Chương 56: Tiễn biệt
**********
"cộp.. cộp.. cộp !!"
Màn đêm buông xuống, ánh nguyệt trên cao lung linh sáng chói. Xuyên qua màn sương mờ ảo, một xe ngựa sang trọng đang từ từ chạy đến.
"hí.. í.. !!"
Vạn Ngân Tiền trang.
"người chờ ở đây, ta vào trong đổi ngân lượng " Vô Tình quay sang nhìn tiểu lục, rồi nhảy khỏi xe ngựa, đi thẳng vào trong Vạn Ngân Tiền trang.
Trăng thanh gió mát, tiểu lục tử chờ đợi đến mòn mỏi..
"màn thầu nóng hỏi đây"
Tiếng rao hàng vang vãng bên tai, nhìn khói trắng lượn lờ và mùi thơm nức của màn thầu mới hấp, máu háo ăn của Tiểu lục trổi dậy, bụng kêu ộc ộc, và nước miếng đã chạy xuống tận càm.
"Phịch .!!"
Hắn lập tức nhảy khỏi xe ngựa, chạy nhanh đến chổ đại thúc bán màn thầu.
"đại thúc! màn thầu bán sao "
Trong xe ngựa.
Hiện có một cảnh tượng hết sức nên thơ, và vô cùng lãng mạn hệt như tranh vẽ.
Mỹ nhân xinh đẹp xiêm y tha thước, đang gối đầu lên người của nam nhân, say sưa ngủ giống như một tiểu thiên thần, trên môi còn mỉm cười hạnh phúc, có lẽ nàng đang mơ đến một giấc mơ rất đẹp.
Dinh Hạo hắn khẽ vuốt lên những loạn tóc mây đang vướng bận trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thánh Tuyết, âu yếm mỉm cười nhìn nàng.
"ưm.m m!!"
Mạc Thánh Tuyết bất ngờ lật người, có lẽ vị trí ngủ không tốt nên nàng muốn đổi tư thế, hai tay vòng qua eo Dinh Hạo xiết chặt, còn mặt thì úp sát vào người hắn.
Dinh Hạo dở khóc dở cười nhìn nàng đang xem hắn như một cái gối ngủ mà ôm chặt. Cảnh tượng thơ mộng này sẽ còn tốt đẹp hơn, nếu nàng có thể dừng ngay việc tra tấn hắn.
Đừng ngọ ngậy trên người hắn và hơi thở của nàng không thổi vào bộ vị không nên chọc của hắn, thì Dinh Hạo vẫn có thể cam chịu số phận của một một chiếc gối ôm.
Đằng này khắp người hắn đang nóng dần lên theo từng hơi thở cùa nàng, và vẽ mặt hắn thống khổ chịu đựng.
"chết tiệt! Nếu còn nhịn nữa, hắn hư chắc"
Dinh Hạo cúi người sát xuống, nhè nhẹ nâng khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thánh Tuyết, tránh xa bộ vị quan trọng của hắn, tiện thể sửa lại vị trí ngồi. Nhưng khi hắn vừa nhích người đứng dậy thì...
"vèo !!"
Màn xe bất ngờ bị vén lên, một bóng đỏ "lòe loẹt" nhảy vọt lên xe ngựa. Vì sự xuất hiện bất ngờ của vị tân lang này, làm cho xe ngựa lắc lư, khiến Dinh Hạo chao đảo té ngả xuống người của Mạc Thánh Tuyết.
"vương gia! xảy ra chuyện gì"
Mạc Thánh Tuyết đang ngủ say lại Dinh Hạo đè lên mình, giựt mình tỉnh giấc, mơ màng mắt ngọc nhìn hắn.
"không có gì "
Dinh Hạo giận đến đỏ mặt nhưng với mỹ nhân luôn mỉm cười trìu mến , sau đó quay sang nhìn vị tân lang kia, chỉ muốn "hạ sát" ngay lập tức.
"ha.. ha. !! hai người đừng để ý đến ta, cứ tiếp tục.. ha.. ha"
Vị tân lang này vẫn chưa rõ tình hình, cũng chưa nhìn rõ người trước mặt là ai, đã quơ tay múa chân, nói một tràng dài. Hắn liền xoay người về trước vén màn lên, len lén nhìn đám người đang truy đuổi bên ngoài.
Nhưng mà...
"tên nhóc này cũng thật quen mặt."
Không chỉ Dinh Hạo bất ngờ mà cả người đang măc y phục tân lang kia cũng ngỡ ngàng không kém, cả hai đều có chung suy nghĩ trong đầu.
"không phải chứ, có cần trùng hợp như vậy không"
"sao ngươi lại ở đây "
Vị khách không mời là người đầu tiên lên tiếng trước.
Dinh Hạo mỉm cười nhìn vị tân lang anh tuấn trước mặt, câu này phải để hắn hỏi mới phải, ai đời khách mà giành lời của chủ .
"không biết ngọn gió độc nào, đã thổi người lên xe ngựa của ta, sự phụ..." Dinh Hạo rành mạch lên tiếng, đặc biệt hai từ "sư phụ" được hắn nhấn mạnh vô cùng.
Từng tia lửa điện phóng ra, hai thầy trò bốn mắt kình nhau, giống như thâm thù đại hận.
Bất ngờ...
"huynh đài! cho hỏi có thấy người nào mặc y phục tân lang vừa chạy qua"
"cao cở này, còn rất tuấn tú "
Từ bên ngoài một đám người đang đuổi tới...
Trong xe.
"giọng nói này " Dinh Hạo nghe thấy vô cùng quen thuộc, nên lập tức vén màn xe đi ra.
"khoan..." Âu Dương Đình giơ tay cản lại nhưng không còn kịp, vì Dinh Hạo đã ló đầu ra bên ngoài.
Nhìn đám người đang truy đuổi Âu Dương Đình, mà Dinh Hạo vui mừng sững sốt đan xen.
"Sư ông, sư bà, tại sao hai người lại ở đây " Dinh Hạo hớn hở lên tiếng.
"Tiểu Hàn"
Âu Dương Thái bà vui vẽ đi tới. Âu Dương Nghị thì hậm hực theo sau.
"ngoài cái tên tiểu tử chết tiệt Âu Dương Đình, thì còn ai" Âu Dương Thái bà giọng nói khó chịu.
"Hai người đang tìm sư phụ " Dinh Hạo mỉm cười lên tiếng, nhìn hai ông bà lão Âu Dương.
