Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 146: Căn phòng nhỏ ở Mộ Viên




Editor: Waveliterature Vietnam

Sau khi bọn người Ellen trở về căn phòng nhỏ ấm áp và thoải mái, điều đầu tiên là Ellen đã cử con cú mèo đi đưa tin cho Leonard và giáo sư Flitwick.

Bầu trời dần tối sầm lại, tuyết vô tình bắt đầu tàn phá khắp nơi thêm một lần nữa, gió bên ngoài thổi tung bay mọi thứ, những bông tuyết bị thổi bay tứ tung và những bông tuyết bị cuốn vào cơn lốc xoáy vô biên rồi xoay tròn trong đó.

Đôi khi gió thổi yếu dần đi, bông tuyết lại một mình lặng lẽ, và không ngừng rung chuyển rơi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất đang dần bị bóng tối bao phủ.

"Tại sao mà chú Leonard vẫn chưa hồi ầm?" Jessica nôn nóng la hét và ghé vào mặt bàn, nhìn những mũi kim đan trên ghế So pha.

Ellen nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, và trong lòng anh vẫn còn có thời gian suy nghĩ lung tung: Có phải thần Jupiter của La Mã kéo lông ngỗng trên đỉnh Olympus, hay lông của các thiên thần thánh đang rũ bỏ cơ thể họ? Hay người hàng xóm gần đó gàu trên da đầu của họ đang rơi xuống?

Iain nhảy xuống từ băng ghế dài cạnh cửa sổ, và anh quyết tâm không chờ sự hồi âm của con cú.

"Thật là ngu ngốc khi chờ đợi chúng!"

Câu nói của anh đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Jessica và Ellen.

"Nếu đó thực sự là bọn đạo tặc cướp ngục, họ sẽ không ở một chỗ mà đợi chúng ta." Đôi mắt của Iain sáng lên, và anh nghĩ ra một ý tưởng hay: "Tốt nhất chúng ta nên tìm và theo dõi họ, trong trường hợp những người này thay đổi vị trí của họ, Chúng ta cũng có thể nhận được tin chính xác nhất."

Lời đề nghị của anh đã nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt từ Jessica. Những người trẻ tuổi luôn có một niềm đam mê mãnh liệt và không sợ hãi.

Ellen biết phản kháng không có hiệu quả, theo lời của Iain nói, "Nếu bạn sợ hãi, bạn hãy rời khỏi nơi này, chúng ta nhất định sẽ đi tìm chú."

Ellen không có lựa chọn nào khác ngoài việc để lại một ghi chú trên bàn để thông báo họ sẽ đi đâu.

Thời tiết lạnh thấu xương, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, giống như một tấm chăn trắng bao phủ toàn thành phố.

Sau khi thực hiện ảo ảnh di hình đến thành phố New York, Iain liền dẫn Ellen và Jessica đi đến nghĩa trang chung Thanh Mộc.

Hàng trăm ngôi mộ được trang trí đẹp mặt đứng sừng sững trên một vùng đất rộng lớn. Tuyết trắng rơi đầy trên những bức tượng điêu khắc tỉ mỉ, nơi mà có những chiếc mũ trắng trên đầu kỳ lạ.

Ngoài ra còn có một số nghĩa trang chưa từng thấy, dưới sự tẩy rửa của tuyết, mỗi ngôi mộ điều bị tuyết trắng phủ đầy. Một kiến trúc cao lớn phủ đầy tuyết trắng tạo thành một nơi trang nghiêm cho những ngôi mộ đá xung quanh.

Thời điểm này, bóng tối đã che phủ hoàn toàn mặt đất, ngoại trừ nơi người canh gác nghĩa trang vẫn có một căn phòng nhỏ đang phát ra một ánh sáng yếu, chỉ còn lại một Mộ viên đen kịt.

Ba phù thủy cố gắng tuần tra xung quanh nghĩa trang chung Thanh Mộc, nhưng không phát hiện ra dấu hiệu gì khả nghi.

"Ellen, có phải bạn nghe lầm không?" Jessica luôn vuốt vet ay mình trong cái lạnh, cô gần như bị đông cứng.

"Ellen sẽ không nghe lầm." Ngược lại là Iain, với tư cách sẽ trở thành đối thủ của Ellen đã tin tưởng vào anh.

"Nhìn kìa, có một ngôi nhà nhỏ ở đó." Ellen chỉ về phía sau nghĩa trang. Trong bóng tối của bức tường, có một ngôi nhà hai tầng nhỏ, kiểu dáng theo phong cách của Ý.

Cửa sổ của nó đều đóng kín, có vẻ im lặng, dường như chủ nhân đã rời đi.

Xung quanh nó, có nhiều cây chịu lạnh, nhưng những cây này không mọc dài hơn, đung đưa trong gió lạnh buốt.

"Vì sao lúc trước đến đây nhiều lần mà lại không nhìn thấy ngôi nhà này?" Jessica hỏi.

"Có lẽ nó đã được áp dụng câu thần chú giữ bí mật, sau đó không biết nó bị đánh vỡ khi nào, nên chúng ta mới có thể trông thấy nó." Ellen suy đoán.

