Chương 32: Mộ Dung Vân Tịnh mang thai
**********
Phủ tướng quốc
Bên ngoài thì bốn bề vắng lặng chỉ có âm thanh trầm bỗng dịu êm của tiếng đàn, vang theo gió hòa vào hư không, ngoài ra không còn bất kỳ âm thanh nào khác, cho dù chỉ là một tiếng động nhỏ.
Còn bên trong yến tiệc...
Mọi người như bị thôi miên, người thì tròn xoe hai mắt, kẻ thì gậc gù lên xuống, mặc dù chưa uống giọt rượu nào nhưng họ đã say, say bởi âm thanh mị hoặc của tiếng đàn.
Tối nay, họ cho phép bản thân được phép buông thả, chỉ muốn đắm chìm vào khúc nhạc, quên đi mọi thứ trên đời, tất cả phiền muộn đều để lại sau lưng, chỉ có họ và tiếng đàn, tiếng đàn và họ...
Chưa bao giờ họ nghe được một khúc nhạc nào hay như vậy, cũng chưa từng thấy người nào có thể đàn đến xuất như người trước mặt, một khúc nhạc khiến vạn người điên đảo.
Ánh mắt và lòng họ lúc này tất cả đều đặt cả ở trên đôi tay của mỹ nhân trước mặt.
Trong đình trăng sáng chiếu tỏa, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa...
Một thiếu nữ xinh đẹp thanh lệ, y phục sang trọng, tóc cài trâm ngọc, toàn thân nàng toát lên khí chất vương giã cao quý.
Lăng Thiên Tâm mặc dù khải đàn rất chuyên tâm, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, tránh không khỏi có chút đắc ý.
"bộp..!! bộp..!!!"
"bộp..!! bộp..!!!"
Khi đôi bàn tay ngọc của Lăng Thiên Tâm vừa rời khỏi dây dàn, thì khúc nhạc cũng kết thúc, nàng ngước đầu lên thì một tràng pháo tay như sấm nổ không ngừng vang lên, mỗi lúc một lớn.
"hay...hay...lắm..!!!"
"bộp..!!bộp..!!!"
"hay...thật sự quá hay"
"thật quá hay"
"bộp..!!bộp..!!!"
Tiếp theo là tiếng ca ngợi, khen tặng không ngớt của mọi người xung quanh.
Khúc nhạc quá tuyệt dịu, tuyệt đến mức làm họ tưởng mình đang lạc giữa bồng lai tiên cảnh, vì chỉ có ở trên trời mới có thể nghe đươc khúc nhạc hay như vậy, nhân gian khó có ai làm được.
"Tổ phụ! món quà này của Tâm nhi người thích không" Lăng Thiên Tâm nghiêng người cúi chào, rồi đi đến trước mặt Đông Phương Bình.
"Thích...rất thích...khúc nhạc thật sự quá hay, tổ phụ chưa.." Đông Phương Bình phấn khích lên tiếng, lão cũng bị tiếng đàn của Lăng Thiên Tâm mê hoặc, nhưng sau khi nói xong lão mới nhớ ra một chuyện là khiến lão nghĩ ngợi nãy giờ.
"Tâm nhi! ngươi biết đàn từ khi nào, mà tổ phụ không biết"
Đông Phương Bình vừa dứt lời, thì nụ cười trên mặt của Lăng Thiên Tâm cũng tắt hằn, mặt liền đơ ra.
"Tổ phụ! Tâm nhi muốn người thật bất ngờ, nên ngày đêm luyện tập" Lăng Thiên Tâm mỉm cười đáp lại, nhưng giọng điệu rất gượng gạo.
Từ phía sau bất ngờ có những tiếng hò hét phấn khích vang lên, khuấy động cả bầu không khí.
"Công chúa! Chúng thần còn rất muốn nghe" Một vị đại thần ngồi bên hàng ghế trái.
"Phải đó, công chúa người có thể đàn tiếp không" Vị đại thần ngồi ghế đối diện cũng lên tiếng tiếp lời.
"đàn tiếp đi"
"đàn tiếp đi..."
Không khí xung quanh dần trở nên ồn ào và nóng dần lên theo tiếng hò hét của mọi người.
Tất cả họ đều rất muốn nghe, khó có dịp được thưởng thức tiếng đàn hay như vậy, nhưng nhanh như vậy đã kết thúc, khiến họ không cam lòng.
"Thật hiếm thấy các vị khanh gia đồng lòng nhất trí như vậy"
Một giọng nói uy nghiêm từ chính diện vang lên, khiến tất cả những người hò hét khi nãy, trở nên rụt rè yên lặng.
Lăng Thiên Thần thở dài nhìn bọn đại thần xung quanh.
Ngày ngày thượng triều, bọn họ không tranh cãi đỏ mặt tía tai, ta sống ngươi chết thì cũng là sứt đầu mẽ trán, nếu tất cả đều đồng tâm nhất trí như bây giờ, thật quá tốt, lỗ tai hắn cũng có thể được nghỉ ngơi.
"Tâm nhi! các khanh gia đây có nhã hứng như vậy" Lăng Thiên Thần liếc nhìn các đai thần bên dưới, giọng điệu châm chọc, hắn chuyển tầm mắt sang người Lăng Thiên Tâm nói tiếp:
"ngươi hãy đàn thêm một khúc nhạc khác cho trẫm và mọi người cùng nghe"
Nhưng khiến Lăng Thiên Thần ngạc nhiên hơn chính là thái độ của Lăng Thiên Tâm lúc này.
