Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ

Chương 41: Bán manh đi, tiểu miêu




Chân tiểu miêu liền trượt thẳng xuống nửa thước cao của quan tài, linh hoạt lăn một vòng mới không bị nắp quan tài làm bị thương. Hắn ngẩng đầu, chống lại một đôi con ngươi hung ác nham hiểm.

Mặt hấp huyết quỷ mang thần sắc có bệnh rất giống một vị thành niên cắn thuốc, lúc ánh mắt sắc bén nhìn thấy hắc miêu thì hòa hoãn một ít, Mộ Hi nghiêng đầu, nũng nịu “meo” một tiếng.

Bán manh gì gì đó, cũng là sở trường của lão tử đấy nhá! Dưới đáy lòng Mộ Tiểu Hi cuồng tiếu.

“Thì ra là một tiểu miêu.” Hấp huyết quỷ vươn ngón tay tái nhợt gầy trơ xương sờ sờ đầu hắn, mặc dù Mộ Hi có chút sợ, nhưng không trốn, trái lại cọ cọ tay hắn.

“Thật ngoan.” Hấp huyết quỷ nhếch miệng, không có quản hắn nữa, mò lấy nắp quan tài đắp lên tiếp tục ngủ.

Mộ Hi khe khẽ thở phào một cái.

Từ trước đến nay hấp huyết quỷ vẫn thân hậu với hắc miêu, nguồn gốc sao, có lẽ là phát ra từ truyền thuyết “Trước khi mai táng thi thể nếu như có một hắc miêu nhảy qua thì sẽ biến thành hấp huyết quỷ”. Nhưng mà truyền thuyết này cũng chẳng đáng tin cậy lắm, huyết tộc mới không thừa nhận loại cương thi hút máu này có nửa cái lông quan hệ với bọn họ. Tộc hấp huyết quỷ rất xem trọng huyết thống cao quý nhất mạch tương thừa, cùng thi thể chỉ biết hút máu kia làm sao mà so sánh được.

Hơn nữa, hấp huyết quỷ đều chuyển hoá từ người sống.

Mặc kệ làm sao, cuối cùng Mộ Hi vẫn bình an tránh được một kiếp. Hắn không biết hấp huyết quỷ ban nãy có phải thuộc tộc Tremere hay không, chỉ biết rằng khí tức nơi này khiến hắn vô cùng khó chịu, phải nhanh chóng tìm thấy Mộ mới được.

Thôn trang nhỏ này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Mấy trăm gia đình, hầu như cửa lớn mọi nhà đều đóng chặt.

Gần như tiểu miêu đã đi dạo một vòng, khắp nơi đều không có nhân khí, đương nhiên cũng không có tung tích của Mộ. Nhưng mà hắn có một loại cảm giác, nhất định Mộ đang ở chỗ này.

Tận cùng của con đường này đã ở trước mặt, Mộ Hi xoay người muốn quay về theo đường cũ, phòng ốc riêng biệt đột nhiên mở lớn. Thoáng cái Mộ Hi nín thở, trốn trong góc, thấy một đám người quấn như xác ướp mang vật gì đó đi ra, còn trò chuyện với nhau.

“Đây là nhóm thứ ba của tháng này rồi, không biết bao giờ thí nghiệm của Giảo Nữ đại nhân mới thành công nữa.” Lâu la giáp nói.

“Ai, khó nói, căn bản điều này là ý nghĩ hão huyền mà!” Lâu la ất thở dài.

“Hắc, hay là chúng ta chuẩn bị tốt đợt bắt người tháng sau đi!” Lâu la bính nói xong, tất cả mọi người nhận mệnh mà thở dài.

Mộ Hi theo bước chân của bọn họ đi ra, lại bị một người phát hiện tung tích.

“Ai!” Mỗ lâu la quát một tiếng, quay đầu lại thấy Mộ Hi. Mộ Hi vừa định “meo” hai tiếng biểu thị chính mình rất vô hại, chợt nghe người kia nói:

“Lại có mèo! Giảo Nữ đại nhân dị ứng với lông mèo, làm sao lại để cho con mèo này chạy tới đây! Nhanh bắt nó!”

Mộ Hi bỏ chạy, vô cùng hoảng loạn liền xông vào một căn phòng lớn tĩnh mịch.

Nhìn thế này đám người đó càng hốt hoảng, vì thế toàn bộ người nào có thể động thì bắt đầu di chuyển, đi bắt một tiểu hắc miêu.

Mộ Hi nhìn thấy cửa liền chui, thấy chỗ ngoặt liền quẹo, thế nhưng vẫn không thể bỏ rơi được thanh âm của đám người kia .

Không biết bao nhiêu chỗ rẽ, Mộ Hi đang chạy, đột nhiên bị một cái tay xốc lên, kẹp dưới cánh tay, dùng tốc độ sét đánh bật cài cái, rời xa phòng ở.

Mộ Hi phát ra tiếng thét sắc bén chói tai, choáng váng đầu xong tính vươn móng ra đã bị người tới đặt trên bàn tay.

Còn muốn khóc lóc om sòm, lại bị người nọ cường ngạnh lại không mất ôn nhu ôm trong tay, khẽ giọng gọi:

“Mộ Hi.”

“Meo~” Tiểu hắc miêu liếm liếm móng vuốt, giả ngu: Thật ra tui chỉ là một chú mèo bình thường thôi~

“Mộ Hi.” Hấp huyết quỷ nở nụ cười, cọ mũi hắn một chút, nhét hắn vào trong quần áo.

“Buông ra, tử quỷ!” Thật sự là hỗn đản, khiến cho hắn lo lắng như vậy, nhìn xem mình thu thập hắn ta thế nào! Thật sự là tiểu miêu biệt nữu, lúc trước khi chưa gặp người thì khẩn trương đến muốn chết, khi gặp được rồi lại ác thanh ác khí.

“Sao em lại tới đây?” Tự nhiên Mộ biết rõ cá tính tiểu miêu nhà mình, cũng không so đo. Phần da vừa bị tiểu miêu cào trầy bại lộ dưới ánh mặt trời đang khôi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Tiểu miêu đau lòng vô cùng, ngoài miệng cũng mềm nhũn: “Mấy ngày chưa có tin tức của anh, sợ anh gặp chuyện không may.”

Thật ra từ lúc Mộ Hi thấy tín hiệu định vị của Mộ bị tiêu thất đến bây giờ đứng chỗ này gặp lại Mộ, còn chưa quá bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, hai vị diễn viên đại nhân này dường như lây dính tính cách vô ly đầu thân mụ lại băng phôi… Chương sau vẫn là: XX đi tiểu miêu, mọi người đoán xem là gì?

~*~