Hấp Huyết Nga

Chương 13: Hấp huyết nga - Hồi 13




Bên trái có một cái giường, trên giường có gối chăn. Bên phải có một cái bàn và ba bốn cái ghế.

Trên bàn có đặt một hồ trà, chén trà, trên bức tường cách bàn không xa mấy không ngờ có một cánh cửa.

Cửa mở, ánh sáng chính là từ bên trong cửa rọi ra. Đỗ Tiếu Thiên phóng một bước đến bên cửa.

Đằng sau tường còn có tường, vào cửa ngầm là một lối đi rộng cỡ ba thước, Đỗ Tiếu Thiên tịnh không cảm thấy kỳ lạ gì.

Bởi vì ở Tụ Bảo Trai hắn đã từng thấy thứ tường kép đó, loại lối đi đó.

Hắn không khỏi trù trừ, nhất thời cũng không biết nên tiến vào hay là không tiến vào. Xem tình hình, gian phòng đó hiển nhiên là phòng ngủ của Sử Song Hà.

Phòng ngủ của gã tại sao lại có tường kép như vậy, lối đi như vậy? Có phải tự gã kiến tạo hay vốn đã có sẵn? Lối đi bên trong tường dẫn thông đến đâu? Nơi đó dùng để làm gì?

Gã có bí mật gì không thể cho người khác biết? Đỗ Tiếu Thiên trong đầu toàn là những dấu hỏi.

Tin rằng Sử Song Hà không thể quay trở lại mau chóng như vậy, Đỗ Tiếu Thiên quyết định tiến vào!

Cũng chỉ có tiến vào mới có thể giải quyết vấn đề.

Hắn chỉ hy vọng lối đi đó không giống như lối đi trong Tụ Bảo Trai, bài bố đầy cơ quan sát nhân, vừa tiến vào là bắn hắn chết tươi.

Thời gian không có nhiều, Đỗ Tiếu Thiên hiểu rõ, một khi đã hạ quyết tâm, hắn phóng vào liền, rõ ràng là liều mạng.

Hắn tịnh không sợ chết, chỉ là lối đi đó và tiếng vọng “rét rét” truyền ra từ bên trong lối đi là dụ hoặc quá lớn đối với hắn.

Hà huống hắn đã mười năm làm bộ khoái, không phải là lần đầu tiên mạo hiểm.

Thân hình vút một cái hạ xuống, giữa sát na đó, quả tim của hắn cơ hồ co thắt lại.

Không có loạn tiễn phi đao bắn ra, lối đi đó có lẽ thật sự không giống như lối đi bên trong thư trai của Tụ Bảo Trai; có lẽ lúc Sử Song Hà đi ra tịnh chưa phát động cơ quan.

Nếu quả là như vậy, Sử Song Hà nhất định sẽ rất mau chóng quay lại, Đỗ Tiếu Thiên không đắn đo gì nữa, chạy bay về phía trước.

Hành động của hắn tịnh không gặp bất kỳ chướng ngại gì ngăn trở, trong lối đi cũng không có ai khác.

Lối đi tịnh không dài, tận đầu là một thạch cấp, trải tà tà xuống dưới.

Đỗ Tiếu Thiên bước xuống thạch cấp, tiến vào một địa lao. Sao thiết kế lại tương tự như trong thư trai của Tụ Bảo Trai vậy?

Đỗ Tiếu Thiên không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Còn có nhiều sự tình càng kỳ quái hơn nữa!

Địa lao cũng khá rộng rãi, chuyện đó tịnh không kỳ quái.

Đỗ Tiếu Thiên đã từng thấy qua địa lao còn rộng hơn nữa, kỳ quái là cách trần thiết của địa lao này.

Đỗ Tiếu Thiên chưa từng thấy cách trần thiết kỳ quái như vậy, bốn bức vách của địa lao đơn giản giống như bầu trời ban đêm.

Bầu trời lam thẫm, nóc cũng vậy, chính giữa khảm một trản đèn. Đèn khảm trong vách, bên ngoài bao cách một vòng thủy tinh trong suốt.

Ánh đèn chiếu qua thủy tinh bắn ra, vừa nhu hòa vừa khôi lệ, giống như một vầng trăng sáng.

Có trản đèn đó, toàn địa lao giống như đang tắm giữa ánh trăng. Đỗ Tiếu Thiên hiện tại giống như đang tắm mình dưới đêm trăng, dưới đêm trăng khủng bố!

Trong khung trời đêm lam thẫm, không có mây, không có tới một tảng.

Một bầy Hấp Huyết Nga đang vây lượn quanh vầng minh nguyệt đó, bay múa dưới khung trời đêm.

Cánh bích lục, mắt huyết hồng, vảy hoa giống như mắt huyết hồng, đặc biệt ngời sáng trong ánh trăng, lại tịnh không mỹ lệ mà chỉ hiển lộ vẻ khủng bố.

Đỗ Tiếu Thiên có cảm giác mình như đã tiến nhập thế giới của ma quỷ.

Dưới vầng minh nguyệt là một cái bàn màu rêu, giống như một khối đá bám đầy rong rêu, một khối đá to.

Mặt bàn tịnh không bằng phẳng, trũng trũng lồi lồi, chỗ trũng xuống không ít nơi phủ một lớp dịch thể mỏng màu huyết hồng.

Dịch thể đó giống như máu tươi. Có phải là máu tươi không? Đỗ Tiếu Thiên bước tới.

Vừa tới gần hắn đã nghe tiếng vọng khục khịch nho nhỏ, là tiếng vọng gì vậy?

Đỗ Tiếu Thiên bước tới trước bàn, thò tay thăm dò lớp máu đó.

Tay của hắn vừa tiếp cận, một tràng tiếng động “rét rét” loạn xạ vang lên, xung quanh bàn đột nhiên hiện ra hai ba chục con Hấp Huyết Nga!

Hai ba chục con Hấp Huyết Nga đó vốn nằm trên mặt bàn, hiện tại quá nửa đã bị Đỗ Tiếu Thiên làm kinh động.

Đỗ Tiếu Thiên giật nảy mình, tay của hắn ngưng giữa không trung, ngưng thần nhìn về phía bàn.

Lần này hắn nhìn thấy rõ ràng, trên bàn không ngờ còn một đám Hấp Huyết Nga đang nằm phục.

Mắt của bầy Hấp Huyết Nga đỏ tươi như máu tươi, cánh màu bích lục như bích ngọc.

Trên bàn lại như mặt đá phủ đầy rong rêu, chỗ trũng đầy dịch thể huyết hồng, bầy Hấp Huyết Nga nằm phục bên trên, nếu không lưu tâm, quả thật dễ sơ hốt mà không nhìn thấy.

Đỗ Tiếu Thiên nhìn kỹ lại, phát giác mấy con Hấp Huyết Nga đều đang thò ống hút trong miệng vào vũng dịch thể huyết hồng.

Thứ dịch thể huyết hồng đó là vật gì?

Đỗ Tiếu Thiên nhịn không được, liền dùng tay dò thử, đầu ngón tay có cảm giác lành lạnh, giống như nhúng tay vào nước lạnh vậy.

Đỗ Tiếu Thiên kéo tay lên, thứ dịch thể huyết hồng đó đã nhuốm đỏ ngón tay của hắn, không ngờ lại giống như nhan liệu.

Hắn đưa ngón tay lên mũi ngửi, lọt vào mũi là một thứ mùi hôi thúi quái dị.

Đỗ Tiếu Thiên hoàn toàn không phán đoán được đó là cái gì.

– - Đó lẽ nào là thức uống của bầy Hấp Huyết Nga? Nếu quả là vậy, thức uống của bầy Hấp Huyết Nga là thứ gì vậy?

Đỗ Tiếu Thiên động niệm, mũi lại ngửi thấy một thứ khí vị khác, thứ khí vị này kỳ thực vẫn lẩn quẩn trong toàn địa lao.

Đỗ Tiếu Thiên cho đến bây giờ mới phát giác.

Lực chú ý của hắn nãy giờ một mực tập trung trên cái bàn như một khối đá bám đầy rong rêu kia, nhất tâm muốn đánh hơi thứ dịch thể huyết hồng kia, xem xem là khí vị gì, muốn biết là vật gì.

Thậm chí trước khi nhúng ngón tay vào dịch thể huyết hồng đó, hắn đã ngửi thấy thứ mùi tanh hôi quái dị đó rồi.

Sự thật hắn cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với thứ dịch thể huyết hồng đó. Đối với thứ khí vị lẩn quẩn khắp địa lao đó, hắn, trái lại, lại không có cảm giác gì.

Đây cũng là một dạng tác dụng tâm lý, hiện tại hắn chợt phát giác ra.

Liền đó hắn phát giác dưới bốn chân tường của địa lao có đặt không ít hoa lá, lá đã khô héo.