Âu Dương Đình bên trong xe lại mặt mày trắng bệch...
"những lúc quan trọng như vậy, không biết nó lại chạy đi đâu" Âu Dương Nghị cáu kỉnh lên tiếng.
"sư phụ người bảo ta nên trã lời sao đây" Dinh Hạo nhìn phu thê Âu Dương Nghị, rồi nghĩ đến Âu Dương Đình đang ngồi bên trong xe ngựa, phân vân giữa ân sư và ân nhân, hắn nên chọn bên nào đây, nhưng ...
"sư phụ! người ra đi, sư ông muốn gặp người " Dinh Hạo vừa nói vừa nhìn lên xe ngựa, giọng điệu đùa bỡn.
"xin lỗi sư phụ! ân nhân là quan trọng hơn"
"tên tiểu tử chết tiệt " Âu Dương Đình giận đến nghiến răng, nhảy xuống xe ngựa.
"Bịch !!"
Hắn đi thẳng đến chổ của Âu Dương Nghị và Âu Dương thái bà , trước vẽ mặt tức tói của hai ông bà cụ, hắn chỉ cười ha hả như chưa từng có chuyện gì.
" ha.. ha..!! phụ thân, mẫu thân, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ lỡ mất giờ lành bái đường " hắn kéo tay của Âu Dương Thái bà lôi đi.
"Hừm.. m..!!" Âu Dương Thái bà khó chịu hất tay hắn ra.
"Y nhi mất tích rồi "
"Vèo... !!" một cơn gió mạnh kéo đến.
Âu Dương Đình nghe xong mà đứng hình.
***********************
Trấn Lương Thành
Dân chúng trong trấn khắp nơi đều đang náo loạn...
"Mộ Dung Tướng quân bị thương, Ninh vương đi sứ thất bại, mọi người nghĩ lần này hoàng thượng sẽ phái ai đi lãnh binh"
"chắc chắn là đại phò mã " vị hán tử bên cạnh đặt tách trà xuống, lên tiếng.
"cũng đúng, ngoài Mộ Dung tướng quân thì chỉ có đại phò mã là người thích hợp nhất, nghe nói đại phò mã đang trên đường nhập Kinh" Người đối diện gậc đầu đồng tình.
"Hi vọng trận đánh này sẽ không kéo quá dài...Hừm !!"
Mọi ngươi đều thở dài chán nãn khi nghĩ đến chiến tranh sắp xảy ra.
Bàn đối diện..
Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết đang thông thả uống trà. Vị đại phò mã này hắn từng gặp một lần, là phu quân của đại tỷ hắn Lăng Thiên Tuệ.
Trước ngày đại thọ của ngoại tổ phụ, đại tỷ đã theo phu quân đến quan ải trấn giữ Thành Bắc. Hắn chỉ gặp hai người này có một lần duy nhất nhưng ấn tượng để lại khá tốt.
Đại tỷ đoan trang thông tuệ, còn tỷ phu thì cương trực ngay thẳng, hai người cũng rất xứng đôi.
"vương gia! "
Tiểu lục Tử và Vô Tình hối hã đi vào, theo sau là phu thê Âu Dương Nghị và thầy trò Âu Dương Đình, bộ dáng rã rời mệt mỏi, nhìn thôi cũng hiểu, suốt đêm không có ngủ.
"vẫn chưa có tin tức " Dinh Hạo quan tâm lên tiếng, lướt nhìn đám người của Âu Dương Đình
Âu Dương Đình thì im lặng không trã lời, thẩn thờ ngồi xuống ghế.
"Y nhi! thật ra nàng đã đi đâu.."
"cộp.. ! cộp.. !!"
Từ ngoài cửa tửu lầu, có hai tên gia đinh đi vào, dáng vẽ rất gấp gáp
"khách quan! mời ngồi mời ngồi" tiểu nhị lập tức chạy ra, tận tình tiếp đón cười nói hớn hở.
"khách quan! xin hỏi dùng gì " tiểu nhị đảo mắt nhìn hai tên gia đình, lên tiếng.
"cái gì ngon thì cứ dọn hết lên đây " tên gia đinh thái độ vô cùng nóng vội.
"dạ.. dạ..! có ngay " tiểu nhị vui vẽ xoay người đi vào trong bếp
Chổ của hai người này vô tình được sắp xếp ngồi cạnh bàn của Dinh Hạo. Tuy không có gì đặc biệt, nhưng giọng nói hai người này quá lớn tiếng, đã thu hút sự chú ý của người xung quanh
"phát xong tấm thiệp cuối cùng này, chúng ta có thể trở về Thần Long Môn " tên gia đinh thứ nhất đặt tấm thiệp hồng lên bàn, mệt mỏi lên tiếng
"ta thấy hôn sự này thật quá gấp rút, phải rồi .ngươi có biết tân nương tử là nữ nhi nhà nào không " tên gia đinh bên cạnh hiếu kỳ lên tiếng
"nghe đâu là Y Nhược cô nương của Mỹ nhân lâu, tân nương mất tích hai năm trước của thiếu trang chủ "
Hắn vừa nói xong, tên gia đinh bên cạnh cũng chưa có thái độ gì, thì người ở bàn đối diện đã có phản ứng.
"Ầm mm!!"
Âu Dương Đình bật người đứng dậy, tiến lại gần hai tên gia đinh...
"các ngươi vừa nói gì "
***********
Thần Long Môn
Không khí đang rất vui mừng náo nhiệt, trong phủ nô tài tới lui, người nào cũng bận rộn, chữ hỉ đỏ dán khắp nơi, và lồng đèn đỏ thì treo cao.
"bên này bên này"
"treo cao một chút"
"qua trái qua trái"
Bên ngoài thì ồn ào, huyên náo, còn trong tân phòng. Một mỹ nhân mỹ lệ quyến rũ, đang mặt y phục tân nương ngồi "ngoan ngoãn" trên giường.
"két tt!"
Cách cửa vừa được mở ra, mỹ nam tử vừa bước vào thì..
"Vèo Vèo !!" gối bay tới tấp.
Mỹ nam tử mỉm cười chụp lấy cái gối, từ từ tiến sát lại gần tân nương tử.
"Nhược nhi! ai đã chọc giận nàng" Mỹ nam tử tà mị vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân, bàn tay hắn khẻ nâng càm nàng lên, đối diện cùng hắn.
"Hừ... ừ.. !!" Mỹ nhân tức giận xoay mặt đi nơi khác.