"Dù nó như thế nào, thì nó cũng điều liên quan đến phù thủy. Chúng ta nên đến xem một chút." Sự can đảm và kiên trì tính khí của Iain được phản ánh sinh động vào lúc này. Nói xong tự mình xông thẳng về phía trước.

"Có những người bảo vệ bên ngoài, chúng ta phải nghĩ cách." Jessica cũng vội vàng kéo em trai lại.

Ellen, người đứng đằng sau, triệu tập hai cây chổi bay từ không gian lưu trữ. "Chúng ta có thể bay qua."

"Bạn ra ngoài hình như mang theo đồ vật còn nhiều hơn các cô gái." Jessica thở dài.

Sau khi có một chút nói không nên lời, Ellen đã sử dụng thuật tàng hình cho ba người, sau đó cả ba bay lên cao, dũng cảm vượt qua cơn gió lạnh, bay cao, lặng lẽ không một tiếng động đáp vào trong sân.

Một vài người trong số bọn họ đang núp dưới bệ của cửa sổ, Ellen nghe thấy âm thanh bên trong truyền ra, "Ngươi, có còn đồng bọn hay không?"

"Không!" Một giọng nói đặc biệt kiên cường vang lên, Ellen thiếu chút nữa đã thốt lên giọng nói, giọng của Leonard, ông ta đã bị bắt!

"Làm sao các ngươi biết chúng ta đang ở chỗ này?" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

"Hừ!" Một tiếng rên rỉ đau khổ, Leonard không nói điều gì.

"đừng tỏ ra lợi hại, xem ra ngươi sẽ không nói ra sự thật! Toàn tâm che giấu!"

Tiếng kêu thảm của Leonard trong chớp mắt đã tăng lên, khiến cho Jessica và Iain điều nghe thấy và biết được ai là chủ nhân của âm thanh này. Bọn họ lập tức bị Ellen nắm giữ lại, mới kiềm chế không tiến lên để giải cứu.

"Lão đại, hay chúng ta rút lui khỏi đây trước?" Một giọng nói láu cá vang lên.

"Không được, Thái Bá Lợi sẽ lập tức đưa hàng cho ta, chúng ta không được rút lui. Tiếp tục tra hỏi."

Một giọng nói ra lệnh lạnh lùng vang lên, khiến cho người nghe lạnh hết cả người.

Bên trong tiếp tục vang lên tiếng kêu thảm thiết của Leonard Nox.

Lúc này, ba pháp sư áo choàng đen đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện trong sân. Họ mang theo một chiếc hộp lớn, chiếc hộp ướt và ngoài mép nước không ngừng đóng thành băng. Phù thủy nhỏ đi giữa chừng liên tục cắt đứt vành băng sắp chạm đất.

"Tôi sẽ bước vào để tìm hiểu xem tình hình, các bạn ở lại nơi này, không được di chuyển xung quanh." Ellen liền hành động trước khi Jessica và Iain mở miệng tranh luận với nhau – câu nói cuối cùng từ bóng tối truyền ra, "Ta vẫn còn một vài quả quýt trong túi, quay về lấy trở lại chúng ta cùng ăn."

Mặc dù Jessica không biết tại sao đột nhiên nhắc đến việc ăn quýt lúc này, nhưng bóng tối bên trong mang đến hai người cảm giác khó chịu…

Ellen bám theo đuôi ba người phù thủy từ bên ngoài bước vào căn phòng.

Liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt của Leonard chỉ đầy những vết thương, tất nhiên ông đã bị người ta ngược đãi. Tay và chân của anh ta bị khóa bởi xiềng xích dài và không thể di chuyển.

Ngoài ra, điều nổi bật nhất của căn phòng này là một phù thủy ngồi cạnh lò sưởi hình vòng cung.

Ngoại hình của anh ta giống như một con đại bàng, vẻ ngoài kiêu ngạo, đầy sát khí.

Người này thoạt nhìn trông rất nhanh nhẹn, tàn nhẫn, trái tim nóng bỏng, nói ít làm nhiều, không có bất kỳ mối quan tâm nào.

Thêm vào mái tóc trắng dày của anh, vết sẹo rất sâu kéo dài từ mũi đến thái dương, sự sắp xếp này khiến cho khuôn mặt của hắn thoạt nhìn có chút hung dữ tàn bạo.

Ở bên phải của hắn, có một phù thủy nước da đen, cái đầu vừa nhỏ lại gầy trong tay cầm cây đũa phép, nhìn chằm chằm vào ba phù thủy bước vào. Tham lam để lại rất nhiều nếp gấp trong mắt anh ta, hung dữ như một con lợn, tính ngang tàn tham lam đang hiện rõ trên mặt.

"Ngươi đã tới trễ, Thái Bá Lợi!" Ngồi bên đống lửa, chàng phù thủy tóc trắng mang đến mối đe dọa vô tận cho Ellen, giọng anh ta trầm, khiến người nghe sợ hãi.