Hoa phần nhiều đã tàn, bất quá vẫn còn nhận ra được màu vàng. Đó lẽ nào là những hoa lá từ những cây hoa ở hậu viện?

Đỗ Tiếu Thiên tới giờ mới phát giác thứ khí vị kỳ thực là mùi hương của thứ hoa đó.

Đó lẽ nào là đồ ăn của bầy Hấp Huyết Nga?

Hắn giương mắt nhìn quanh, toàn địa lao không có tới một mảnh xương, cũng không có thi hài của bất kỳ động vật nào.

Ý nghĩ nãy giờ của hắn rất có thể là đúng.

Hoa lá kia nếu không phải là đồ ăn của bầy Hấp Huyết Nga, còn có lý do gì để đặt trong địa lao này?

– - Bầy Hấp Huyết Nga ngoài ăn thịt ra, lẽ nào còn ăn cả hoa lá?

Đỗ Tiếu Thiên cất bước muốn đi qua, chỉ cần đi qua nhìn xem, rất có thể sẽ thêm được một bước chứng thực.

Nếu quả hoa lá kia thật sự là đồ ăn của bầy Hấp Huyết Nga, trên mặt nhất định có Hấp Huyết Nga đang nhai xé hoa lá.

Điều đó nếu quả được chứng thực, chủ nhân của bầy Hấp Huyết Nga không phải là Quách Phác nữa, mà là một người khác -- Sử Song Hà!

Lòng hoài nghi của Đỗ Tiếu Thiên đối với Sử Song Hà trong sát na đó tối thiểu đã tăng lên gấp bội.

Cước bộ của hắn đã nhấc lên, vừa nhấc lên lại đặt xuống.

Sử Song Hà nếu có quay về, hiện tại chính là lúc, nếu hai người đụng đầu, Sử Song Hà nhất định không thể buông tha cho hắn.

Có phải là đối thủ của Sử Song Hà hay không, hắn tịnh không biết được, bất quá hiện tại, đối với con người Sử Song Hà này, hắn bất chợt cảm thấy khủng bố.

Một thứ khủng bố cường liệt. Hắn phải mau mau ly khai mới được.

Đây, không còn nghi ngờ gì nữa, là một phát hiện lớn, nếu quả hắn bị Sử Song Hà nhìn thấy, không khó gì lại biến trở lại thành bí mật.

Gặp chuyện như vầy, Sử Song Hà nhất định sẽ bày mưu tính kế khác, nhất định sẽ càng cẩn thận đề phòng.

Cho dù nếu có chỗ đáng nghi thứ nhì, muốn phát hiện ra bí mật lần nữa, cũng không dễ dàng như vầy.

Thậm chí có khả năng bí mật đó sẽ thành bí mật vĩnh viễn.

Đỗ Tiếu Thiên đang muốn quay người, ngón trỏ của tả thủ đột nhiên đau nhói lên.

Mục quang của hắn không khỏi nhìn xuống, ống hút của con Hấp Huyết Nga đang bị hắn nắm trong lòng bàn tay trái đã đâm xuyên da đầu ngón tay.

Hắn không biết từnào đã quên đi con Hấp Huyết Nga đó, đã buông ngón tay cái khỏi mình con Hấp Huyết Nga.

Hắn đau quá buông tay, chỉ vừa hé tay, có chút chỗ để cựa quậy, con Hấp Huyết Nga đó liền bắt đầu vùng vẫy.

Lòng bàn tay của hắn lại bóp lại, cười lạnh:

– Một lần là đủ rồi, hiện tại Nga Vương mà lọt vào tay ta, cũng đừng hòng chạy thoát.

Một thanh âm liền vang lên, không phải là tiếng nga “te te”, là tiếng người! Tiếng người âm âm sâm sâm.

Tiếng người từ đằng sau truyền sang:

– Theo ta thấy, ngươi cũng vậy!

Đỗ Tiếu Thiên thất kinh quay đầu lại.

Sử Song Hà đang đứng ngay chỗ vào địa lao!

Dưới ánh đèn trắng tái, gương mặt vốn đã trắng nhợt của Sử Song Hà lại càng trắng nhợt hơn, trắng nhợt đến mức không còn giống người sống nữa.

Thần tình trên mặt gã cùng với giọng nói của gã cũng âm sâm như nhau, hồn thân trên dưới phảng phất bao trùm một lớp bạch khí -- quỷ khí!

Người gã phảng phất cũng vì vậy mà như phiêu hốt, phiêu hốt giống như một u linh mới ra khỏi âm phủ.

Sự xuất hiện của gã căn bản cũng giống như u linh vậy.

Đỗ Tiếu Thiên tuy bị con Hấp Huyết Nga trong tay làm phân tâm, tai mắt vẫn linh mẫn hơn người, bằng vào sự linh mẫn của tai mắt của hắn, không ngờ cũng phải đến khi Sử Song Hà xuất hiện ngay cửa địa lao, mở miệng ra nói chuyện mới phát giác ra.

Đèn dầu đã không còn trong tả thủ của Sử Song Hà nữa, hữu thủ vẫn còn cầm cái giỏ tre.

Trong giỏ tre đầy hoa lá, là hoa lá của loại cây hoa ở hậu viện, lá màu thanh lục, hoa vàng tươi.

Hương hoa thoang thoảng đã tản khai khắp địa lao.

Quần nga đang bay lượn quanh vầng trăng giả tựa hồ như vì bao nhiêu hoa lá tươi tắn vừa đem vào địa lao làm sinh động hẳn lên.

Tiếng động “rét rét” dần dần cường liệt hẳn.

Đỗ Tiếu Thiên tâm tư rối loạn. Hắn nhìn Sử Song Hà chằm chằm, bất giác mở miệng thốt:

– Sử Song Hà ...

Sử Song Hà mặt mày trơ trơ, không chút biểu tình, “ừm” một tiếng:

– Chuyện gì?

Đỗ Tiếu Thiên một bụng ý từ, nhất thời lại không biết phải nói gì trước đây.

Sử Song Hà cũng không hỏi truy, mục quang nhìn xiên xuống giỏ tre, nói:

– Ta vốn chuẩn bị đi ngủ một giấc.

Đỗ Tiếu Thiên nói theo:

– Sớm vậy, ngươi buồn ngủ rồi sao?

Sử Song Hà cươi:

– Ngủ sớm tốt cho thân thể.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ngươi bắt đầu quan tâm đến thân thể mình từnào vậy?

Sử Song Hà đáp:

– Không phải mới từ bây giờ.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Sao ngươi không đi ngủ?

Sử Song Hà đáp:

– Ngủ không được thì làm sao mà ngủ?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ngươi có tâm sự?

Sử Song Hà đáp:

– Tâm sự gì cũng không có.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Vậy ngươi không ngủ được là vì nguyên nhân nào?

Sử Song Hà đáp:

– Bảo bối của ta thật là rùm quá mức.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ngươi nói bầy Hấp Huyết Nga này?

Sử Song Hà đáp:

– Chính thị.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Là bảo bối của ngươi hay là bảo bối của Quách Phác?

Sử Song Hà hỏi ngược:

– Lẽ nào ngươi không nghe rõ ta nói gì?

Đỗ Tiếu Thiên ngậm miệng. Hắn nghe rõ phi thường.

Sử Song Hà lại nói tiếp:

– Đến bây giờ, ngươi đáng lẽ nên biết ta mới là chủ nhân của Hấp Huyết Nga.

Đỗ Tiếu Thiên liền gật đầu, chợt hỏi:

– Ngươi có thể trả lời cho ta một vài vấn đề không?

Sử Song Hà không đắn đo:

– Có thể.

Đỗ Tiếu Thiên lại trầm mặc, cũng không biết nên hỏi từ đâu mới phải.

Sử Song Hà liền giúp hắn:

– Ngươi có biết tại sao bầy bảo bối của ta lại rùm vậy không?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Tại sao?

Sử Song Hà lại hỏi ngược:

– Theo ngươi thấy, phần đông người lúc nào thì tính khí không được tốt đẹp nhất, không nhẫn nại nhất, rùm beng nhất?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Lúc đói bụng.

Sử Song Hà thốt:

– Nga cũng vậy.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ngươi quên đem đồ ăn cho chúng?

Sử Song Hà đáp:

– Mấy ngày nay ta thật quá bận bịu.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Bận làm gì?

Sử Song Hà đáp:

– Vấn đề đó ngươi có thể đợi một lát sau rồi mới hỏi ta được không?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Tại sao phải đợi một lát sau?

Sử Song Hà đáp:

– Chuyện tanãy muốn nói còn chưa nói xong.

Đỗ Tiếu Thiên thở dài một hơi, quay trở lại thoại đề:

– Tính nhẫn nại của bầy bảo bối của ngươi kỳ thực cũng không tệ.

