Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 103: Sinh vật bảo vệ cây cổ thụ




Translator: Waveliterature Vietnam

Khi giáo sư Mona.Sprout kết thúc lớp học thảo dược Mandrake, biến hình người hoặc khôi phục người đã bị nguyền rủa trở lại ban đầu, các phù thủy nhỏ đã quay trở lại lâu đài và tắm rửa, Ellen cũng không ngoại lệ. Hiện tại, âm thanh của những con chim Mandrake tuy nó không có khả năng giết người nhưng nghe Guillian nói nó khiến người khác phải mang máy trợ thính và té xỉu. Lại nói về giáo sư Sprout, Mona là tên của nữ thần trái cây trong thần thoại La Mã, ngay cả khi không có trình độ giảng dạy, thì cũng không có ai có thể đảm nhiệm lớp học ma dược tốt hơn giáo sư Mona.Sprout.

Trong lớp học biến hình giáo sư McGonagall luôn cho những nội dung khó, hôm nay lại vô cùng khó. Giáo sư McGonagall yêu cầu các phù thủy nhỏ biến con bọ cánh cứng thành một cái cúc áo, càng đẹp càng tốt.

Ellen ngược lại biến con bọ cánh cứng thành một cái cúc áo, nhưng anh ta có một cái sừng trâu để biến con bọ cánh cứng thành một cái cúc áo đẹp hơn.

Edward kinh ngạc khi thấy con bọ cánh cứng trước mặt Ellen đã biến thành một cúc áo trong chốc lát, cúc áo kim loại, hình dạng cúc hoa, phù hợp với một bộ âu phục tinh tế, nút áo cổ điển …Thậm chí còn biến ra một cúc áo thủy tinh! Còn những người kia phải mất hết nửa ngày, chỉ để con bọ cánh cứng luyện tập thân thể, nó chạy trốn khỏi cây đũa phép thuật tán loạn trên bàn, Ellen quản thật không tin vào mắt mình, ngạc nhiên với cuộc sống này.

Rõ ràng, giáo sư McGonagall cũng nhìn thấy cảnh này. "Ôi, Harris, oh! Biến hình tuyệt vời, rất ít sinh viên có thể hoàn thành biến dạng trong thời gian nhanh như vậy, Ravenclaw cộng với năm điểm."

Bạn cùng phòng Edward phải quay sang Ellen để cầu cứu, lắng nghe phương pháp của anh. Ellen rất hào phóng, và anh ta đã giới thiệu chi tiết các điểm hành động và kinh nghiệm của mình cho Edward. Đến khi tan học, Edward hài lòng với một cúc áo La Mã, như thể nắm giữ những kho báu quý hiếm của thế giới.

Trong vài ngày tới, cho dù đó là lớp học lịch sử ma thuật, lớp nguyền rủa hay thiên văn học, thậm chí là lớp thuốc nghiêm ngặt nhất, Ellen vẫn xứng đáng với danh hiệu "bậc thầy điểm số", và hỏa lực được mở ra hoàn toàn, cũng làm cho nhiều học viện đối với cúp học viện không có nhiều mong muốn giành giải với Ravenclaw, do đó, bắt đầu nới rộng khoảng cách với các trường đại học khác.

Nhưng vào thứ Sáu, tâm trạng dễ chịu của Ravenclaw biến mất, bởi vì Ron của Gryffindor, đã bắn vào đầu của trưởng khoa yêu dấu của họ, Giáo sư Flitwick, trong một chiếc túi màu xanh lá cây! Điều này khiến cho Ravenclaw rất không thoải mái.

Ellen vì vậy đã tìm Harry và Ron để tìm hiểu sự thật của vấn đề. Cây đũa phép của Ron bị một người cắt đứt, nên không kiểm soát được. Nó bay ra khỏi tay Ron trong câu thần chú và đánh trúng lông mày ngắn của giáo sư Flitwick, Ron không cố ý.

