EDITOR:AKKI
BETA-ER: LIÊN + YUE
-o0o-
“Hừ, tại sao ta phải đi với ngươi.” Tom vừa nói vừa trộm đem đũa phép hướng tới Harry.
Chú ý tới động tác nhỏ của Tom, Harry âm thầm buồn cười, nắm chặt quyển sách trên tay ở trước mắt Tom quơ quơ, nói: “Không cần ngầm giở thủ đoạn với ta, cho dù là thủ đoạn nhỏ cỡ nào ta cũng có thể nhìn thấu! Nếu dám xúc phạm tới ta, cho dù chết, ta cũng muốn kéo theo ngươi làm cái đệm lưng, bằng không, đường đường là một Hắc Ma Vương ta làm sao có thể mất mặt được!”
“Đáng chết, tốt thôi, ta đi theo ngươi là được chứ gì, nhưng mà, không được làm ra những chuyện bất lợi đối với ta, cho dù chết, ta cũng muốn kéo theo ngươi làm cái đệm lưng, bằng không, đường đường là một Hắc Ma Vương như ta làm sao có thế mất mặt được!” Tom hung tợn đem mấy lời Harry nói lúc nãy y xì trả lại cho Harry.
Mà Harry đứng một bên âm thầm tự tìm niềm vui, tổng cảm thấy, quả nhiên trêu đùa Cứu thế chủ Tom là chuyện thú vị nhất trong cuộc đời hắn.
Húng hắng giọng nói: “Khụ khụ, như vậy, đem cái xà quái kia giết đi.” Harry chưa bao giờ muốn một cái sủng vật không nghe lời, đối với tất cả những sủng vật không nghe lời đối với Harry chỉ có một kết cục đó chính là chết.
“Ngươi!” Tom cảm thấy Harry chính là cái tên được một tất muốn tiến một thước, đây chính là di vật duy nhất ngài Slytherin để lại cho y, hơn nữa còn là một con xà quái ngàn năm tuổi, phải biết rằng xà quái ngàn năm đã gần như tuyệt tích.
“Huh huh.” Harry có chút đê tiện lại lần nữa quơ quơ cuốn sổ bìa đen trong tay trong bộ dáng đầy khinh bỉ.
“Đáng chết.” Tom trầm thấp mắng một tiếng, nhưng lại bị Hary nghe được, nhưng mà kết quả lại chỉ có làm cho tâm tình Harry vui sướng hơn mà thôi.
“Uhm, không cần vọng tưởng sử dụng thủ đoạn gì, nhanh động thủ đi.”
“Được rồi,… Avada——“ Sau khi xà quái bị giết chết, biểu tình trên mặt Tom giống như bị xẻo đi mất một miếng thịt, làm cho Harry càng thêm vui thích, phải biết rằng, tuy rằng trước kia, Harry luôn có thể đánh bại Chúa cứu thế Tom dễ như trở bàn tay, nhưng mà, không thể bắt được nhược điểm của Chúa cứu thế Tom như ngày hôm nay, cũng không thể nào có cơ hội nhìn được biểu tình thịt đau của Chúa cứu thế Tom như hôm nay!
“Bewitched Sleep (bùa ngủ).” Harry tung ra thần chú đối với tiểu Harry đang ngơ ngác đứng bên kia căn phòng, kéo tay Tom, vận dụng ma pháp độn thổ tới Hẻm Xéo, mà vẻ mặt của Tom vẫn còn đang giữ vẻ chấn kinh không thôi, còn Harry thì hơi nhíu nhíu lông mày, bởi vì hắn phát hiện ra hôm nay là ngày mà hắn phải độ kiếp.
Harry đi trên đường ở Hẻm Xéo, con đường nhỏ vừa bẩn vừa chen chú, nơi nơi đều là người, không có điều gì kỳ quái, nhưng lại làm cho Harry phải nhíu chặt đôi mày, hướng Tom nói: “Bọn họ và ngươi đều nổi điên rồi sao? Vì sao nhìn thấy bản Ma Vương ta mà không quỳ xuống tránh đường?”
“Hừ, ngươi còn ảo tưởng bản thân là Hắc Ma Vương hả? Nói cho ngươi biết, hiện tại Hắc Ma Vương chính là Voldemort, là tương lai của ta.” Tom trào phúng nói làm Harry không vui, “A, chẳng lẽ, ngươi là đang ám chỉ đầu của ta bị nhồi bã đậu hoặc là bị cự quái dẫm phải mấy trăm lần?”
