Hạo Vương Truy Thê

Chương 3: Tiểu Sát




Mười lăm năm sau.

Giờ Thập Thất đã là Tiểu Sát, nhuệ ám giỏi nhất của Sát Ám. Tính trẻ con, hay khóc hay mơ màng của nàng cũng chẳng còn thấy đâu nữa. Nàng trở nên thận trọng, it nói và Lạnh lùng hơn. Mười lăm năm trong Sát Ám, từ không dám giết một con thỏ con vô tội, nàng đã trở thành kẻ chẳng chút nhăn mày khi thực thi nhiệm vụ mà tổ chức giao cho.Từ ngày quyết tâm phải sống sót, Tiểu Sát gạt bỏ mọi sợ hãi, mơ mộng, những thứ đó không cần thiết cho  một sát thủ.

Mười lăm năm trong Sát Ám khiến nàng hiểu rằng, rời khỏi được nơi này quả thực là mơ mộng.Càng trở nên giỏi hơn, càng hiểu hơn về tổ chức…nàng càng hiểu vì sao mà Vệ thúc thúc cảm thấy không vui khi nàng trở thành một thành viên của Sát Ám mà còn là người giỏi nhất.

- Tiểu Sát Vệ đại nhân tìm muội kìa…Một nhuệ ám chay đến báo với nàng trong khi nàng đang rửa đi vết máu trên tay.

- Vệ Thúc thúc, thúc đến thăm Tiểu Sát sao??? Tiểu Sát vui vẻ mỉm cười khi thấy ông, quên mất là máu trên tay còn chưa rửa sạch

- Ta nghe nói Ám sát Hà Thái y không có tên con nhưng con lại cố xin đi cho bằng được….Nha đầu…có phải con thực sự thích giết người như vậy không??? Vệ giận dữ vừa thấy nàng đã mắng xối xả.

- Vệ đại nhân không như ngài nghĩ đâu…Tam thấy Vệ trách Tiểu Sát nàng ở một bên lo lắng lên tiếng.

- Tam, không phải việc của tỷ….cứ để thúc ấy nói….Thúc nói con thích giết người??? Vậy con hỏi thúc…công việc của mọi người ở đây chẳng phải đều là giết người sao??? Có việc gì khác để làm?…Con chẳng qua chỉ siêng năng hơn mà thôi, không phải sao?….Tiểu Sát rất nói một cách nhẹ nhàng, cứ như việc giết những kẻ kia không liên quan đến nàng…Đôi mắt nàng nhìn về phía xa xăm, Thì ra trong lòng Vệ Thúc thúc nàng là kẻ thích giết người.

- Giết người chỉ là công việc….???Ồ ra vậy…vậy thì xem ra ta đã lo lắng quá về Sát đại nhân đây rồi….thì ra đối với con giết người chỉ nhẹ nhàng như một việc phải làm???….Xem ra ta đã nhỉn lầm con mất rồi…Vệ đau lòng lên tiếng.Đứa nhỏ ngây thơ, hiền lành, trong sáng ngày xưa đã biến mất không một chút dấu vết khiến ông đau lòng.

- Là thúc vứt con vào Ám không phải sao??? Con thành ra thế này có gì không đúng???…Tiểu Sát nhíu mày nghiến răng hỏi Vệ….Ông sao cũng có thể khiến nàng đau lòng đến vậy….

- Tiểu Sát sao muội lại nói vậy với Vệ Đại nhân…mau giải thích với ngài ấy…mau nhận sai đi….Vệ đại nhân sự việc…

- Tam….Tiểu Sát níu nhẹ bàn tay Tam, khẽ lắc đầu không cho nàng nói ra sự việc… Vậy …cũng tốt…nếu thúc ấy hiểu lầm thì cứ để sự việc như vậy…Nhiêm vụ lần tới này của nàng không không có đường về…Lệnh ban ra sau khi ám sát đối phương,  dù thành công hay thất bại, toàn đội sẽ phải biến mất….Nếu nàng không thể trở về nữa thì cứ để thúc ấy ghét bỏ nàng vậy sẽ tốt hơn.

- Là con trách ta đưa con vào Ám??? Vệ gằn giọng nghiến răng hỏi, trong lời nói khó nghe ra vui buồn.

- Con không trách thúc…con còn phải cám ơn thúc ấy chứ….Tiểu Sát nói ra những lời từ đáy lòng mà từ lâu nàng đã muốn nói cùng Vệ. Nhưng nghe vào tai Vệ lại như đang trách cứ ông…Ông chỉ giận dữ quay mình bỏ đi, Vệ bước đi mà không biết rằng, sau lần cãi nhau gay gắt này ông sẽ không thể gặp lại nàng nữa.

- Tiểu Sát…sao muội không nói rõ với Vệ đại nhân rằng hôm đó ta bị cảm em xin đi vì muốn thay cho ta…Tam ở một bên lo lắng nói…nàng biết tình cảm của Tiểu Sát với Vệ đại nhân, nàng sẽ rất áy náy nếu đại nhân vì nàng mà hiểu lầm Tiểu Sát.

- Tam…đi chuyến này…nói không chừng chúng ta sẽ không quay về được….cứ để thúc ấy ghét ta…nếu có thể quay về ta dắt tỷ tới giải thích cũng được mà…..Tiểu Sát quay sang mỉm cười cùng Tam nhưng nụ cười đó lại càng khiến Tam cảm thấy đau lòng hơn.

- Tiểu sát Muội thật ngốc ….Tam rưng rưng nước mắt ôm lấy nàng. Từ khi vào Sát Ám Tiểu Sát luôn che chở cho nàng, nói ra thì cũng thật mất mặt. Tiểu  Sát chưa từng thay đổi, nàng ấy  vẫn tình cảm, ngọt ngào và luôn nghĩ cho người khác. Có thay đổi chăng chính là cái vẻ lạnh lùng mà nàng ấy tự mình khoác lên để đánh lừa người khác mà thôi.

Tam khẽ thở dài…nhìn Tiểu Sát, một sát thủ quá tình cảm, quá yếu lòng, liệu có sống thọ được hay chăng??