"Tại sao bạn không viết một lá thư gửi về nhà để mua một cây đũa mới?" Ellen hỏi.

"Đúng vậy, tôi đã nhận được một lá thư la hét khác, cây đũa phép của con bị gãy và hãy tự trách mình -" Ron nói, đem cây đũa phép của mình cho Ellen, cho thấy rằng anh ta thực sự không có ý đó.

"Chà, có lẽ tôi có thể sửa nó cho bạn." Ellen không hy vọng lại có điều gì xảy ra với giáo sư yêu thích của mình! "Nhưng những gì tài liệu có thể phải chờ đợi, tôi cần phải tìm nó." Tôi nhớ rằng khi tôi làm nhiệm vụ tôi đã có nhận một cuốn thuật luyện kim của đại sư nhà giả kim kiệt xuất, nội dung có ghi trong cuốn sổ tay, Ellen đột nhiên hào hứng, có thể nhân cơ hội này thực hiện các phương pháp của riêng mình, và Ellen không có ý định để giáo sư Lockhart lấy được giáo huấn của mình là chỉ cần Ron sử dụng cây đũa phép thuật hư hao của anh mà làm cho giáo sư bị mất trí.

"Thật quá tốt! Cây đũa phép của Ron đã ảnh hưởng rất lớn đến màn trình diễn của anh ấy!" Harry mừng cho Ron, và Ellen là một người bạn hiếm hoi, anh ấy có thể làm bất cứ điều gì!

"cảm ơn bạn, Ellen!" Ron biết Ellen thật sự là một người bạn tốt, quen biết anh là một điều may mắn của mình!

Cây đũa phép của Ron đã bị hỏng rất nặng, "Chữa trị như lúc ban đầu." Ellen chỉ là thử nghiệm thử một câu thần chú, thì chỉ thấy một làn khói đen xông ra. Nghiên cứu hết nửa ngày, Ellen trả lại cây đũa phép cho Ron "Đợi tôi chuẩn bị tài liệu xong, tôi sẽ đến tìm bạn!" Trong lòng Ellen hiểu, không thể chờ đợi để làm thí nghiệm riêng của mình.

Anh ta đi đến một nơi xa xôi và vô hình, quyết định đến Rừng Cấm để tìm một loại cây đũa phép phù hợp với Ron. Có rất nhiều loại cây trong Rừng Cấm, nhưng Ellen hy vọng sẽ tìm thấy một cây liễu, bởi vì vật liệu của cây đũa phép cũ của anh ta là cây liễu. Mặc dù cây đũa phép này không phải của riêng anh ta. Tuy nhiên cây liễu nhẹ, phù hợp với hầu hết các pháp sư, tuy phối hợp với cọng lông của Độc Giác Thú lực vẫn chưa đủ, nhưng Ellen vẫn đang nghĩ đến phương án bù đắp.

Cây liễu nổi tiếng nhất trong Rừng Cấm thêm nữa có thể có cuộc chiến với người liễu. Tính cách thô lỗ của nó sẽ bù đắp cho sự thiếu sót này. Ellen đã sớm đến nơi có cây liễu, nhưng anh ta không anh không có ý định khiêu chiến với người liễu. Rốt cuộc, anh ta lựa chọn được một nhánh cây liễu mềm dẻo, thay vì một nhánh giống như con trăn, vặn vẹo, nhánh cây điên cuồng.

Allen đến một khu đất trống trong rừng nơi có ánh sáng và đi về phía một cái cây cổ thụ nhỏ tắm dưới ánh mặt trời. Cành và lá màu xanh của nó trôi nhẹ nhàng dưới làn gió nhẹ, toát ra sức sống.

Vừa đến gần, một tổ cây cổ thụ đang gào thét, lao tới những chiếc lá. "Chính là ngươi!" Sau một hồi quan sát, Ellen chọn một nhánh trông mạnh mẽ và linh hoạt nhất, và có một cái cây trong chậu tích hợp cho cây đũa phép.