Nếu nàng còn một chút sức lực nào, nếu nàng không bị trúng mê dược tạm thời võ công mất hết, thì việc đầu tiên chính là hủy đi bàn tay thối của tên này.
"Nhược nhi! nàng có biết nàng càng tỏ ra ương ngạnh, ta càng muốn có được nàng"
"biến thái ..." Mỹ nhân tức giận mắng chữi
Nhưng hắn lại không hề khó chịu, còn mỉm cười nhìn nàng, rồi lướt nhìn xung quanh căn phòng hắn đang đứng.
"cách bày trí trong căn phòng này, nàng thích không . hai năm trước ta vì nàng mà chuẩn bị"
Hắn dừng lại trên người mỹ nhân, tà mị mỉm cười: "nếu nàng không biến mất, thì căn phòng này sẽ lưu giữ nhiều kỹ niệm đẹp của chúng ta "
"Giang Ngọc Lâm! bên cạnh ngươi đâu thiếu nữ nhân, tại sao lại ép buộc một người không yêu ngươi " Mỹ nhân bức xúc lên tiếng, tại sao nàng nói mãi mà tên này không hiểu.
"người nàng yêu là Âu Dương Đình " Giang Ngọc Lâm môi mõng nhếch lên, ánh mắt hiện rõ sự đố kỵ.
Lãnh Nhược Y kinh ngạc nhìn Giang Ngọc Lâm, trong lòng dâng lên sự tức giận "hắn biết, nhưng vẫn sai người bắt nàng về đây, Giang Ngọc Lâm ngươi là đồ đáng chết".
"ta yêu Âu Dương Đình, ngoài hắn ra ta sẽ không yêu bất kỳ ai, ngươi bỏ cuộc đi " ánh mắt cương quyết và thái độ vô cùng quyết liệt của Lãnh Nhược y đã làm cho ai đó vô cùng tức giận
"Nhược nhi ! không ta phải gọi nàng là Y nhi, kiếp này nàng chỉ có thể làm thê tử của Giang Ngọc Lâm ta"
Giang Ngọc Lâm dứt lời, trực tiếp đè Lãnh Nhược Y xuống giường, hung hăng xé rách y phục nàng.
"Giang Ngọc Lâm! Buông ta ra " Lãnh Nhược Y vùng vẫy kháng cự.
Giang Ngọc Lâm coi nhẹ sự kháng cự của nàng, điên cuồng hôn xuống.
"ầm mm !!"
Đang lúc cao trào thì bên ngoài, lại có tiếng đập cửa...
"có chuyện gì " Giang Ngọc Lâm bật người dậy, tức giận quát tháo với người bên ngoài.
"thiếu chủ ! Nhị gia bảo người ra đại sảnh, có chuyện cần nói "
Giang Ngọc Lâm chỉnh sửa y phục trên người nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người của Lãnh Nhược Y.
Lãnh Nhược Y đang co rút trên giường, nhìn hắn với con mắt thù địch, Giang Ngọc Lâm chỉ hận một nổi không thể ăn sạch nàng, đánh ngã sự quật cường của nàng, muốn nàng thuần phục dưới thân hắn ngay lập tức.
"ngươi ra nói với nhị thúc...ta sẽ ra ngay "
*******************
Đại sảnh,Thần Long Môn.
Một trung niên hán tử, mặc cẩm y sang trọng, bộ dáng cao lớn đang tức giận ngồi ở chính diện.
"nhị thúc! tìm ta có chuyện gì " Giang Ngọc Lâm lười biếng đi vào.
Mông còn chưa chạm ghế đã bị người mắng chữi tới tấp...
"Ngọc Lâm! Trong đầu người đang nghĩ cái gì vậy"
"trên đời này thiếu gì nữ nhân, tại sao ngươi lại nhất quyết lấy nàng ta, thả nàng ta ra mau " trung niên hán tử tức giận nhìn đứa cháu trai không nghe lời của lão, giận đến gân xanh đầy trán.
"Nhị thúc! Trước giờ chuyện của ta, người đều không quản, hi vọng lần này cũng vậy " Giang Ngọc Lâm chậm rãi rót tách trà lên uống, thấm giọng nói tiếp.
"lần này thì khác, ta nói nàng ta không tốt là không tốt" trung niên hán tử bất ngờ lớn tiếng quát tháo.
Âm Thanh thật vang vọng, Giang Ngọc Lâm chưa từng nhìn thấy nhị thúc hắn giận đến như vậy, nhưng nếu hắn chịu quan sát kỹ sẽ nhận ra, vẽ mặt của trung niên hán tử là lo sợ nhiều hơn tức giận.
"Y nhi ! có chổ nào không tốt, tại sao ta không thể lấy nàng " Giang Ngọc Lâm ương lại lên tiếng nói tiếp.
Trung niên hán tử vừa định mở miệng thì...
"không tốt ở chổ nàng ta là nữ nhân của Âu Dương Đình ta "
Giang Ngọc Lâm kinh ngạc quay đầu lại nhìn người vừa nói ra những lời bá đạo vừa rồi.
Nhưng hắn lại không nhận ra ai trong số họ, duy nhất một người khiến hắn không thể nào quên, ánh mắt của Giang Ngọc Lâm liền dừng lại trên người của vị bạch y mỹ nam tử đang cười như hoa đào kia, nhắc nhở hắn về nổi nhục nhã ở Thiên Hạ đệ nhất trang mấy tháng trước, Dinh Hạo.
Cho tới khi...
"Y nhi là do ngươi bắt đi"
"Giọng nói này giống hệt khi nãy, chẳng lẽ người này là Âu Dương Đình.."
Giang Ngọc Lâm thu hồi ánh mắt trên người của Dinh Hạo di chuyển sang Âu Dương Đình. Khác xa với tưởng tượng hắn, Âu Dương Đình thành danh trên giang hồ từ hai mươi năm về trước, nên phải là một lão già mới đúng, nếu không cũng phải có bộ dáng của nhị thúc hắn, đằng này...
Nhìn sao cũng chỉ cách Giang Ngọc Lâm hắn có vài tuổi, diện mạo cũng dễ nhìn, thật ra hắn không muốn thừa nhận là rất tuấn tú.
"ngươi là Âu Dương Đình "
"Y nhi là do ngươi bắt đi" Âu Dương Đình lại không hề đem Giang Ngọc Lâm để vào trong mắt, lập lại lời nói khi nãy.
"ta chỉ lấy thứ thuộc về mình, hai năm trước Y nhi đã hứa gã cho ta, nếu nàng không đột nhiên biến mất thì chúng ta đã sớm thành phu thê " Giang Ngọc Lâm cũng không hề chịu yếu thế trước tình địch.