Sử Song Hà thốt:

– Ồ?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Nếu đổi là ta, tin rằng tuyệt không thể đợi đến bây giờ mới làm rùm lên.

Sử Song Hà thốt:

– Chúng tịnh không phải tới bây giờ mới bắt đầu nhốn nháo, chỉ bất quá mấy ngày nay ta đều ngày trốn đêm ra, lúc quay về đều mệt muốn chết, vừa nằm xuống là ngủ vùi.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Hôm nay lại là ngoại lệ?

Sử Song Hà đáp:

– Chỉ có hôm nay là ngoại lệ.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Cho nên ngươi mới sực nhớ đã mấy ngày rồi không đem đồ ăn cho chúng.

Sử Song Hà thốt:

– Kỳ thực ta đã mang đầy đủ đồ ăn vào địa lao, chỉ bất quá đã mấy ngày rồi, không còn tươi nữa.

Đỗ Tiếu Thiên cảm thấy kỳ quái:

– Chúng cũng kén đồ ăn thức uống?

Sử Song Hà đáp:

– Cũng hệt như người.

Đỗ Tiếu Thiên lắc lắc đầu:

– Loài vật này thật là kỳ quái.

Hắn liền hỏi Sử Song Hà:

– Đồ ăn của chúng lẽ nào là hoa lá của loài cây hoa ở hậu viện?

Sử Song Hà đáp:

– Chính thị.

Mục quang của gã lại lạc trên giỏ tre:

– Ta vốn đã tính dồn đầy giỏ tre này.

Đỗ Tiếu Thiên tới giờ mới lưu ý hoa lá trong giỏ tre chưa đầy tới nửa giỏ, thoát miệng hỏi:

– Tại sao ngươi không nhét đầy?

Sử Song Hà đáp:

– Bởi vì lúc ta đang bứt lá hái hoa, đột nhiên có Hấp Huyết Nga bay ra.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Vậy thì có quan hệ gì chứ?

Sử Song Hà đáp:

– Ngươi cũng biết mà, chúng vốn là động vật sinh sống ở vùng sơn lâm Tiêu Tương, sức sống cực mạnh, khác hẳn với những loài nga khác, không sợ ánh mặt trời mấy, đang ban ngày ban mặt cũng vẫn bay ra được, cho dù có bị nhốt, chỉ cần còn chỗ để bay lượn, mỗi ngày cũng phải bay lượn cho đã, chưa mệt chưa chịu nghỉ.

Gã ngưng một chút, lại nói:

– Chúng tuy là động vật sống nơi hoang dã, trải qua sự huấn luyện lâu dài của ta, đã biết phục tùng mệnh lệnh của ta, cho dù là cánh cửa địa lao này có mở toang, nếu không có sự vật đột ngột kinh động đến chúng, tuyệt không thể bay ra ngoài.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Vậy sao?

Sử Song Hà nói:

– Cho nên ta lập tức biết có người lén vào địa lao.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Sao ngươi biết nhất định là người, không phải là chuột?

Sử Song Hà đáp:

– Chỗ vào địa lao ta đã an bài một thứ dược vật kỵ rắn chuột.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Dược vật kỵ rắn chuột đối với những động vật khác vị tất đã hữu hiệu.

Sử Song Hà không phủ nhận.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Xông vào địa lao có lẽ chỉ là một con mèo, một con chó.

Sử Song Hà nói:

– Ở đây ta đâu có nuôi hai loại động vật đó.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Nhà quanh đây nhất định có.

Sử Song Hà thốt:

– Đương nhiên là có, không có mèo chó làm sao gọi là hương thôn được?

Gã bỗng cười một tiếng:

– Cho dù thật sự là mèo chó lén vào, ta cũng phải quay lại xem mới an tâm được.

Đỗ Tiếu Thiên lại thở dài một hơi.

Sử Song Hà cười, lại thốt:

– Không quay lại xem, làm sao có thể biết lén vào là chó hay là người?

Đỗ Tiếu Thiên lại thở dài một hơi:

– Ta thủy chung cẩn thận phi thường, hoàn toàn không có ý làm kinh động tới chúng.

Sử Song Hà thốt:

– Ta biết ngươi nhất định cẩn thận phi thường.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Lá gan của chúng lại quá nhỏ, ta bất quá chỉ mới thò tay chuẩn bị nhúng thử vào dịch thể như máu tươi trên bàn để xem xem là gì, ai biết được lại làm chúng giật mình, không ngờ còn có một số bay ra ngoài.

Sử Song Hà hỏi:

– Lẽ nào ngươi ban đầu không nhìn thấy chúng nằm trên mặt bàn?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Không.

Sử Song Hà hỏi:

– Mắt ngươi không phải luôn luôn rất tốt sao?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Màu sắc của chúng lại quá giống màu sắc của cái bàn.

Sử Song Hà thốt:

– Giữa rừng núi Tiêu Tương, chúng nguyên rất thích bám mình trên vật có màu sắc tương tự, bởi vì chúng tịnh không có đủ năng lực đề kháng địch nhân xâm phạm, chỉ còn nước dùng phương pháp đó để che giấu sự tồn tại của mình, làm mê hoặc mắt địch nhân, bảo vệ an toàn cho mạng sống.

Đỗ Tiếu Thiên nhịn không được hỏi:

– Răng và ống hút trong miệng chúng không phải là vũ khí lợi hại sao?

Sử Song Hà lại cười. Lần này nụ cười của gã có vẻ quỷ dị phi thường. Gã cười hỏi:

– Ngươi nghĩ chúng có thể hút máu ăn thịt?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Lẽ nào lại không?

Sử Song Hà chỉ cười không đáp, quay sang hỏi:

– Ngươi thình lình đến đây để làm gì?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Điều tra bí mật của ngươi.

Sử Song Hà hỏi:

– Bí mật của ta?

Đỗ Tiếu Thiên gật đầu:

– Cũng là bí mật của Hấp Huyết Nga.

Sử Song Hà hỏi:

– Ngươi từ lúc nào đã bắt đầu hoài nghi ta có quan hệ với Hấp Huyết Nga?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Bắt đầu từ lâu rồi.

Sử Song Hà hỏi:

– Từ lâu là từnào?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Lần đầu tiên vào chỗ này, ta đã sinh mối nghi ngờ đối với ngươi.

Sử Song Hà kinh ngạc:

– Lẽ nào ta từ lúc đầu đã có lộ sơ hở?

Đỗ Tiếu Thiên gật đầu.

Sử Song Hà hỏi truy:

– Sơ hở gì?

Đỗ Tiếu Thiên không đáp.

Sử Song Hà nhìn hắn, chợt lắc đầu thở dài.

Đỗ Tiếu Thiên thấy kỳ quái, ngạc nhiên hỏi:

– Chuyện gì mà cảm khái vậy?

Sử Song Hà thở dài:

– Ngươi vốn là một người thành thực, hiện tại sao lại biến thành giảo hoạt như vậy?

Đỗ Tiếu Thiên tròn mắt ngẩn người.

Mục quang của Sử Song Hà ngưng kết trên mặt Đỗ Tiếu Thiên:

– Xem bộ dạng của ngươi, làm như là không có gì xảy ra vậy.

Đỗ Tiếu Thiên phảng phất không hiểu lời nói của Sử Song Hà.

Sử Song Hà lại tiếp:

– Chỉ tiếc biểu tình của ngươi tuy thập toàn, bản lãnh nói láo lại vẫn chưa đạt.

Đỗ Tiếu Thiên vẫn ngây ngô.

Sử Song Hà nói tiếp:

– Một người thật sự biết nói láo, trước hết phải lừa gạt mình rồi mới lừa gạt người ta, cả mình cũng không bị lời nói láo lừa thì làm sao có thể lừa người ta?

Gã chừng như sợ Đỗ Tiếu Thiên không minh bạch, liền giải thích:

– Ý tứ đó kỳ thực là, mình mở miệng nói ra thì tất phải là người đầu tiên tin tưởng, nói vậy tựa hồ như đơn giản, kỳ thực cũng tịnh không đơn giản.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ồ?

Sử Song Hà nói:

– Bởi vì tịnh không thể chỉ mở miệng nói là tin suông được, những lời nói nhất định phải có thể đủ để thuyết phục chính mình.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Lời nói của mình để tự mình tin, người khác có tin hay không cũng có quan hệ sao?

Sử Song Hà đáp:

– Có quan hệ rất lớn.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Tự mình tin hay không tin, chỉ có mình ta biết rõ, trừ phi nói ra, nếu không, ai biết được?

Sử Song Hà chợt hỏi:

– Ngươi có bằng hữu không?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Có, có rất nhiều.

Sử Song Hà lại hỏi:

– Bằng hữu tri kỷ?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Cũng có.