Người bảo vệ cây cổ thụ rất nhỏ, với hai mắt nhỏ màu nâu. Từ bên ngoài, nó được tạo thành từ vỏ cây và cành cây, vì vậy Ellen đã không thể phân biệt được nó. Loài vật này cực kỳ khó phân biệt.

Ngoài việc biết chúng trong sách, Ellen cũng là người đầu tiên thấy rằng cây ăn côn trùng trông rất yên bình và cực kỳ thẹn thùng, nếu như Ellen không phải để cho chúng cảm nhận được có lẽ ở chỗ này anh thật sự nhận lấy sự uy hiếp từ cây Liễu. Chúng không công kích Ellen.

Chỉ thấy nhóm hộ thu gù chỉ đang gào thét trong không trung, nhao nhao từ trên cây liễu nhảy xuống, chạy về phía Ellen, chúng dùng ngón tay sắc bén của mình để cào lấy đôi mắt của Ellen.

"Những chướng ngại vật trùng điệp, mơ màng ngã xuống đất, nhanh chóng đóng băng" Phản ứng của Ellen rất nhanh. Anh ta thể hiện câu thần chú đúng lúc và đánh chính xác những con vật nhỏ.

Điều này không dễ, bởi vì những sinh vật bảo vệ cây cổ thụ thật sự quá nhỏ, hơn nữa động tác rất nhanh, và số lượng còn rất nhiều - Ellen không chuẩn bị thức ăn để đổi lấy sự tin tưởng của họ trong việc chế tạo nguyên liệu cho cây đũa phép. Anh không muốn quay trở lại nên sử dụng đến phương pháp thô bạo này. Mà trên người chỉ mang theo món điểm tâm ngọt để lát nữa đưa cho Gaia.

Đảm bảo những sinh vật này không có sự phản kháng, Ellen dễ dàng có được nhành liễu hợp ý của mình.

Nhưng Ellen lại không bỏ mặt những sinh vật này tự sinh tự diệt. Anh ta đã nhanh chóng tìm kiếm trong Rừng Cấm và sớm tìm thấy một ít dế nhũi để thay thế thức ăn, nhanh chóng bắt chúng trở về, tuy đối với những con Dế nhũi này đối với chúng hơi đáng thương, tai bay vạ gió.

Sau đó, áp dụng một câu thần chú trị liệu cho những sinh vật bảo vệ cây cổ thụ và khôi phục lời nguyền. Những con vật bé nhỏ này rất sống động, một số trở về cây, một số giương nanh múa vuốt, phô trương thân thế, nhưng không dám tiến đến Ellen. Khi Ellen đem cho chúng dế nhũi chúng vô cùng vui vẻ, bình tĩnh lại, rất nhanh im lặng.

Tiếp theo, dựa theo ý tưởng của mình, Ellen đi đến lãnh thổ của Độc Giác Thú. Vừa xuất hiện gần địa điểm của Độc Giác Thú, Gaia xuất hiện trước mặt Ellen. Nó vui vẻ nói: "Khi tôi bay lượn trên bầu trời, tôi thấy bạn, bạn thực sự đã tìm đến tôi! Lần trước bạn đã ăn hết quả mọng chưa? Nó có ngon không? Tôi sẽ đi lấy một số thêm cho bạn!"

Khi tôi nhìn thấy Ellen, Gaia liền nói một tràng, nó nghĩ rằng Ellen đang đến lấy quả mọng. Điều này làm Ellen khá buồn cười, chẳng lẽ anh trông giống như một người tham ăn?

"Gaia, tôi đến đây để hỏi Độc Giác Thú có làm rơi xuống một cọng lông nào không?" Mặc dù mở miệng có một chút khó khăn, thế nhưng Ellen cũng phải nói ra.