Âu Dương Đình nghe lại càng phẩn nộ, không phải gì thái độ xấc xược của Giang Ngọc Lâm, mà là tình cảm của Giang Ngọc Lâm giành cho Y nhi, khiến hắn rất khó chịu.
"hai vị tiền bối đã lâu không gặp, không biết ngọn gió nào đã thổi hai vị tới đây"
Nhị gia từ trên ghế cao bước xuống, tỏ ra cung kính trước Âu Dương Lục Nghị và Âu Dương Thái bà.
"tên nhóc Giang Ngọc Cẩm đâu, bảo hắn ra đây" Âu Dương thái bà giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại có uy vô cùng.
"gia phụ bế môn đã nhiều năm, không thể ra gặp tiền bối, có gì xin cứ nói với giãn bối" Nhị gia bộ dáng khúm núm như chuột sợ mèo.
"lá gan của Thần Long môn các ngươi thật lớn, ngay cả tách trà nàng dâu của lão nương cũng dám giành" Dương thái bà bước về trước
"Vèo !!" bụi trắng lượn lờ bay, đến khi nó tan vào không trung thì cả đám gia đinh trước mặt đã...
"ư... ư.. mm!" sùi bọt mép và..
"Bịch.! Bịch ! bịch !" từng người một ngã xuống.
Mọi thứ đều diễn ra nhanh đến mức bằng một cái búng tay, Mọi người trong phòng sợ đến xanh cả mặt, Giang Ngọc Lâm cũng bàng hoàng.
................
Phòng tân nương.
"két t...t!!"
Khi cánh cửa vừa được hé mở thì cảnh tượng bên trong khiến người bất ngờ trố mắt, người biết lễ thì lập tức xoay mặt đi chổ khác.
Tân nương xinh đẹp phục y lộng lẫy, mắt liễu mày ngài, đang trong tư thế vô cùng đẹp mắt.
Chiếc váy màu đỏ tươi dài lết đất được vén lên tận đùi, hai tay thì đang vịnh chặt lấy cửa sổ, một chân trắng ngần đã thò ra khỏi cửa sổ.
"Y nhi" Âu Dương Đình sửng sốt lên tiếng, ánh mắt liền di chuyển xuống đôi chân ngọc ngà đầy cám dỗ kia đang trưng bày trước mắt bàn dân thiên hạ.
Lãnh Nhược Y nghe thấy tiếng cửa mở, còn tưởng ngươi bước vào là Giang Ngọc Lâm, sợ đến mặt mày tái mét ba chân bốn cẳng chuồn lẹ.
"nhưng giọng nói này" Nàng quay đầu lại nhìn
"Sư phụ" Kinh ngạc mừng rỡ lên tiếng, vui không còn gì để tả
Khi Âu Dương Đình vừa đi đến, thì..
"đứng lại đó" Lãnh Nhược Y tức giận quát tháo, thay đổi thái độ một trăm tám.
"Âu Dương Đình! ngươi đã đi đâu, tại sao không đến rước ta"
Nghĩ đến ngày thành thân hôm đó mà máu trong người lại sôi sục. Nàng im lặng ngồi chờ trong phòng tân nương. Một canh giờ trôi qua, nàng chấp nhận hắn đến trễ, không sao nàng tiếp tục chờ.
Ba canh giờ trôi qua vẫn không thấy kiệu hoa đến rước dâu, không sao hắn không đến thì nàng tự dâng đến cửa, có thể tiết kiệm thời gian.
Nhưng tại sao khi nàng đã dâng đến cửa, lại không thấy tân lang ra đá kiệu hoa, điều này không thể nào chấp nhận được, dù hắn có trốn ở đâu nàng cũng phải lôi hắn ra hỏi tại sao, nhưng tìm kiếm một hồi, chính nàng lại mất tích.
"ha.ha...! Không phải ta đến rồi sao " Âu Dương Đình mỉm cười lên tiếng, tiếp tục bước tới, thì..
"đứng lại đó ! ai cho người qua đây " Nhìn thấy vẽ mặt thản nhiên của Âu Dương Đình, nàng lại càng tức giận.
"đến...như vậy cũng coi là đến sao, ngươi có biết nếu ngươi đến trễ một chút nữa, không chừng ta đã thành thân, sinh con luôn"
Âu Dương Đình dở khóc giở cười "chắc không nhanh như vậy chứ, nhưng mà chữi thì chữi, cũng phãi cho ta qua đó vén cái váy xuống"
"vậy nàng muốn gì " Âu Dương Đình khổ sở lên tiếng, chỉ muốn qua bên đó hạ cái váy xuống.
"ta muốn bái đường "
Mọi người tròn xoe mắt kinh ngạc.
....................
Đại sảnh.
Mọi người thì đang vui vẽ cười nói, chỉ riêng một người dù cố thế nào cũng không thể nào nở được nụ cười.
Đây là hôn lễ một tay hắn chuẩn bị, khách khứa cũng do hắn mời đến, phòng tân hôn cũng do hắn bày trí, và cô dâu cũng do hắn bắt về, nhưng tại sao.
Chú rễ không phải là Giang Ngọc Lâm hắn, từ nhân vật chính rớt xuống vai phụ. Giang Ngọc Lâm dù ly rượu mừng đã nhấp cạn nhưng vẫn giữ chặt trong tay, nhìn đôi tân lang tân giai nhân đang mời rượu khách khứa cười đến rạng ngời.
"Tân nương thật xinh đẹp, Âu Dương đại hiệp người thật có phúc "
"chúc mừng Âu Dương đại hiệp"
"chúc mừng"
"cám ơn, cám ơn " Âu Dương Đình cảm ơn tới tấp, gượng cười lên tiếng "ha..ha..không biết là phúc hay họa đây"
"mời.. mời" Âu Dương Đình giơ cao ly rượu mừng lên mời quan khách.
Quan khách vô cùng bất ngờ vì tân lang đổi người, họ được mời đến dự hôn lễ của thiếu trang chủ Thần Long Môn, nhưng không ngờ lại đổi thành Âu Dương Đình đỉnh đỉnh đại danh, cầu mà không được, vì vậy ai nấy đều vui mừng mà không còn ai nhớ gì đến vị tân lang hục kia.
"sư phụ, sư mẫu, chúc hai người sớm sinh quý tử, trăm năm hòa hợp" Dinh Hạo bật người đứng dậy nâng ly rượu chút mừng.
