trong hội trường ăn uống linh đình, nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.
Ellen ngẩng đầu nhìn lại, chiếc bàn xoay lớn thể hiện mức độ nguy hiểm. Có lẽ cuộc chiến lúc trước đã không hốt gọn một mẻ bọn Henry, nên có một số cá đã lọt lưới! Ellen nghĩ thầm như vậy.
"Ha ha, ông Nox, thực sự rất vui mừng thay cho ông! Rất nhanh ông sẽ được gọi với tư cách là giám đốc của Ngạo La?" Một giọng điệu láo cá vang lên, hóa ra chính là giọng của "Địa Trung Hải" của văn phòng cấp phép cây đũa phép - Ông Aberneti! Anh ta trở mặt thật tuyệt vời, trước ngạo mạn sau thì thì cung kính khiến Ellen lại có những ký ức mới mẻ.
« Aberneti, Giáng sinh vui vẻ." Vượt quá dự kiến của Ellen, Leonard đã nói chuyện với Aberneti bằng một nụ cười. Bên trong có rất nhiều phù thủy như Aberneti, và tất cả mọi người tham gia Đại hội điều muốn cùng với người tâm đắc nhất – Leonard Nox nói chuyện với nhau.
Một con chuột giấy chạy thẳng đến trước mặt của Leonard Nox, nhảy lên trên tay của ông.
Leonard mở con chuột giấy ra, lịch sự và tạm gác cuộc nói chuyện với người khác, "Tôi có việc nên xin cáo từ trước." các phù thủy đã cùng nhau tránh đường, để cho ông rời đi.
Leonard Nox gọi bốn người Ellen, và đến văn phòng của tổng thống Piqueli.
Đây là một văn phòng hình bầu dục, tấm thảm ở chính giữa được thêu một logo của Đại hội phép thuật khổng lồ của Mỹ, xung quanh logo được phối hợp với các tia mặt trời.
Bàn ghế gỗ màu nâu sẫm được điêu khắc với nhiều loại hoa văn tuyệt đẹp. Ở ngoại vi của hoa văn, có một ghế sô pha trông rất mềm mại và thoải mái.
Ellen nghĩ đến văn phòng cấp phép ma tượng nhỏ hẹp kia, môi trường công sở nhàm chán kia đã bị chèn ép rất nhiều, sự khó chịu của Aberneti không phải là không có lý.
Một phù thủy bất phàm xuất hiện phía sau cái bàn. Đôi mắt chim ưng sắc bén khiến người khác phải sợ. Ông chính là chủ cái bàn. Đôi mắt mắt đại bàng thật đáng sợ. Ông là chủ tịch của Đại hội Pháp thuật Hoa Kỳ - William Piqueli.
"Hoan nghênh mọi người!" vị phù thủy nam quyền cao chức trọng đứng dậy, chào mừng.
"Tôi đã nghe báo cáo của Leonard, tôi cảm ơn rất nhiều vì sự nỗ lực và cống hiến của các bạn. Đặc biệt là Ellen Harris đến từ Vương quốc Anh, em không chỉ bắt được Henry mà còn cứu được sinh vật thần kỳ quan trọng Lôi Điểu! Và em còn trẻ rất nhiều so với những gì ta nghĩ, thành tựu tương lai của em không thể lường trước được. "
Sau khi nghe qua báo cáo của Leonard, Tổng thống Piqueli đã đánh giá cao Ellen, sau khi nhìn thấy chính Ellen, lại càng kinh ngạc về độ tuổi của đối phương.
Tiếp theo, ông khen ngợi Jessica và Iain vài câu, còn có cùng trò chuyện với Leonard Nox và giáo sư Flitwick một lát, rồi mới nói đến mục đích khi gọi mọi người đến đây.
"Mặc dù Henry.Jones đã đền tội, nhưng những đồng phạm vẫn chưa sa lưới hết. Nếu để cho thế giới bên ngoài biết được vì các bạn mà bọn họ bị bắt nhất định sẽ tìm mọi người báo thù. Vì vậy, sau khi thông qua hội nghị cấp cao của Quốc hội, chúng tôi quyết định tổ chức một lễ trao giải nhỏ cho một số người."
Tổng thống Piqueli vẫy tay và bốn hộp nhung tơ đỏ sẫm xuất hiện trên bàn gỗ phía sau ông.
"Leonard Nox là một viên chức trong Quốc Hội của chúng tôi, phần thưởng của anh sẽ được công bố tại hội nghị. Có lẽ, chúng tôi sắp sửa có một Giám đốc mới của Ngạo La." Piquile cười nghiêm túc và làm cho mọi người cảm thấy có phần thân thiết.
Kế tiếp, đích thân Piquile đem hộp nhung tơ trao cho bốn người Ellen.
"Tôi hy vọng bạn sẽ thỏa mãn với phần thưởng trong hộp. Giáng sinh vui vẻ!"
Khi giọng nói của Piquile hạ xuống, Ellen nghĩ, bọn họ nên cáo từ.
Quả nhiên, Leonard Nox hành lễ gửi đến lời cảm ơn, rồi rời khỏi văn phòng của Piqueli.
"Những lễ vật này tôi sẽ đưa về nhà trước, và sẽ nhanh chóng quay trở lại." Leonard Nox cảm thấy mang theo bốn cái hộp lớn này đến tham dự buổi tiệc Giáng sinh thật sự rất bất tiện.
Lần nữa quay trở lại hội trường của Quốc Hội, Ellen tự chọn một ít món ăn trên bàn tự chọn thức ăn, sau đó tìm một góc hẻo lánh và ngồi xuống thưởng thức món ăn.
Theo một cách nào đó, đây cũng là một bữa tiệc nhà nước.
Khi Leonard Nox đến đã khiến cho khán giả toàn trường nghiêm túc một chút. Ông phát biểu một chút khiến trái tim của mọi người bình tâm, truyền cảm hứng cho họ tiếp tục câu chuyện, sau đó tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Ellen cảm thấy buổi dạ tiệc này ít thú vị hơn bữa tối của Halloween tại Hogwarts.
Những người thượng lưu mang theo nụ cười giả tạo, chào hỏi mọi người trong đám đông, tất cả các cuộc trò chuyện điều thể hiện sự thực dụng, thật sự làm người khác khó chịu.
Jessica rõ ràng không thích một dịp nghiêm túc như vậy. Cô nghĩ rằng sẽ có một bữa tiệc khiêu vũ hoành tráng! Trường hợp như vậy thật sự không phù hợp với tình cảm lãng mạn của cô gái trẻ này.
Cuối cùng đã ăn no bụng, Ellen cảm thấy chán đến chết. Mọi người điều hòa vào nhau, cảm thấy vô cùng nhàm chán.