“Sự thật đúng là như vậy, không phải sao?” Tom ngạo khí mười phần nói, lại làm cho Harry cắn chặt răng nổi giận: “Ngươi thật sự là nhân vật trong Harry Potter dưới ngòi bút của tên Muggle kêu Rowling kia? Hôm nay, Cứu thế chủ Tom của chúng ta làm sao vậy? Còn có người của giới Pháp thuật làm sao vậy?”
“A, điều mà ta muốn nói hẳn phải là Chúa cứu thế Harry của chúng ta hôm nay bị làm sao vậy mới đúng? Nói không chừng ngươi không phải là Chúa cứu thế Harry chân chính, không ngươi căn bản không phải, cái thằng nhóc đeo kính lúc nãy mới thật sự là cứu thế chủ Harry đúng không, nói mau, ngươi giả trang làm Chúa cứu thế rốt cuộc có mục đích gì hả?” Trong giọng nói của Tom pha thêm một chút nguy hiểm.
Từ từ, Harry đang nghĩ tới một cái gì đó, Hắc Ma Vương Harry, Cứu thế chủ Harry, Hắc Ma Vương Tom, chẳng lẽ, bản thân ta lại thật sự đi vào thế giới mà tên Muggle kia tạo ra hay sao? Không, phải nói là thế giới này tồn tại rất chân thật. Như vậy nói cách khác, bản thân mình không thể trở về được nữa? Bản thân mình không còn là một Hắc Ma Vương vĩ đại nữa? Nực cười, ta không tin. VInh quang của ta, quyền lợi, địa vị của ta, chẳng lẽ nói tất cả đều hoá thành bọt biển hết rồi hay sao? Tất cả mọi thứ của bản thân đều bị huỷ hoại hết? Merlin, ngươi vì sao lại tàn nhẫn với ta như vậy hả? Chẳng lẽ nói, là do ta đã đắc tội với ngươi hả? Hiện tại ngẫm lại tất cả mọi thứ mà ta sở hữu sau mười sáu năm cực khổ thu hoạch, chỉ trong nháy mắt đã biến mất hết. Bất quá may mắn chính là ta vẫn còn có pháp thuật, ít nhất tất cả những thứ ta tu luyện được cũng không hề biến mất. Lại nói, nơi này cũng không nhất định là nơi mà cái tên Muggle đê hèn kia viết ra, ta phải thử một chút.
Hy vọng mọi thứ sẽ như ta mong muốn….
Harry nhìn nhìn Tom đi bên cạnh, âm thầm cảm thản thật may mắn là bản thân có nhẫn không gian tùy thân, nhanh chóng lấy ra mấy khối đá quý tinh khiết từ trong không gian, và mấy viên kim cương tràn ngập linh khí, tiến thẳng tới Gringotts, mở một kho vàng, lại cầm tất cả tiền đủ để mua một trang viên mang tên Dunkler Herrenhaus, nếu như cẩn thận có thể phát hiện được tên trang viên phiên âm tiếng Đức của Dark Lord.
Khi Harry nói về việc hắn chưa phát hiện ra chuyện này, Tom chỉ khịt mũi đối với cái tên này nói: “Hứng thú nhàm chán.” Mà Harry lại cực kỳ hài lòng đối với việc này, còn với câu “Hứng thú nhàm chán” kia lựa chọn xem nhẹ.
Kế tiếp là vấn đề về Gia tinh phục vụ trong nhà. Tuy là hắn thực sự chán ghét mấy con gia tinh, nhưng mà đối với mấy việc vặt trong nhà Harry lại thực sự không có cách nào khác, đành phải lựa chọn ký kết khế ước chủ tớ, miễn cưỡng xem nhẹ bề ngoài của ba con gia tinh, tuỳ tiện đặt tên cho ba con gia tinh vừa được ký kết là: Sarah, Lisa, Sally. Nếu như tinh ý có thể phát hiện ra ba cái tên kia thật ra đều có cùng một đồng âm. Đối với việc này, Tom phát hiện ra, lại phun một câu: “Tất cả sở thích của ngươi thật sự đúng là vô cùng nhàm chán.” Mà Harry chỉ nhún nhún vai, thả lỏng tay biểu hiện vô tội như không hiểu Tom đang nói tới cái gì, lại một lần nữa lựa chọn xem nhẹ.
Phải biết rằng, Harry ở phương diện dặt tên thật sự không có thuần thục, cho nên mỗi một lần cần phải đặt tên cho cái gì đó Harry tỏ vẻ thật phiền toái, hắn làm bộ thật sự không biết, bởi vì hắn cảm thấy tên mà hắn lấy thật sự không có ý nghĩa đặc thù gì cả, thực đặc biệt, cũng không giống như những lời khó nghe trong miệng của người khác.
HẾT CHƯƠNG 3