...........
Ba canh giờ sau...
Trước cửa tân phòng.
Ồn ào náo nhiệt, vị tân lang anh tuấn đang bị vây bởi một đám người, giằng co qua lại, không rõ họ nói gì, chỉ biết tân lang bị "ép" uống hết ly này đến ly khác.
Có câu "Một Khắc Xuân Tiêu Đáng Giá Ngàn Vàng" mấy người này thật không hiểu chuyện, còn bắt giữ tân lang đến tận giờ này, đêm nay còn là đêm động phòng của người ta. Người ngoài nhìn vào chắc chắn đều sẽ nghĩ như vậy, nhưng....
Tất cả đều sai.
Âu Dương Đình không biết có phải quá vui mừng không, mà mời rượu hết người này đến người khác, đến trời tối cũng chưa thấy hắn vào phòng tân phòng, vẫn còn chần chừ trước cửa.
"ha ha...hôm nay ta rất vui, chúng ta đi uống thêm vài ly " Âu Dương Đình miệng cười hớn hở lôi kéo người
"không được, sư phụ...ta uống hết nổi , người kêu Thu Phong đi, ta phải về phòng " Thanh Nguyệt cả người lắc lư, giơ tay từ chối lia lịa.
"Thu Phong! Ngươi uống với sư phụ " Âu Dương Đình cầm bình rượu quay sang nhìn Thu phong
Thu Phong say đến mức không mở miệng nói đươc, chỉ lắc lư cái đầu, vì chỉ cần hắn mở miệng ra thì..
"ụa.. ua...!"
Trong khi mọi người đều mệt rã người, chỉ muốn ngũ ngon một giấc, nhưng có kẻ lại không cho họ đi, thật rất là nghịch lý khi đó lại là một tân lang. Nhưng nếu tân lang Âu Dương Đình và tân nương lại là Lãnh Nhược Y thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Âu Dương Đình không biết có phải tửu lượng hắn quá cao, hay những người này uống quá kém nữa, muốn kéo dài thời gian cũng không được nữa, bất ngờ một bàn tay đặt lên vai hắn.
"Rầm mm!!"
Cánh của được mở ra và hắn bị người ta "đá" vào trong phòng. Chỉ một người duy nhất có thể làm ra hành động này mà thôi.
"sư phụ! chúc người có một đêm xuân vui vẽ "
"tên tiểu tử khốn kiếp" Âu Dương Đình trừng mắt nhìn Dinh Hạo trước khi hắn nói ra những lời nói oán trách trong lòng , thì...
"đóng cửa lại" tân nương tử lạnh lùng lên tiếng.
Âu Dương Đình không hiểu sao trong phòng cửa đóng kín mà vẫn có gió lùa vào, toàn thân rét run. Sau khi khép cửa lại hắn lại ngồi yên như tượng vậy.
"hắn không động, thì nàng động vậy" Lãnh Nhược Y cười đến u nhã, nàng bước xuống giường sau đó cầm hai ly rượu giao bôi lên.
"sư phụ! rượu giao bôi, hình như vẫn chưa uống "
Âu Dương Đình ngẩn người nhìn Lãnh Nhược Y.
"Y nhi thật đẹp" điều đầu tiên hắn nghĩ đến khi nhìn thấy tân nương tử, đương nhiên vẫn giữ trong lòng, sau đó thu hồi ánh ngây dại lại, cầm ly rượu giao bôi mà Lãnh Nhược Y đưa cho hắn lên nhấp cạn.
Căn phòng trở nên yên lặng, hắn không nói nàng cũng im lặng, Âu Dương Đình ngồi lâu cảm thấy thật không thoải mái, không biết có phải quá căng thẳng, mà mồ hôi hắn cứ chảy trên trán. Cuối cùng vẫn là một mình lên giường ngủ.
Lãnh Nhược Y cũng không gấp rút gì theo hắn lên giường, rất là thông thả nàng ngồi đó uống trà.
"cạch... cạch...cạch"
Thời gian dần trôi qua Âu Dương Đình nhận ra không phải hắn quá căng thẳng mà mồ hôi chảy ướt cả người, hắn bật người dậy, nhìn Lãnh Nhược Y.
"nàng đã cho gì vào trong rượu "
Lãnh Nhược Y mỉm cười vô tội nhìn hắn: "chỉ nửa bình Hoàng Xuân dược "
"Hoàng Xuân dược "Âu Dương Đình nghe xong mặt mày xoay sẫm.
Nàng điên chắc, quá đề cao mình hay coi nhẹ Âu Dương Đình hắn, Hoàng Xuân dược là "kịch độc", chỉ cần vài giọt cũng đủ lấy mạng người, nàng chơi luôn nửa bình.
"xoạt...xoạt !!"
Lãnh Nhược Y mỉm cười nhìn hắn, nàng đứng dậy và từ từ cởi bỏ y phục trên người, dưới ánh mắt nóng rực và mồ hôi đang chảy trên trán hắn, nàng lại vô cùng bình thản, động tác càng chậm rãi hơn.
Nhìn cữ chỉ khiêu khích của nàng, mà hỏa diệm trong người của Âu Dương Đình cháy càng lúc càng mạnh, giống như kêu gào muốn xé toạt y phục của nàng.
Chẳng mấy chốc cơ thể thiếu nữ mềm mại gợi tình đã xuất hiện, nàng không mãnh vãi trên người đi đến trước mặt hắn, tay ngọc thon dài vuốt ve khuôn mặt hắn, rồi di chuyển xuống cổ, xuống ngực hắn, ánh mắt phong tình vạn chủng vẫn không rời khỏi khuôn mặt anh tuấn của hắn.
"sự phụ! có phải trong người rất nóng, rất khó chịu không, có cần ta.. " Lãnh Nhược Y tà mị lên tiếng, giọng nói thì ngọt ngào như mật.
Mùi thơm xữ nữ đầy mê hoặc, chính là liều thuốc động chí mạng, không cần đợi đến lúc tình dược phát huy tác dụng, hắn đã muốn xử quyết nàng ngay lúc này.
"không dạy nàng một bài học, chắc nàng sẽ không biết chữ sợ viết thế nào " Âu Dương Đình lập tức ôm chặt lấy Lãnh Nhược Y đặt nàng xuống giường.
"nửa bình Hoàng xuân dược, ta sẽ hảo hảo mà đối xữ với nàng " Âu Dương Đình mỉm cười nhìn nàng.