Sử Song Hà hỏi:

– Ngươi nếu nói láo, bọn họ có thể nghe ra được, nhìn ra được không?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Có lẽ có thể.

Hắn lại cười:

– Ngươi lại không phải là bằng hữu tri kỷ của ta.

Sử Song Hà thốt:

– Lời nóinãy của ngươi, bất tất là bằng hữu tri kỷ, cho dù là bằng hữu bình thường cũng có thể nghe ra được là ngươi đang nói láo.

Đỗ Tiếu Thiên ngây người:

– Tại sao?

Sử Song Hà đáp:

– Tính tình của ngươi ra sao, bằng hữu của ngươi chỉ cần để ý chú ý một chút, tin rằng đều không khó để biết.

Gã ngừng một chút rồi mới tiếp lời:

– Bằng vào tính tình của ngươi, nếu quả từ lúc ban đầu đã phát hiện gì đó, làm sao có thể đợi đến bây giờ mới đến điều tra?

Đỗ Tiếu Thiên khôngđáp, nhìn lên nhìn xuống thân người Sử Song Hà mấy lượt, chợt thốt:

– Ngươi với ta trước đây tịnh không phải là bằng hữu, bằng hữu bình thường cũng không phải.

Sử Song Hà không nói gì.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Tính tình của ta ra sao, ngươi lại biết rõ như vậy, thật là một chuyện rất kỳ quái.

Sử Song Hà nói:

– Chuyện kỳ quái nào chỉ có một chuyện đó.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ồ?

Sử Song Hà nói:

– Ta còn biết ngươi luôn luôn thích độc lai độc vãng, lần này cũng chỉ đến có một mình.

Đỗ Tiếu Thiên choáng váng, thần sắc vẫn còn có thể bảo trì vẻ trấn định, cười lạt:

– Không sai, ta luôn luôn thích độc lai độc vãng, lần này lại ngoại lệ.

Sử Song Hà thốt:

– Vậy sao?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Biết rõ một khi bước vào đây, không khó gì đụng họa sát thân, một người cẩn thận như ta, làm sao mà không phòng bị cho được?

Sử Song Hà chợt cười lên:

– Cho dù lời ngươi nói là sự thật, ta cũng không thể buông tha ngươi rời khỏi đây.

Câu nói đó vừa nói xong, cước bộ của Sử Song Hà đã bắt đầu di động, một bước, hai bước ...

Đỗ Tiếu Thiên trừng trừng nhìn Sử Song Hà bước về phía mình, mỗi một bước là mỗi một lần giật thót. Bước được hai bước, Sử Song Hà đột nhiên dừng lại.

Cánh cửa địa lao đằng sau gã liền đóng lại! Tự động đóng không gây chút động tịnh gì! Mặt sau của cửa cũng sơn phết không khác gì vách tường.

Toàn địa lao biến thành một bầu trời, bầu trời lam thẫm, bầu trời đêm thẫm.

Bích đăng như minh nguyệt phảng phất lại sáng rõ hơn mấy phần. Hai người như đang ghìm mình nơi hoang dã dưới ánh trăng đêm thẫm.

Lãnh nguyệt thê mê, chốn hoang lương đêm khuya như vầy lại tịnh không tĩnh lặng.

Bầy Hấp Huyết Nga vẫn bay lượn vây quanh vầng bích đăng như minh nguyệt, tiếng vỗ cánh bộc phát “rét rét” giống như tiếng cười của ma quỷ.

Mắt nga huyết hồng, cánh nga bích lục, ánh ngời hai sắc hồng lục lấp loáng dưới ánh đèn, giống như những vì sao lóng lánh trên trời.

Tinh quang sao lại có thể có hai thứ màu đó được? Đó nếu là trời thật, là trăng thật, là sao thật, cũng không giống là sở hữu của nhân gian.

Đỗ Tiếu Thiên chỉ có cảm giác mình đã lún chìm vào ma giới.

– - Sử Song Hà kia lẽ nào là ma nhân của ma giới?

Đỗ Tiếu Thiên nghĩ tới đó, bất giác phát lãnh, không khỏi rùng mình mấy lượt.

Tay hắn đã bóp chặt trên cán đao, song nhãn trợn trừng như trứng bồ câu, trợn trừng nhìn Sử Song Hà.

Song nhãn của Sử Song Hà đang trừng trừng nhìn “minh nguyệt” giữa “trời đêm”.

Mắt gã vốn vằn vện những tia máu đỏ li ti, dưới ánh trăng trắng nhợt, lại hoàn toàn trơ trơ cứng đờ, toàn nhãn cầu phảng phất như thông suốt.

Song nhãn đó tịnh không giống như mắt người. Một tiếng thở dài đột nhiên thoát ra từ kẽ răng của gã.

Tiếng thở dài nhè nhẹ phiêu hốt, càng phảng phất như đến từ cõi u minh.

Gã thở dài hỏi:

– Chỗ nào khác ngươi không đi, sao lại khơi khơi muốn đến nơi này?

Đỗ Tiếu Thiên cười khổ, hắn cũng không biết nênđáp làm sao.

Sử Song Hà thở dài, lại nói:

– Vốn ta hoàn toàn không có ý giết hại ngươi, nhưng hiện tại để ngươi phát hiện chỗ này, biết được bao nhiêu bí mật, ngoại trừ diệt khẩu ra, ta thật không nghĩ ra biện pháp thứ hai.

Đỗ Tiếu Thiên cũng thở dài:

– Ta cũng nghĩ không ra, nếu không ta nhất định đã nói cho ngươi biết.

Sử Song Hà mỉm cười:

– Ngươi vậy là đã tán thành ta giết ngươi.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Lẽ nào ta nói không tán thành thì ngươi sẽ không giết ta?

Sử Song Hà thốt:

– Vậy thì không thể.

Đỗ Tiếu Thiên cười lạt, quay sang hỏi:

– Đối với tính tình của ta ngươi biết rõ như vậy, võ công của ta ngươi chắc cũng rõ?

Sử Song Hà đáp:

– Cũng rõ.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi nữa:

– Giết ta, ngươi có mấy phần nắm chắc?

Sử Song Hà không nghĩ ngợi gì, lập tức đáp:

– Mười hai phần chắc chắn!

Đỗ Tiếu Thiên lại ngây người, nhịn không được hỏi:

– Bằng vào cái gì mà khẳng định được như vậy ...

Sử Song Hà cười điềm đạm:

– Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng!

Đỗ Tiếu Thiên kinh ngạc nhìn Sử Song Hà:

– Võ công của ta ra sao, ngươi thật sự biết rõ?

Sử Song Hà đáp:

– Hiện tại ngươi có thể cứ không tin.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Ngươi và ta trước đây tịnh không quen biết, thời gian qua căn bản cũng không có xung đột gì ghê gớm. Ta là một bộ khoái, vụ án Thôi Bắc Hải nhất định phải lọt vào tay ta, nhưng ngươi cũng không có lý do gì từ đầu là đã nghiên cứu võ công của ta cao thấp cỡ nào, chuẩn bị đối phó ta.

Sử Song Hà thốt:

– Nếu bọn ta trước đây thật chưa từng quen biết nhau, quả thật là không có lý do.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi dò:

– Lẽ nào không phải vậy?

Sử Song Hà đáp:

– Không phải vậy.

Đỗ Tiếu Thiên trầm ngâm:

– Ta thật hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.

Sử Song Hà thốt:

– Rất mau chóng thôi, ngươi sẽ biết hết.

Đỗ Tiếu Thiên “ồ” lên.

Sử Song Hà thốt:

– Quỷ thần nghe nói có thể biết quá khứ vị lai.

Đỗ Tiếu Thiên tới giờ mới minh bạch, cười lạt:

– Con người của ta tịnh không xấu xa, chết dưới đao của ta cũng toàn là người xấu xa, cho nên khả năng rơi vào địa ngục sau khi chết không mấy lớn.

Sử Song Hà thốt:

– Ta chỉ tiễn ngươi thượng lộ, còn ngươi có đi bích lạc hay hoàng tuyền cũng không có liên quan gì đến ta.

Đỗ Tiếu Thiên mỉm cười:

– Điều đó ta biết.

Đỗ Tiếu Thiên cười cười, lại nói:

– Chuyện ngươi làm sao mà kịp thời hiện thân đã giải thích tận tường phi thường rồi, ta cũng hiểu quá rõ rồi.

Sử Song Hà thốt:

– Ngươi vốn là một người thông minh.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Hiện tại đại khái có thể thỉnh ngươi giải đáp những câu hỏi khác.

Sử Song Hà lại thốt:

– Không thể.

Đỗ Tiếu Thiên lại ngẩn người.

Sử Song Hà thốt:

– Ta biết hiện tại ngươi muốn hỏi hỏi cái gì trước.

