EDITOR: AKKI
BETA-ER: LIÊN + YUE
-o0o-
A, đau quá, toàn thân đau đớn giống như bị xe nghiền qua, đã bao lâu rồi ta chưa cảm nhận lại loại cảm giác như thế này? Không còn nhớ rõ. Nơi này là? Ta không phải đã chết rồi hay sao?
Harry mở mắt ra, mơ hồ nhìn mọi thứ trước mặt, phát hiện xà quái bảo bối của mình đang truy đuổi một bé trai đeo kính, mà trong tay bé trai kia lại chính là bảo kiếm Gryffindor, không khỏi thầm than sủng vật của bản thân thật ngốc nghếch, mở miệng ra lệnh: {Tê tê~ trở về, mau trở lại bên người của ta} mà tử xà bảo bối nghe xong lại không hề có phản ứng gì, mà bé trai đang bị xà quái truy đuổi kia lại kinh ngạc nhìn hắn, kế bên người cũng có một một tia nhìn đầy ngạc nhiên lia tới.
Mặc kệ mọi chuyện, Harry chỉ cảm thấy phẫn nộ bắt đầu trào dâng, lại dùng xà ngữ nói chuyện: {Ta là người thừa kế Slytherin, ngươi lại không nghe lời ta sao? Muốn làm phản hả?} nói xong còn dùng khế ước chủ tớ để cảm ứng, lại phát hiện không thể kết nối cảm ứng của cả hai. Không khỏi cảm thấy kỳ quái, chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên âm thanh: “Cho dù ngươi có là xà ngữ giả cũng không thể dùng được, con rắn này chỉ nghe theo lời của ta mà thôi, nhanh chóng thanh tỉnh lại mà tiết kiệm sức lực của mình đi.”
Nghe hết lời nói, Harry cảm thấy đầu óc mình cũng trì trệ theo, tại sao Xà quái của mình lại nghe theo lời của người khác cơ chứ, tức giận muốn xì khói, dùng ánh mắt băng lãnh nhìn người đứng bên cạnh, có chút kinh ngạc, mà người bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi, liền mở miệng trào phúng: “Ồ? Từ khi nào thì Chúa cứu thế Tom của chúng ta lại túng quẫn tới nỗi ngụy tạo bản thân thành Người thừa kế Slytherin rồi? Không biết mọi người nhìn thấy sẽ nói như thế nào nhỉ?”
“Đáng chết! Ngươi nói ai là Chúa cứu thế hả? Ta chính là Chúa Tể Bóng Tối Voldemort vĩ đại! Lại nói, ngươi tại sao lại giống Chúa cứu thế Harry Potter đến như vậy? Hay ngươi chính là anh trai của Harry Potter?” Tom giả cười nói.
Harry không hề tức giận, ngược lại không nhanh vỗ vỗ tất cả tro bụi bám trên người, chậm rãi đứng lên, trường bào hoa lệ cắt một đường trên không trung tạo thành một độ cung duyên dáng, phảng phất như đây không phải là Hắc Ma Vương mà người người sợ hãi, mà như một vị thần mà người người kính ngưỡng.
Sau khi Harry làm xong một loạt động tác, khuôn mặt mang theo mỉm cười rất quý tộc, nói: “Chúa cứu thế? Ta cũng không hề biết bản thân mình có một người em là Chúa cứu thế. Lại nói, ta chính là Harry Potter, tuy ta không hề muốn thừa nhận cái tên này một chút nào. Huống chi, ta cũng không phải anh trai của Cứu thế chủ cái gì hết, ta chính là một vị vua đứng đầu duy nhất! Chúa cứu thế Tom của chúng ta hôm này là muốn chơi như thế nào? Thân phận địa vị của bản thân cũng không hề biết?”
“Ngươi có chứng cứ gì mà tự xưng bản thân là Chúa Tể Hắc Ám” Trên mặt Tom tràn ngập trào phúng và khinh thường.
“Ha hả, Chúa cứu thế Tom đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta thế nhưng không muốn nhận vị trí Chúa cứu thế của mình? Ngươi thật sự tin rằng bản thân là Chúa tể Hắc ám trong bộ truyện Harry Potter của tên Muggle ngu ngốc kia? Nực cười! Nói cho ngươi biết! Ta mới chính là Chúa Tể Bóng Tối chân chính! Slytherin vĩ đại! Gryffindor ngu ngốc không cần vọng tưởng muốn thay thế được Hắc Ma Vương ưu nhã cao quý! Ngươi là đám cỏ dại si tâm vọng tưởng nào? Máu bùn đáng chết!” Harry hung tợn nhướn mi, hắn chưa từng bao giờ chịu qua loại khinh khi này. Hôm nay cái tên Chúa cứu thế này lại dám chọc tới mình!