Lãnh Nhược Y cảm thấy có chút bất an, có chút hối hận, lại lo lắng nhưng đã quá muộn.
"ưm mmm!!"
******************
Hạo vương phủ..
"cộp ! cộp !"
Xe ngựa sang trọng quen thuộc từ xa chạy tới, dù chưa tới nơi, nhưng người trong phủ đã nháo nhào cả lên.
"vương gia hồi phủ"
"vương gia hồi phủ"
"mau đi báo với Vệ Tổng quản "
Nô tài tất bật chạy vào trong, người này thông báo cho người nọ, người nọ truyền cho người kia, Hạo vương phủ yên lặng suốt nửa tháng đã sôi nổi trở lại.
"Hí...hí...!!"
Vô Tình, Tiểu lục, Dinh Hạo và Mạc Thánh Tuyết lần lượt bước xuống xe.
"tham kiến vương gia !"
"tham kiến vương gia !"
Nô tài xếp hàng dài từ cổng lớn cho đến đại sảnh, hoan nghênh Dinh Hạo hồi phủ.
Dinh Hạo vừa đặt chân vào sảnh đường thì...
"Vương gia! ta rất nhớ người"
Chào đón Dinh Hạo chính là cái ôm nồng nhiệt của Nhan Song Song, nàng lao thẳng vào người hắn, quấn chặt...
"thật không " Dinh Hạo xoay người ôm chặt lấy Nhan Song Song, âu yếm nhìn nàng.
"gần đây tên nhóc Minh Ngọc Tuấn còn đến tìm nàng không " Dinh Hạo mỉm cười lên tiếng.
"hắn không có đến tìm ta " Nhan Song Song lắc đầu liên tục, sau đó đẩy Dinh Hạo ra, mỉm cười giảo hoạt.
"nhưng ta đi tìm hắn ha ha "
"Nàng dám "
Dinh Hạo đang định đứng dậy dạy cho mỹ nhân một bài học, thì ba cô vợ xinh đẹp còn lại của hắn cùng lúc bước vào.
"tham kiến vương gia" cả ba đồng lên tiếng, đồng bộ cúi đầu.
Hắn lắc đầu nhìn họ "dạy mãi mà không hiểu, mỗi lần gặp hắn cứ quỳ lại mãi, không mệt sao".
Dinh Hạo bước tới kéo Mộ Dung Vân Tịnh và Mạc Nhi ôm vào trong người.
"Ta đi lâu như vậy, hai nàng có nhớ ta không" Dinh Hạo vùi mặt vào cổ hai nàng, ngửi mùi thơm dễ chịu từ mỹ nhân, giọng nói thủ thỉ bên tai.
"Thiên Hàn! chàng đi mới có nửa tháng, không phải nửa năm " Mạc Nhi phì cười nhìn hắn.
Dinh Hạo như bị Mạc Nhi tạt cho gáo nước lạnh.
"nhưng ta rất nhớ hai nàng"
Hắn ngẩn đầu lên lúc này mới nhận ra...
"Yến nhi ! nàng mập lên thì phải "
Bây giờ hắn mới nhớ đến người từ lúc bước vào bị hắn bỏ quên. Dinh Hạo chăm chú nhìn thân hình tròn trịu mũm mĩmcủa Tư Mã Phi Yến, hình như có hơi phì nhiêu hơn nửa tháng trước.
"Hu.. hu...!!! vương gia người chọc ta " ngờ đâu Tư Mã Phi Yến lại khóc như mưa.
Dinh Hạo buông hai mỹ nhân trong người ra, chạy đến dỗ dành người ngọc.
"đừng khóc, đừng khóc "Dinh Hạo vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của ư Mã Phi Yến.
Trước sự dỗ dành của Dinh Hạo, người ngọc bắt đầu có dấu hiệu nín khóc, ngờ đâu hắn lại nói tiếp..
"Mập thì tốt chứ sao, mập rất đáng yêu, mập mập nhìn rất có phúc, ôm vào cũng rất thoải mái "
"mập .." Tư Mã Phi Yến vừa mới lau khô nước mắt, lại nghe thấy "mập, mập, mập" ba bốn từ liên tiếp phát ra từ miệng hắn thì ..
"hu u....u !!" khóc đến trời đất u ám.
*****************
Chiêu Dương Cung.
Bầu không khí yên lặng, đến hồi hộp mọi người như đang chờ nghe phán quyết của Lăng Thiên Thần.
"phụ hoàng! Xin người suy nghĩ lại, không nên để chàng lãnh binh xuất trận "
"Tuệ nhi! ta tự mình biết cân nhắc, nàng không nên xen vào, phụ hoàng xin cho nhi thần lãnh binh " Nam tử bên cạnh khó chịu nhìn Lăng Thiên Tuệ ánh mắt giận dữ, rồi quay sang nhìn Lăng Thiên Thần thái độ rất cương quyết.
Nhưng Lăng Thiên Tuệ nghe xong, mặt mày tràn đầy nước mắt.
"chàng cứ muốn lãnh binh, vết thương trên người chàng thì sao, không may có chuyện gì xảy ra, thì mẫu tử thiếp phải làm sao" Lăng Thiên Tuệ vừa nói vừa nhìn xuống bụng của mình.
"Tuệ nhi! con có thai " Đông Phương Thu Khuê vui mừng hớn hờ, từ trên ghế mà bước xuống đở Lăng Thiên Tuệ đứng dậy.
Không riêng gì Đông Phương Thu Khuê, mà cả Lăng Thiên Thần và Đông Phương Bình cũng lộ vẽ vui mừng.
Lăng Thiên Tuệ không nói gì, chỉ gậc đầu. Nàng thật rất muốn mỉm cười vui vẽ, thống báo tin mừng này cho mọi người biết, như những nữ nhi khác khi biết mình sắp làm mẫu thân, nhưng Lăng ThiênTuệ lại không có tâm trạng đó, vì nàng có nguy cơ sắp trở thành quả phụ.
"đại phò mã! ngươi đang bị thương " Lăng Thiên Thần nghi ngờ hỏi lại.
"phụ hoàng ! vết thương nhỏ này không ảnh hưởng gì đến nhi thần, nhi thần vẫn có thể lãnh binh xuất trận" đại phò thái độ vẫn quả quyết như lúc đầu.
Lăng Thiên Tuệ dù đoan trang hiền thục, nhưng không phải không biết nổi giận, đặc biệt chuyện này còn liên quan đến phụ thân của nhi tử trong bụng nàng.