Đỗ Tiếu Thiên gật đầu, đang định mở miệng, Sử Song Hà đã cướp lời:

– Chỉ tiếc hiện tại ta căn bản không còn muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của ngươi.

Đỗ Tiếu Thiên thoát miệng hỏi:

– Sao vậy?

Sử Song Hà đáp:

– Bởi vì ta cũng là một người thông minh.

Đỗ Tiếu Thiên không hiểu.

Sử Song Hà nói tiếp:

– Người thông minh tuyệt không thể làm chuyện khờ dại.

Đỗ Tiếu Thiên vẫn không hiểu.

Sử Song Hà thốt:

– Hiện tại ta sực nhớ, thật không có ý nghĩa gì phải nói dai với ngươi.

Đỗ Tiếu Thiên phải hỏi:

– Tại sao?

Sử Song Hà đáp:

– Bởi ngươi rất mau chóng biến thành một người chết rồi!

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Nguyên lai là nguyên nhân đó.

Sử Song Hà thốt:

– Chính thị.

Mục quang của gã chung quy đã quay xuống, nói tiếp:

– Nói chuyện với ngươi hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa.

Đỗ Tiếu Thiên thở dài:

– Nghe ngươi nói vậy, đêm nay ta tất nhiên cửu tử nhất sinh ...

Sử Song Hà lập tức cắt ngang lời:

– Cửu tử nhất sinh vẫn còn một tuyến sinh cơ, ta lại nghĩ một tuyến sinh cơ cũng không có.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Vậy thì ngươi càng không thể không trả lời câu hỏi của ta.

Sử Song Hà hỏi:

– Tại sao?

Đỗ Tiếu Thiên thở dài:

– Nếu để ta chết không nhắm mắt, ngươi làm sao mà đắc ý được?

Sử Song Hà thốt:

– Câu nói đó không phải là không có lý, chỉ tiếc chuyện này thật quá phức tạp.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Cho dù là phức tạp, ngươi có thể từ từ giải thuyết, ta dĩ nhiên đã nằm trong tay ngươi, thời gian có đủ.

Sử Song Hà thốt:

– Lòng nhẫn nại của ta lại có hạn.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Vậy có thể nói ra những gút chính.

Sử Song Hà ngắt lời Đỗ Tiếu Thiên:

– Đương nhiên có thể, nhưng ta lại phải động não quá đáng.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Ta biết ngươi đầu óc linh hoạt, miệng môi linh hoạt.

Sử Song Hà thốt:

– Hiện tại ta tịnh không muốn động não nữa.

Gã cười cười:

– Đang lúc ta động não, phí tâm phân thần, ngươi không khó gì có khả năng thừa cơ.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Ngươi an tâm, ta đáp ứng, trước khi ngươi chưa nói hết, cho dù có cơ hội rất tốt, ta cũng tuyệt không thể làm khó dễ.

Sử Song Hà lại cười.

Đỗ Tiếu Thiên liền nói:

– Con người ta tín dụng luôn luôn rất tốt.

Sử Song Hà thốt:

– Điểm đó ta biết.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Vậy ngươi yên tâm chưa?

Sử Song Hà đáp:

– Ta yên tâm, chỉ là ...

Đỗ Tiếu Thiên hỏi gấp:

– Chỉ là cái gì?

Sử Song Hà lại cười:

– Ta tại sao lại phải mạo hiểm?

Đỗ Tiếu Thiên thở dài:

– Lẽ nào ngươi thật muốn ta chết không nhắm mắt?

Sử Song Hà cười:

– Thiết tưởng vì an toàn, làm không đúng cũng phải làm thôi.

Đỗ Tiếu Thiên chỉ còn nước thở dài.

Sử Song Hà lại thốt:

– Hà huống đã là một người chết, nhắm mắt hay không nhắm mắt có gì phân biệt chứ?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Không sợ ta vì vậy mà âm hồn bất tán, hóa thành ma quỷ, đòi mạng ngươi?

Hắn làm ra vẻ nghiêm trọng.

Sử Song Hà, trái lại, lại cười lên:

– Ngươi nghĩ giữa nhân thế thật có cái gọi là yêu ma quỷ quái sao?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi ngược:

– Ngươi khẳng định không có.

Sử Song Hà lập tức lắc đầu:

– Không thể khẳng định.

Giọng nói của gã lập tức có biến hóa, vừa âm trầm vừa khủng bố. Gã lãnh đạm thốt:

– Ta hy vọng thật sự có mấy thứ đó.

Đỗ Tiếu Thiên ngạc nhiên.

Sử Song Hà nói tiếp:

– Bởi vì ta sống cho tới bây giờ, một mực chưa từng thấy yêu ma quỷ quái, lẽ nào có cái cơ hội đó mà có thể bỏ qua được chứ?

Đỗ Tiếu Thiên cười khổ.

Sử Song Hà còn nói tiếp:

– Nếu quả sau khi ngươi chết thật sự hóa được thành lệ quỷ, tốt nhất là tìm tới ta trước hết.

Đỗ Tiếu Thiên chỉ còn nước cười khổ.

Sử Song Hà lại thốt một tiếng:

– Mời!

Mời Đỗ Tiếu Thiên xuất thủ.

Đỗ Tiếu Thiên nghe lời bạt đao ra khỏi vỏ! Người của hắn vẫn đứng thẳng trước cái bàn như khối đá kia.

Bích đăng như minh nguyệt đang in trên bàn, lưỡi đao trắng tái ánh “nguyệt quang”, lấp loáng hàn quang chói mắt.

“Rét rét rét”, mấy con Hấp Huyết Nga lập tức lao đầu lên thân đao.

Cánh nga bích lục triển khai mắt nga huyết hồng trên thân đao, phảng phất đang trừng trừng nhìn Đỗ Tiếu Thiên.

Bàn tay cầm đao của Đỗ Tiếu Thiên không khỏi mất tự chủ run lên. Những Hấp Huyết Nga khác tiếp nối bay xuống.

Toàn thân đao lập tức biến thành màu bích lục, giữa mảng bích lục lại thiểm động tia huyết hồng.

Đó hoàn toàn không giống như binh khí của nhân gian! Đó đơn giản là một thanh nga đao! Đỗ Tiếu Thiên bất giác phát lãnh.

Hắn đột nhiên hét một tiếng lớn, lắc cổ tay phải, chém mấy đao vào hư không!

Tiếng hét như phích lịch, ngay chính Đỗ Tiếu Thiên cũng bị tiếng hét đó làm giật nảy mình.

Địa lao bốn bề kín mít, tiếng hét lớn đó thật quá kinh nhân!

Tiếng hét vừa thoát ra, bốn bức tường đã chấn động một tràng tiếng vọng lại, đao phong đồng thời gào rít liên miên!

Hấp Huyết Nga nằm trên thân đao bay tán loạn, những Hấp Huyết Nga khác bị kinh động, bốn phía loạn xạ như mưa!

Đỗ Tiếu Thiên liền thu đao, trên lưỡi đao không ngờ có máu tươi nhỏ giọt!

Mấy đao chém loạn đó, đã có vài Hấp Huyết Nga tắm máu dưới đao phong, máu nga thấm lên lưỡi đao! Máu nga huyết hồng!

Nga huyết dưới “ánh trăng” thiểm động tia sáng yêu dị, phiêu phưỡng mùi hôi thúi yêu dị!

Trên lưỡi đao tuy không còn con nga nào, Đỗ Tiếu Thiên vẫn đang run rẩy.

Giữa sát na đó, tình cảnh khủng bố như vậy, nếu đổi lại là một người yếu lòng hơn, e rằng đã bị hù tới ngất xỉu hôn mê.

Mục quang của Đỗ Tiếu Thiên lại thủy chung không ly khai khỏi Sử Song Hà. Hắn sợ Sử Song Hà thừa cơ tập kích. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một cơ hội tốt.

Sử Song Hà tựa hồ không muốn lợi dụng cơ hội. Có lẽ gã quá cầm chắc, căn bản không để Đỗ Tiếu Thiên trong mắt, có lẽ gã đã sớm thấy được Đỗ Tiếu Thiên đang phòng bị, gã chỉ đứng yên ở đó.

Một mực cho tới khi Đỗ Tiếu Thiên thu trụ đao thế, gã mới cười cười:

– Võ công của ngươi vẫn vậy.

Đỗ Tiếu Thiên không nói gì.

Nụ cười của Sử Song Hà vừa tắt, gã quát lớn một tiếng, tay phẩy ra, cái giỏ tre trong tay đã nhắm ngay mặt Đỗ Tiếu Thiên bay tới!

Đỗ Tiếu Thiên tay mắt nhanh nhẹn, đao trong tay lại chém ra lần nữa!

“Soạt” một tiếng, cái giỏ tre đã bị chém thành hai mảnh.