“Máu bùn? Tuy là ta là hỗn huyết, nhưng không cần đem ta gộp lại với đám máu bùn dơ bẩn đó! Trong cơ thể ta cũng lưu truyền huyết mạch cao quý nhà Slytherin. Hơn nữa, Harry Potter, ngươi cũng chính là một tên hỗn huyết mà thôi, trong cơ thể ngươi chính là đang chảy một dòng máu hèn mọn của gia tộc Potter thuộc dòng tộc hèn mọn nhà Gryffindor, một dòng máu hèn mọn đến Máu bùn cũng không thể hèn mọn hơn, khả năng xà ngữ của ngươi, bất quá cũng chỉ là do hồn phiến không nguyên vẹn của chủ hồn tạo thành mà thôi. Ngươi còn thật cho rằng bản thân mình là hậu duệ của ngài Slytherin tôn quý? Nực cười!” Trong mắt Tom tràn ngập khinh thường làm cho Harry thật sự phát hoả!
“Dám lặp lại lần nữa! Ai nói cho ngươi? Không được nói lung tung! Tuy rằng người phụ nữ và nam nhân kia thật đáng ghét, nhưng mà, bọn họ tuyệt đối không phải là máu bùn. Muốn biết không? Nói cho ngươi một chút! Người phụ nữ kia vì để được người đàn ông kia đính hôn, nên trộm hạ xuân dược của Muggle. Vì dược, nên ta mới chào đời, mà người đàn ông tự nhận mình là hậu duệ Slytherin thuần huyết kia, luôn nghĩ muốn được kết hôn với những đại gia tộc, cho nên nhanh chóng bỏ rơi tiểu quý tộc do con ả ngu ngốc kia sinh ra. Cuối cùng nữ nhân kia lại bởi vì chưa lập gia đình mà lại có con, bị chính gia tộc mình bỏ rơi, sau đó ả lại hạ sinh ta ở một cô nhi viện bỏ hoang. Cho nên cả cha lẫn mẹ ta đều là thuần huyết. Hơn nữa ta cũng là hậu duệ của ngài Slytherin!” Ngữ khí Harry ngày càng kích động…..
Hai tên Ma Vương khắc khẩu hoàn toàn quên mất tiểu Harry đang cùng chiến đấu với xà quái, ai, tiểu Harry đáng thương.
Căn cứ vào ngôn ngữ của Tom, Harry đã hiểu ra: “Nói như vậy, ngươi là Hắc Ma Vương, mà Harry Potter là Cứu thế chủ?”
“Đúng vậy! Ngươi là cái tên giả mạo hậu duệ Slytherin!” Tom tức giận nói.
“Hừ, ngươi mới chính là hàng giả! Chúa cứu thế Tom, đừng quên chức trách của ngươi, ở chỗ này dám hống hách với Hắc Ma Vương Harry! Ngươi không sợ lão cáo già Albus sẽ đem ngươi đi giáo huấn cho một trận hả! Chẳng lẽ còn ảo tưởng đánh bại được ta?” Harry híp híp mắt, phát hiện trên mặt đất còn có một quyển nhật ký bọc bìa đen, liền cuối người nhặt lên, lại phát hiện vẻ mặt hốt hoảng của Tom, trong bụng mừng thầm, nói: “Thứ này đối với với ngươi rất quan trọng hửm? Hình như là trường sinh linh giá. Nói như vậy, ngươi hình như là trạng thái hồn khí đi! Tom, ngươi xong rồi.”
“Không cần!” Tom không màng hình tượng quý tộc hét lớn.
“Hửm? Như vậy ngươi có thể không nói rằng ta là hậu duệ giả mạo của Slytherin được không?” Harry cười cười như hồ ly.
“Có thể.” Tom bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Ít nhất ta không thừa nhận ngươi là hậu duệ của Slytherin.
“Như vậy ngươi có thể không gọi bản thân ngươi là Hắc Ma Vương được không?”
“Có thể.” Trong lòng Tom đánh bàn tính nhỏ: Ít nhất thì đó là tương lai của ta, hiện tại ta còn chưa phải, hơn nữa ta bây giờ chỉ là một cái trường sinh linh giá.
“Như vậy, ngươi có thể để ta mang ngươi đi được không?”
“Có thể.” Có thể? Rốt cuộc ta đang nói cái gì đó, từ từ, hắn hỏi vấn đề là…. Không xong!
“Như vậy thì… theo ta đi đi thôi.” Harry tặc tặc lưỡi cười, xem Tom đựng lông.
HẾT CHƯƠNG 2