"nhỏ! mà chàng hôn mê suốt ba ngày, vừa mới tỉnh dậy đã muốn xuất chinh, chàng tại sao không nghĩ cho thiếp"
Không thể thay đổi được ý định của phu quân, nàng đành phải cầu xin phụ hoàng, nhưng người mà phụ hoàng nghe lời nhất vẫn là..
"mẫu hậu " Lăng Thiên Tuệ quay sang cầu xin Đông Phương Thu Khuê.
Đông Phương Thu Khuê thương yêu nữ nhi cũng thương yêu cháu ngoại, đương nhiên không muốn nữ nhi nàng còn trẻ vậy, phải làm quả phụ.
"hoàng thượng! Lăng Thiên quốc có rất nhiều tướng quân, chẳng lẽ không còn người có thể lãnh binh "
Lăng Thiên Thần đắn đo suy nghĩ nhìn Đông Phương Thu Khuê, rồi nhìn Lăng Thiên Tuệ, sau cùng dừng lại trên người của đại phò mã.
"đại phò mã! Ngươi về tịnh dưỡng cho tốt "
"phụ hoàng! Nhi thần muốn..."
"về đi "
Đại phò mã nghe xong phán quyết liền kháng cự, thì không chỉ có Lăng Thiên Thần, Đông Phương Thu Khuê mà cả Đông Phương Bình người từ đầu im lặng cũng đồng thanh xua đuổi.
"vậy nhi thần xin cáo lui" Đại phò mã vẽ mặt không phục, sau khi hành lễ xong thì tức giận đi bỏ đi.
"phò mã! đợi thiếp với, phò mã "
Lăng Thiên Tuệ gấp rút chạy theo sau, nhưng người trước mặt, một nước đi thẳng không thèm quay đầu nhìn nàng. Nàng biết tính khí tướng công rất cương liệt, lần này nàng tự ý làm vậy, chắc chắn tướng công rất giận.
"Á !!" Lăng Thiên Tuệ cứ chạy theo phía sau, bất ngờ kêu lên.
Nam tử phía trước mặt mày như Quan Công, lập tức quay đầu lại, nhìn Lăng Thiên Tuệ đang ngồi trên đất, hốt hoảng chạy tới.
"Tuệ nhi! nàng không sao chứ " đại phò mã lo lắng lên tiếng.
"chân thiếp bị trật...híc.. híc " Lăng Thiên Tuệ hai mắt long lanh ngập nước.
"đừng khóc! ta ẩm nàng đi tìm ngự y "
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân đặt biệt là phu quân tốt, thì nước mắt thê tử là vũ khí lợi hại nhất, đại phò mã tay chân cuống cuồng, ẩm Lăng Thiên Tuệ đến thái y viện.
Trong khi đó Lăng Thiên Tuệ đang nép mình vào ngực hắn, cười khúc khích.
..............
Bên trong Chiêu Dương cung.
Lăng Thiên Thần đặt tách trà xuống, quay xuống nhìn "nhạc phụ" đại nhân
"thừa tướng! khanh đã nghĩ ra người nào thích hợp "
Đông Phương Bình mỉm cười lắc đầu "trong lòng người đã có chủ ý, cần gì phải hỏi lão."
***************
Hạo vương phủ
Hương hoa nhè nhẹ thoang thoảng, khói trắng lượn lờ mập mờ, nước trong hồ trong veo mát rượi. Sau lớp sương mờ ảo, là thân hình mỹ miều đầy gợi cảm và làn da tuyết trắng của ngũ đại mỹ nhân đang ngâm mình trong hồ .
Đối diện là mỹ nam tử, nhìn mỹ nhân đang nô đùa trong nước, hạnh phúc trào dâng.
"Yến nhi! ngực của muội thật to, có thể cho tỷ sờ thử " Nhan Song Song bộ mặt gian tà, mỉm cười háo sắc.
"Không" Tư Mã Phi Yến đỏ ửng hai má, lấy hai tay đánh dấu chéo trước ngực.
"không cho tỷ sờ, hay muội chỉ muốn một mình vương gia sờ " Nhan Song Song thích chọc ghẹo nhất là Tư Mã Phi Yến, vừa nói vừa liếc nhìn Dinh Hạo .
"ặc.. ặc .!!" Dinh Hạo ăn nho mà cũng bị sặc.
"không có" Phi Yến xấu hổ đến hai mặt đỏ ửng, kịch liệt không thừa nhận, nhìn Dinh Hạo rồi nhìn mọi người xung quanh.
"Không ! vậy tỷ có thể sờ " Nhan Song Song như một tên háo sắc thứ thiệt, nhào tới hai luồng phong nhũ của Phi Yến.
"Á.. !! Tuyết tỷ tỷ, cứu muội "
Mạc Thánh Tuyết đang yên ổn lại bị người kéo vào cuộc, đem ra làm lá chắn. Nhưng Tuyết nhi yếu đuối mõng manh làm sao có thể chống cự lại con sói háo sắc Song Song đây.
Nhưng điều phi lý đó đã diễn ra, Nhan Song Song bất động dừng lại, ngẩn người nhìn Mạc Thánh Tuyết.
"wo.. o..!!! ngực của Tuyết tỷ thật đẹp, còn to hơn cả Yến nhi " Nhan Song hai mắt phát sáng dán chặt trên đôi tuyết lê đầy đặn của Mạc Thánh Tuyết
"Á... !!"
Trước khi long chão của Song Song chạm tới, Mạc Thánh Tuyết đã xoay người bỏ chạy.
Nhan Song Song ghẹo Mạc Thánh Tuyết và Tư Mã Phi Yến đến nghiện, phải ôm trái kéo, ra dáng một tên háo sắc. Cả ba người giằng co đùa giởn trong nước, tiếng cười rộn rã như tiếng nhạc.
"ha.ha..!! Song nhi, tỷ nhột, muội thả tỷ ra " Mạc Thánh Tuyết cười đến ra nước mắt.
"Song nhi ! buông muội ra" Tư Mã Phi Yến, thì kêu gào kháng cự.
"Thiên Hàn! chàng không muốn qua cứu người sao" Mạc Nhi dáng vẽ lười biếng, ngồi lột vỏ nho cho Dinh Hạo.
Dinh Hạo mỉm cười lướt nhìn đám người Nhan Song Song, rồi há miệng ra cho mỹ nhân đúc hắn đang nho.
"vương gia! Chàng nghĩ nên đặt tên gì cho con của thiếp và Mạc nhi" Mộ Dung Vân Tịnh nắm lấy bàn tay đang vẽ loạn trước bụng nàng, giữ yên.