Hoa lá trong giỏ bay mù trời, rơi lên mình lên đầu Đỗ Tiếu Thiên! Khắp phòng tràn ngập hương hoa!

Giỏ trúc vừa bay ra khỏi tay Sử Song Hà, quần nga đã tề phi, ngay cả đám nga nằm yên nãy giờ cũng đều bay lên.

Quần nga đuổi truy theo cái giỏ trúc. Hoa lá vừa tung bay, quần nga càng bay vù vù loạn xạ.

Thứ hoa đó đối với bầy nga mà nói, hiển nhiên có một thứ dụ hoặc khó lòng kháng cự.

Sử Song Hà tựa hồ thật sự không nói láo, thứ hoa đó tựa hồ thật sự là đồ ăn của bầy Hấp Huyết Nga.

Hoa lá rơi trên mình Đỗ Tiếu Thiên, bầy nga vì vậy mà chia nhau bộc phát về phía thân người Đỗ Tiếu Thiên.

Đỗ Tiếu Thiên không ra sức gì, chỉ thoái người ra sau một bước.

Bởi vì Sử Song Hà sau khi phất tay quăng giỏ tre ra, cước bộ đã bắt đầu di động!

Đằng sau là cái bàn như tảng đá, thân mình Đỗ Tiếu Thiên thoái lui chưa tới nửa thước, lưng đã đụng vào rìa bàn.

Hắn đang muốn bước ngang, bầy nga đã truy theo hoa lá lất phất mù mịt rơi xuống mà chia nhau bám lên mình hắn.

Đỗ Tiếu Thiên không lý gì tới.

Sử Song Hà đã bước tới trước ba bước!

Lúc Đỗ Tiếu Thiên một đao chém giỏ tre thành hai mảnh, lúc hoa lá bay mù trời, không còn nghi ngờ gì nữa, là một cơ hội tốt để gã xuất kích.

Bởi vì hoa lá bay mù mịt đã đủ làm loạn thị giác của Đỗ Tiếu Thiên.

Gã lại vẫn không lợi dụng cơ hội đó mà hành động.

Hiện tại gã thậm chí còn dừng bước. Cử chỉ của con người đó cũng thật là kỳ quái.

Có phải gã đã nhìn thấy Đỗ Tiếu Thiên vẫn đã chuẩn bị ứng phó sự đột kích của gã khi gã quát lớn, khi gã quăng giỏ tre ra?

Giây phút đó, tối thiểu có hai ba chục con Hấp Huyết Nga nằm bám trên y phục của Đỗ Tiếu Thiên, thậm chí còn có một con bám trên vành tai của hắn.

Đỗ Tiếu Thiên không ngờ không lý gì tới. Mục quang của hắn ghim chặt trên mặt Sử Song Hà.

Tuy Sử Song Hà đã thu bước, hắn vẫn cẩn thận quan sát gã. Hắn phát giác trong đồng tử của Sử Song Hà đã lộ sát cơ!

Đêm đã khuya lắm rồi, bên ngoài khách sạn có còn mưa không? Bầu trời bên ngoài ra sao?

Cho dù bầu trời bên ngoài có tối đen như mực, có mưa to gió lớn quần quật, nếu hắn được lựa chọn, Đỗ Tiếu Thiên cũng thà ở bên ngoài, ít ra hắn còn có thể cao bay xa chạy.

Hiện tại trong địa lao này, cho dù hắn có mọc cánh sau lưng cũng không bay ra được, muốn ly khai, chỉ có một biện pháp, -- giết chết Sử Song Hà!

Chỉ là không biết hắn có thứ bản lãnh đó không.

Trời đêm trong vắt như nước, không có một cụm mây nào. Minh nguyệt giăng cao ở giữa, nguyệt quang lại như sương.

Đêm trăng như vầy, thật mỹ lệ làm sao. Chỉ tiếc bầu trời đêm tịnh không phải là bầu trời đêm thật sự, minh nguyệt cũng tịnh không phải là minh nguyệt thật sự.

Bởi vì trời đêm này, bởi vì minh nguyệt này, cho dù có giống, cũng còn thua vẻ mỹ lệ thiên nhiên chân chính.

Không có gió, không khí phảng phất đang ngưng kết, mùi thúi yêu dị không những khiến cho người ta khó chịu trong lòng, mà còn cơ hồ làm cho người ta nghẹn thở.

Đỗ Tiếu Thiên vẫn chi trì chịu đựng, đao trong tay thủy chung vẫn nắm chặt.

Hắn tận lực ráng ổn định lại tâm tình, song nhãn ghim như đóng đinh lên người Sử Song Hà, không rời một chút.

Sử Song Hà cũng trừng trừng nhìn Đỗ Tiếu Thiên, sát cơ trong tròng mắt càng lúc càng cường liệt.

Song thủ của gã bắt đầu di động, hai ống tay áo tả quét, hữu phất. Mỗi một động tác đều chậm rãi phi thường.

Đỗ Tiếu Thiên càng nắm chặt đao.

Sử Song Hà hai ống tay áo một quét một phất như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, đã chuẩn bị xuất thủ.

Gã lại còn chưa xuất thủ, còn đợi gì nữa?

Đỗ Tiếu Thiên đang thấy kỳ quái, tai trái đột nhiên bị đâm chích đau điếng! Hắn bây giờ mới nhớ tới con Hấp Huyết Nga đang bám trên vành tai trái.

– - Con Hấp Huyết Nga đó có phải đã thò ống hút trong miệng ra, đâm xuyên da thịt, hút lấy máu mình?

Hắn lại có sinh ra cảm giác huyết dịch trong người đang bị hút ra rần rật, thứ cảm giác đó tịnh khó mà chịu nổi.

Hắn liền nhấc tay quét qua tai trái, con Hấp Huyết Nga đó bị hắn quét “phạch”.

rớt xuống đất.

“Xoẹt”, một tiếng vọng nhỏ liền truyền tới! Trong tay Sử Song Hà đã xuất hiện một kiếm, tiếng “xoẹt” đó chính là tiếng kiếm ra khỏi vỏ!

Kiếm dài ba thước, là một thanh nhuyễn kiếm, thân kiếm bề ngang không tới hai lóng ngón tay, như là một dải lụa trắng, long lanh ngời rực dưới “nguyệt quang”.

Kiếm từ hông của Sử Song Hà rút ra, tay gã vừa chấn, đã đứng thẳng như cán bút.

Đỗ Tiếu Thiên thấy hết, đầu hắn cơ hồ lại nhói đau cùng lúc đó.

Một con Hấp Huyết Nga khác đã sà lên ót hắn, ống hút lại lú ra đâm vào da thịt sau ót.

Lần này Đỗ Tiếu Thiên không lý gì tới nữa.

Binh khí của Sử Song Hà đã nằm trong tay, hắn làm sao mà dám phân tâm nữa!

Binh khí đã nằm trong tay, Sử Song Hà vẫn chưa xuất thủ.

Đỗ Tiếu Thiên nhịn không được phải hỏi:

– Ngươi không chuẩn bị giết ta sao?

Sử Song Hà dùng ngón tay búng kiếm:

– Chuyện ta đã quyết định tuyệt không sửa đổi!

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Vậy sao người còn chưa xuất thủ?

Sử Song Hà đáp:

– Bởi vì ta đang đợi ngươi xuất thủ.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Ta cũng đang đợi ngươi xuất thủ.

Sử Song Hà hỏi:

– Ngươi và ta cứ khách khí như vầy, trường tranh đấu này làm sao mà thành?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Cho nên ta nghĩ ngươi tốt hơn hết là mau mau xuất thủ!

Sử Song Hà thốt:

– Cung kính bất như tùng mệnh!

Gã liền quát nhẹ một tiếng.

Tiếng quát nhẹ vừa vang lên, cả người lẫn kiếm đã bay ra, như một mũi tên bắn về hướng Đỗ Tiếu Thiên! Một kiếm đó tịnh không phức tạp, kiếm thế lại tấn tốc vô cùng!

Lực đạo trên kiếm hiển nhiên cũng không nhỏ, lưỡi kiếm thủy chung vẫn thẳng như bút, xuyên phá không khí, “vút” tiếng phá không tuôn phát rát tai!

Kiếm phong còn cách xa, kiếm khí đã bức sát mi!

Đỗ Tiếu Thiên cũng là một người hiểu xa biết rộng, vừa nghe tiếng phá không đó, thấy được khí thế, đã biết lợi hại đến mức nào!

Hắn hét lớn một tiếng:

– Hảo kiếm!

Thân người đột nhiên rùn xuống quá nửa!

Toàn thân “phóc” ngã xuống đất, rùn vai, cùi chỏ, cổ tay, hông, đầu gối, nhất tề dụng lực lăn nhanh về phía Sử Song Hà!

Đao theo thế lăn của hắn phát ra một vòng đao quang chặt lên song cước của Sử Song Hà! Đó là một thức trong Địa Tranh Đao Pháp!

Hắn vốn tinh thông Địa Tranh Đao Pháp! Đang lúc lăn mình, hắn tối thiểu đã chém ra mười sáu đao.

Hết đao này tới đao nọ lạc vào khoảng không, không có đao nào chém trúng song cước của Sử Song Hà.

Vòng đao quang mới lăn tới, sau lưng Sử Song Hà giống như đột nhiên mọc ra một đôi cánh, toàn thân tà tà bay lên không.

Sau lưng gã đương nhiên không thể đột nhiên mọc cánh, chỉ bất quá khinh công của gã thật không tệ, hít một hơi, bình không là đã thăng lên cao hai thước.

Vậy là đủ quá rồi.

Vòng đao của Đỗ Tiếu Thiên vì vậy mà cách xa hai thước bề cao, lăn qua dưới chân Sử Song Hà.

Hai người thân hình trên dưới ăn khớp, vị trí tương hỗ.

Sử Song Hà lăng không hạ mình xuống, mũi chân điểm chấm đất, đâm ngược qua nách trái!

Mũi kiếm vừa đâm ra, thân người gã đã xoay lại, giống như một cái dĩa xoay vòng!

Cái dĩa đó nào chỉ xoay một vòng, cứ hướng về phía trước mà xoay tới, sau một kiếm lại là một kiếm, lại thêm một kiếm! Liên tiếp ba kiếm đều lạc vào khoảng không!

Đỗ Tiếu Thiên tịnh không như gã, căn bản không đứng dậy! Vòng đao tuy lăn vào chỗ không người, đao thế vẫn tiếp tục.

Hắn tiếp tục lăn tới, mau chóng lăn đến trước cánh cửa.

Cánh cửa đó vốn màu lam thẫm, hòa lẫn với tường vách thành một bầu trời đêm, cũng không còn phân biệt được đâu là tường vách, đâu là môn hộ.

Trước khi cánh cửa đó đóng lại, Đỗ Tiếu Thiên lại đã ghi nhớ vị trí của cánh cửa trong lòng!

Ký ức của hắn luôn luôn rất tốt, hiện tại hắn đích xác đã đến trước cánh cửa, tới lúc đó hắn mới nhảy vụt dậy.

Vừa nhảy dựng dậy, toàn thân hắn đã bám lên cánh cửa, không một tiếng động, quật mạnh cùi chỏ lên cửa!

Phiến cửa không động đậy chút nào, cùi chỏ của hắn lại đau nhói! Là cửa đá!

Đỗ Tiếu Thiên lạnh hết nửa mình. Hắn vẫn không chịu thua, song thủ ấn trên phiến cửa, trái phải trên dưới đẩy hết sức!

Hoàn toàn không có phản ứng gì, nửa mình còn lại cũng đã nguội lạnh.

Giọng nói của Sử Song Hà tới lúc đó đã truyền đến:

– Ngươi còn muốn đào tẩu sao?

Đỗ Tiếu Thiên nghe tiếng quay đầu lại:

– Đương nhiên là muốn, chỉ tiếc không có cách mở cửa.

Sử Song Hà cười:

– Nếu tùy tiện có thể mở cánh cửa đó ra, mười năm khổ học của ta là một trò lãng phí sao?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi dò:

– Ngươi mười năm khổ học, thật ra là khổ học gì vậy?

Sử Song Hà hỏi ngược:

– Còn phải hỏi ta sao?

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Lẽ nào là thiết kế cơ quan?

Sử Song Hà đáp:

– Chính thị.

Đỗ Tiếu Thiên không khỏi thở dài, môi hắn mấp máy, phảng phất còn có gì muốn hỏi, muốn nói. Sử Song Hà lại thốt:

– Ngươi ly khai chỗ này lại cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ồ?

Sử Song Hà nói:

– Ít nhất còn có một biện pháp ngươi có thể thử.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ta biết là biện pháp gì.

Sử Song Hà tựa hồ không tin, hỏi:

– Biện pháp gì?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Giết ngươi!

Sử Song Hà cười lớn:

– Chính là biện pháp đó, ngươi quả nhiên là một người thông minh.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Vốn là vậy.

Sử Song Hà hỏi:

– Biện pháp đó có hay không?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Cực hay, cũng chỉ có biện pháp đó mới có thể triệt để giải quyết vấn đề.

Sử Song Hà gật đầu.

Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:

– Chỉ tiếc biện pháp đó tịnh không phải người nào cũng có thể làm được.

Sử Song Hà hỏi:

– Ngươi nghĩ mình có thể làm được hay không?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Cho dù biết rõ không thể, ta cũng phải thử.

Sử Song Hà nói:

– Hoan nghênh.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– May là ta còn có một biện pháp bổ cứu.

Sử Song Hà nói:

– Có thể nói cho ta nghe được không?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Không có gì là không thể.

Sử Song Hà hạ giọng:

– Biện pháp gì vậy?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Liều mạng!

Sử Song Hà cười lớn:

– Nguyên là biện pháp đó, hoan nghênh, hoanh nghênh chí lớn!

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Vậy ta không khách khí nữa!

Hắn lại cất bước, bước về phía Sử Song Hà. Lần này hắn chủ động.

Cước bộ của hắn nhấc lên hạ xuống chầm chậm, gương mặt ngay đơ không chút biểu tình, gân xanh trên lưng bàn tay vồng lên lồ lộ.

Xem ra hắn thật đã chuẩn bị liều mạng, sự thật hiện tại hắn cũng chỉ còn một biện pháp liều mạng đó.

Có thể giết chết Sử Song Hà, chạy thoát ra ngoài hay không, Đỗ Tiếu Thiên hoàn toàn không nắm chắc.

Sử Song Hà nói hoan nghênh, biểu hiện cũng quá trấn định, bộ dạng giống như mình đồng xương sắt vậy.

Cái mạng này của Đỗ Tiếu Thiên nhất định phải liều.

“Bầu trời đêm” thủy chung không có biến, “nguyệt quang” cũng thủy chung một dạng, chúng căn bản không có biến hóa.

Hương hoa đã lợt lạt, trong không khí lại có thêm một mùi huyết tinh yêu dị, huyết tinh của Hấp Huyết Nga.

Huyết tinh từ trên mình Đỗ Tiếu Thiên tản phát, lúc hắn lăn trên đất xuất đao, Hấp Huyết Nga bám trên mình hắn tối thiểu cũng đã có mười mấy con bị đè bẹp mà chết.

Máu nga đỏ tươi nhuộm đầy y phục của hắn, hắn thật thấy lạ mình không ngờ còn chịu được, chưa ói mửa.

Cho dù hắn thật có phải ói mửa, hiện tại cũng không phải là lúc.

Kiếm của Sử Song Hà đã lăng không bay tới!

Đỗ Tiếu Thiên khản giọng hét lớn, cả người lẫn đao nghênh đón! Hắn quả nhiên đang liều mạng!

Hắn không thi triểu Địa Tranh Đao Pháp mà hắn thiện nghệ, thanh đao trong tay hắn cũng căn bản không còn theo đao pháp gì nữa.

Hắn huy đao chém loạn, đơn giản giống như chẻ củi vậy.

Đao quang loạn ngời dưới “nguyệt quang”, đao phong “vù vù” quẩn quyện trong địa lao!

Hấp Huyết Nga xung quay toàn bộ đều bị vòng đao quang của hắn làm kinh hoảng bay tung tứ tán.

Hắn chỉ hy vọng có thể khiến Sử Song Hà như một khúc cây bị chẻ thành hai mảnh!

Chém thành mấy mảnh đi nữa đương nhiên cũng vậy, hắn lại chỉ có hy vọng.

Vòng loạn đao tuy đánh dạt kiếm của gã, bức gã thoái lui mấy bước, lại tịnh không thể chém hạ gã!

Bước chân của gã thậm chí cũng không bị tán loạn theo vòng đao.

Đỗ Tiếu Thiên phát lãnh, đao thế của hắn vừa chậm lại, Sử Song Hà đã bức tới liền!

Kiếm quang vừa loé lên, lưỡi kiếm đã xuyên qua khe hỡ của đao thế, trực tiến về phía lồng ngực của Đỗ Tiếu Thiên!

Đỗ Tiếu Thiên tay mắt lanh lợi, đao trong tay vội quét về! “Keng” một tiếng, không ngờ vừa chặn được gã, kiếm thứ nhì lại lập tức đâm sang!

Kiếm phong vừa bị gạt ra, liền đảo một vòng quay lại, vừa đảo vừa đâm, lại đâm về phía ngực Đỗ Tiếu Thiên! Biến hóa của kiếm thế đơn giản giống như lưỡi độc xà, vừa tấn tốc, vừa xảo quyệt!