Dinh Hạo trái, phải hai tay ôm chặt lấy Mộ Dung Vân Tịnh và Kỳ Giai Mạc Nhi, rồi nhìn xuống cái bụng trắng ngần tròn trịa của hai nàng.
Mạc Nhi vẫn tiếp tục lột nho đúc cho hắn và Dinh Hạo vẫn đang động não, việc hắn làm duy nhất lúc này, là hả miệng ăn nho và suy nghĩ ra hai cái tên cho dễ nghe.
"con của Tịnh nhi sinh trước, thì gọi là Ngạo, con của Mạc nhi thì gọi là Thừa đi"
Xem như một chút hoài niệm cho thế giới kia của hắn vậy, lấy tên của hai người anh đặt cho con hắn, hi vọng hai đứa trẻ sinh ra sẽ không đáng ghét như hai người anh của hắn.
"Ha..ha..!!! chuyện đó làm gì có thể xảy ra, con của hắn đương nhiên phải đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng không biết họ bây giờ sao rồi"
Dinh Hạo bắt đầu trầm tư, phút giây tưởng nhớ đến thế giới trước đây của hắn.
"Lăng Thiên Ngạo" Mộ Dung Vân Tịnh lên tiếng.
"Lăng Thiên Thừa" Mạc Nhi lên tiếng
"rất hay, nhưng nếu là nữ nhi thì sao" Nhan Song Song đang đùa giởn bên kia, quan tâm lên tiếng.
"nữ nhi thì.." Dinh Hạo đắn đo suy nghĩ, chuyện này hắn chưa nghĩ tới
"cộp ! cộp !!"
Cách lớp bình phòng, Tiểu lục tử đang đứng bên ngoài...
"vương gia! Hoàng thượng triệu người vào cung "
************
Hai ngày sau
Hạo vương phủ-đại môn.
Đoàn quân của Dinh Hạo đang chuẩn bị xuất chinh, cho nên điều không thể nào tránh khỏi là cảnh tượng tiễn biệt, đau lòng người...
"Nếu ngươi không về, ta lập tức sẽ tuyển phò mã" Lăng Thiên Tâm giọng nói uy hiếp, hai mắt ươn ướt nhìn Đoan Mộc Thành.
"tên nào thú nàng, ta sẽ giết hắn" Đoan Mộc Thành bá đạo lên tiếng.
"Ngươi dám" Lăng Thiên Tâm phùng man trợn má nhìn hắn.
Đoan Mộc Thành sủng nịnh nhìn Lăng Thiên Tâm, véo nhẹ trên mặt nàng: "nàng ngoan ngoãn chờ làm tân nương của ta, ta nhất định sẽ về"
Đó là chính diện còn bên trái thì sao...
"chàng nhớ phãi giữ gìn sức khỏe, mặc thêm áo ấm, không có thiếp bên cạnh phải biết tự chăm sóc mình " Dương thị nước mắt đầm đìa nhìn Dương Chính.
"khóc cái gì, ta đi đánh giặc có phải đi chết đâu, ta tự biết chăm sóc mình " Dương Chính tay xách nách mang, nhỏ giọng trấn an Dương Thị.
Bên phải thì...
"đao kiếm không có mắt, nếu cảm thấy nguy hiểm thì phải chạy ngay, đừng học người ta làm anh hùng, ta không muốn sớm vậy đã làm quả phụ" Đỗ Nương nước mắt lã chã thấm ướt cả khăn tay.
"ta hiểu, đừng khóc " Đỗ Bình ôm thấy Đỗ Nương vỗ nhẹ lên vai nàng.
Còn nhân vật chính của chúng ta...
Dinh Hạo nhìn những cô vợ xinh đẹp, nước mắt thấm ướt mi đang cúi mặt sát đất, mà thở dài chán chường, cứ như họ sắp sinh ly tử biệt không bằng.
"Tịnh nhi, Tuyết nhi, Mạc nhi, Song nhi, Yến nhi "
Dinh Hạo lớn tiếng điểm danh từng mỹ nhân một, các nàng lần lượt ngẩn đầu lên nhìn hắn, quả nhiên đúng như tưởng tưởng của hắn, mắt người nào cũng sưng húp.
"cười lên.." Dinh Hạo bá đạo lên tiếng.
Chỉ là...
"thôi ! không cần cười nữa " Dinh Hạo mặt mày nhăn nhó, giơ tay ngắt ngang.
Nhìn họ cười còn khó coi hơn khi khóc nữa. Hắn xoay người đi theo đoàn quân. Phía sau vẫn vang lên tiếng nói của mỹ nhân.
" Chàng phải cẩn thận " ngũ đại mỹ nhân đồng loạt lên tiếng.
Dinh Hạo chỉ vẫy tay chào tạm biệt, không lên tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn họ. Cái hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của các nàng, nhất là năm nàng cùng khóc một lúc, hắn không thể nào chịu nổi.
Ngẩn đầu nhìn lên trời cao vời vợi, hắn đến thế giới này cũng đã được một năm, một năm này bao nhiêu chuyện đã xảy ra, chỉ hi vọng trận chiến này sẽ là trận đánh cuối cùng của hắn.
...............
Cách đó không xa..
Ba thân ảnh từ trong góc nhỏ, dần dần đi ra...
"Trẫm quyết định như vậy có đúng không "
"hoàng thượng! Người không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần Hạo vương thắng trận trở về, thì việc tái lập thái tử chắc chắn sẽ không còn người phản đối " Quế công công bên cạnh lên tiếng.
"hai người tin Hàn nhi sẽ thắng " Lăng Thiên Thần quay sang nhìn Đông Phương Bình và Quế công công.
"chẳng lẽ hoàng thượng không nghĩ vậy " Đông Phương Bình lên tiếng
Lăng Thiên Thần mỉm cười, xoay người đi
"Nếu nữ nhi của khanh cũng nghĩ được như vậy, thì trẫm không phải đau đầu như bây giờ " Lăng Thiên Thần bộ dáng chán chường.
"Khuê nhi vẫn còn giận hoàng thượng "
Lăng Thiên Thần ngoài lắc đầu thở dài ra, không biết nói gi hơn.
Bầu trời hoàng hôn ngày hôm đó vô cùng tuyệt đẹp, nhưng tâm trạng mọi người lại mang nhiều tâm sự. Không biết chuyện gì còn diễn ra phía trước.
****hết chương 56******