Một kiếm đó Đỗ Tiếu Thiên đỡ không nổi, may là mắt hắn còn theo kịp, hắn liền né người.

“Rẹt” một tiếng, mũi kiếm đâm xuyên qua y phục trên vai hắn, nhưng dù sao hắn cũng đã tránh được!

Kiếm thứ ba lại đã đến.

Đỗ Tiếu Thiên lần này chỉ còn nước thoái lui.

Kiếm thứ tư của Sử Song Hà truy theo, một khi nắm được thế chủ động, gã quyết không buông.

Nhuyễn kiếm trong tay gã đâm tới, mỗi một kiếm càng tấn tốc hơn kiếm trước, mỗi một kiếm càng ngoan độc hơn kiếm trước!

Kiếm thứ năm bắt đầu, Đỗ Tiếu Thiên căn bản không còn chỗ chống cự, hắn chỉ còn nước từng bước từng bước thoái lui.

Sử Song Hà lại từng bước từng bước bức gấp, một bước cũng không chịu lơi, kiếm nhanh, kiếm độc!

Mười hai kiếm đã qua, Đỗ Tiếu Thiên trên mình đã có một vết thương, trên y phục đã lủng sáu bảy lỗ.

Vết thương tịnh không sâu, trên tay tả, đối với hắn không có ảnh hưởng gì, ảnh hưởng duy nhất là đấu chí.

Hắn vốn chuẩn bị liều mạng, hiện tại tâm tình liều mạng cũng đã bắt đầu băng hội.

Đối phương võ công cao cường đến mức này, thật vượt ngoài ý liệu của hắn.

Vừa giao thủ, hắn đã phát giác võ công của song phương cách xa nhau quá, tiếp mười mấy kiếm, phát giác khoảng cách đó càng lúc càng lớn.

Dưới mười hai kiếm, hắn cơ hồ có thể khẳng định cho dù có liều mạng, trước mắt cũng chỉ có một tử lộ.

Hắn biết rõ võ công của mình, biết rành lắm, đối với võ công của người khác, phán đoán của hắn cũng rất chuẩn xác.

Cách nhìn đó cũng không phải là không tốt, chỉ là dưới tình hình hiện tại, lại biến thành bất hảo bội phần.

Một người biết rõ có liều mạng cũng vô dụng, làm sao có thể kiệt tận toàn lực được?

Mớinãy hắn toàn lực bác sát cũng không gạt nổi nhuyễn kiếm đâm tới, có liều hết sức nữa không phải càng nguy hiểm sao?

Hiện tại dưới tình hình này, tốt nhất đương nhiên là nhanh chân bỏ chạy, xung quanh lại không còn đường để đi.

May là địa lao này đủ rộng, thân pháp của hắn cũng còn mẫn tiệp! Hắn tránh đông né tây, không ngờ còn tránh né được mấy kiếm!

Sử Song Hà nhất thời cũng không có cách hạ Đỗ Tiếu Thiên. Gã đột nhiên thu kiếm, cười lạnh một tiếng:

– Ngươi không phải đã nói muốn liều mạng với ta sao?

Đỗ Tiếu Thiên thở phào:

– Liều không được thì không liều.

Sử Song Hà cười lạnh:

– Liều cũng phải chết, không liều cũng phải chết!

Kiếm của gã lại đâm ra giữa tiếng cười lạnh, “xoẹt” một tiếng phá không vang vọng cực kỳ bén nhọn! Một kiếm đó đương nhiên càng ngoan độc hơn!

Đỗ Tiếu Thiên không đợi kiếm đến, thân người đã ngã xuống dưới.

Hắn nằm xuống lăn mình, lại không thi triển bộ Địa Tranh Đao Pháp, cũng không lăn về phía Sử Song Hà.

Hắn lăn đến đằng sau cái bàn như khối đá kia, liền từ dưới đất bắn mình lên!

Lại “vèo” tới một kiếm, cơ hồ đồng thời bay qua mặt bàn, đâm về phía lồng ngực của hắn.

Đỗ Tiếu Thiên gạt đao, “vèo vèo vèo” lại ba kiếm nữa bay sang.

Đỗ Tiếu Thiên đao trong tay tả vẹt hữu gạt, đỡ được hai kiếm, nửa người đồng thời trầm xuống, tránh khỏi kiếm thứ ba.

Lần này hắn tránh né một cách thong dong không vội vã. Nửa người bên dưới đã có bàn yểm hộ, hắn chỉ cần chiếu cố nửa người bên trên, đương nhiên là dễ ứng phó hơn nhiều!

Sử Song Hà thấy được, lại cười lạnh một tiếng:

– Cách một cái bàn ta cũng có thể giết ngươi!

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Vô luận ra sao, không phải dễ dàng nhưnãy.

Sử Song Hà thốt:

– Vậy sao?

Giọng nói vừa thoát ra, gã lại đâm qua một kiếm.

Đỗ Tiếu Thiên hét lên:

– Kiếm hay!

Liền dùng đao tiếp đỡ một kiếm đó.

Sử Song Hà cười lạnh:

– Một kiếm này mới gọi là hay nè!

Chữ “mới” vừa ra khỏi miệng, người của gã còn đứng dưới đất, chữ “hay” vừa thoát ra, người của gã đã ở trên trời!

Dưới “trời đêm” lam ám, “minh nguyệt” mờ mắt, người của gã giống như một con hạc, một tảng mây, lại càng giống như một ác quỷ hiện ra từ cõi u minh!

Gã huy kiếm giữa không trung, đâm xuống như điện kiếm!

Đỗ Tiếu Thiên khoa đao hộ thân, vòng một vòng quanh bàn, chuyển qua mặt bên kia của bàn.

Sử Song Hà giữa bán không đâm liền ba kiếm, đều lọt vào khoảng không.

Ba kiếm xuất thủ, người của gã hạ xuống. Giữa hai người vẫn cách một cái bàn.

Đỗ Tiếu Thiên bên này lập tức cười lên:

– Cái bàn này nguyên lai vẫn còn chỗ diệu dụng.

Sử Song Hà cười lạnh, người và kiếm lại bay lên không trung.

Đỗ Tiếu Thiên co người chờ đợi! “Xoẹt” một tiếng, Sử Song Hà quả nhiên lại tung một kiếm lăng không như luồng chớp đập xuống!

Đỗ Tiếu Thiên nghiêng người tránh vội, cước bộ đã chuẩn bị di động, đao trong tay cũng chuẩn bị đón đỡ. Lần này lại chỉ là một kiếm.

Kiếm của Sử Song Hà vừa đâm ra, chớp thời cơ tựu thế lăng không như cánh quạt, nhắm mặt bàn hạ mình xuống.

Gã nếu đứng được trên mặt bàn, tình thế liền có chuyển biến.

Đỗ Tiếu Thiên đương nhiên không thể để cho gã hạ mình thuận lợi như vậy, hét lớn một tiếng, rướn mình huy đao chém tới. Hắn một hơi chém liênba bảy hai mươi mốt đao.

Sử Song Hà tiêu giải từng đao từng đao một! Người của gã còn giữa không trung, kiếm triển khai vẫn linh hoạt như trước.

Tiếp đến đao thứ hai mươi hai, một chân của gã đã hạ trên mặt bàn.

Gã dùng một chân chi trì thân người, thân hình như đang bay, nhấp nhô nhún nhảy trên mặt bàn, lại thêm vào thanh kiếm như linh xà, công thế của Đỗ Tiếu Thiên tuy hung ngoan, đối với gã hoàn toàn không có tác dụng.

Đỗ Tiếu Thiên đao thế vừa chậm lại, chân kia của gã đã hạ xuống.

Vừa ổn định thân hình, kiếm thế của gã càng linh hoạt, gạt thêm hai đao của Đỗ Tiếu Thiên, hét vang một tiếng mãnh liệt, kiếm đâm ra từ ngang nách!

Đỗ Tiếu Thiên mắt bén, phản thủ một đao đón lấy kiếm.

Đao kiếm “keng” một tiếng giao kích, không bung ra, lưỡi nhuyễn kiếm của Sử Song Hà sát na đó đột nhiên quyện một vòng, như một con rắn quấn giữ lấy đao của Đỗ Tiếu Thiên.

Đỗ Tiếu Thiên thất kinh, hắn vội rụt đao.

Tả chưởng của Sử Song Hà cơ hồ cùng lúc đó phất lên, phẩy về phía Đỗ Tiếu Thiên.

Khoảng cách tuy gần, tịnh không phải là giơ tay có thể đụng được, một chưởng đó của Sử Song Hà căn bản không có cách nào vỗ được lên mình Đỗ Tiếu Thiên.

Chưởng phong có kịch liệt hết sức cũng không đủ để đả thương người.

Đỗ Tiếu Thiên vừa liếc thấy, lại đã biến sắc!