"Chuyện này..." Lăng Thiên Tâm bộ dạng khó xử , không nói nên lời nhìn Lăng Thiên Thần.
"Có vấn đề gì sao" Lăng Thiên Thần hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn Lăng Thiên Tâm.
Nàng còn đang nát óc suy nghĩ làm sao để khước từ đề nghị của mọi người, thì phụ hoàng lại lên tiếng, thử hỏi kim khẩu đã khai ngôn, thì làm sao Lăng Thiên Tâm nàng có thể từ chối đây.
"Nếu phụ hoàng muốn, Tâm nhi sẽ đàn cho người nghe" Lăng Thiên Tâm mỉm cười nhìn phụ hoàng, rất miễn cưỡng lên tiếng.
Lăng Thiên Thần rất hài lòng, hắn mỉm cười nhìn Lăng Thiên Tâm rồi cầm ly rượu lên nhấp cạn, mọi người xung quanh cũng rục rịch cầm vòi rượu, nhưng ánh mắt đều dõi theo từng bước chân của Lăng Thiên Tâm, nàng đang trở lại trong đình.
Lăng Thiên Tâm mỉm cười rất tươi với quan khách rồi đi vào trong đình, khi nàng vừa xoay lưng thì sắc mặt liền thay đổi, có chút lo lắng, có hơi hồi hộp.
"phụ hoàng! Lần này nhi thần bị người hại chết rồi.." Lăng Thiên Tâm vừa đi, lầm bầm trong miệng, trong lòng lại không ngừng oán trách Lăng Thiên Thần, tất nhiên cũng chỉ có mình nàng nghe ra mà thôi.
Lăng Thiên Tâm mông vừa chạm ghế, tay còn chưa kịp đặt lên cây đàn, thì đã rất lớn tiếng: "ta đàn đó"
Thật không hiểu lời này là nàng nói ra là cho ai nghe, nếu muốn nói cho mọi người trong tiền sảnh thì thôi không cần.
Bởi vì tâm trạng họ đang rất nóng lòng, chỉ muốn một lần nữa nghe lại tiếng đàn tuyệt dịu vừa rồi, còn cô công chúa nhỏ của chúng ta thì cứ quần qua quần lại, họ còn không hiểu nàng muốn làm gì mà vẫn còn chưa chịu đàn.
"ta đàn đó..." Lăng Thiên Tâm một lần nữa lập lại lời vừa nói, ánh hơi đảo xung quanh, nhưng không phải nhìn mọi người và là cố nhìn phía sau lưng nàng.
Tay ngọc có hơi do dự một lúc lâu, rụt rè nửa muốn đàn nửa không dám, nhưng cuối cùng cũng dặt tay lên cây đàn.
Một chút hồi hộp, lại bối rối. Tất cả điều hiện rõ trên gương mặt Lăng Thiên Tâm. Nàng nhắm mắt làm liều, ngón tay bắt đầu di chuyển ...
Những âm thanh dịu êm đầy mê hoặc giống khi nãy, một lần nữa lại vang lên, lúc này trên môi của Lăng Thiên Tâm mới có đủ dũng khí mở nụ cười.
Không phí công mọi người chờ đợi, tiếng đàn một lần ntưa đưa họ vào cõi mộng du sơn.
Trong lúc mọi người đang say sưa thưởng thức, thì có người bắt đầu rục rịch, đứng dậy rời khỏi ghế.
Mạc Thánh Tuyết là một người giỏi về âm lụật, cũng am hiểu về đàn. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng nàng vẫn nhận ra.
Âm thanh mị hoặc của tiếng đàn trước mặt không phải từ cây đàn của Lăng Thiên Tâm mà ra, theo hướng gió thì có lẽ âm thanh này phát ra từ hướng đó.
Còn một điều nữa khiến nàng tin chắc, tiếng đàn này không phải do Lăng Thiên Tâm đàn, bởi vì nó này rất giống với tiếng đàn của hắn.
Mắt ngọc đảo sang chỗ ngồi của người nào đó, thì chợt nhận ra hắn từ lâu đã không có ở tiền sảnh. Vậy thật ra hắn đã đi đâu..
............
Lại nói đến, cách nơi yến tiệc không xa.
Một thiếu niên mỹ tựa Phan An, hoàng bào trên người tung bay, tóc mây phất phơ theo gió, dưới ánh trăng vẽ đẹp của hắn càng say đắm lòng người.
Những ngón tay thon dài như điêu khắc đang vũ khúc trên dây đàn, như rồng bay phượng múa, điêu luyện uyển chuyển không chê vào đâu.
Cảnh tượng trước mặt quá tuyệt mỹ, đẹp đến mức khiến người xem không chớp mắt, mất cả hồn, chỉ tiếc mỗi một điều.
Trên khuôn mặt vị thiếu niên lúc này lại có chút bất đắc dĩ, khó nói nên lời, do đâu mà ra...
Dinh Hạo hắn không ngờ đến có ngày, giữa đêm đông gió rét, bốn bề vắng vẽ, hắn đơn độc "trốn" ở trong một góc, không ai nhìn thấy để khải đàn thay cho kẻ khác.
Trò không thành tài là lỗi của sư phụ, đều này hắn hiểu và cũng đang tự mình trải nghiệm.
Chỉ có một "cô em gái" mà dạy mãi không xong, nhưng cũng phải thông cảm cho Dinh Hạo hắn, đễ tìm một chút tế bào âm nhạc trong người Lăng Thiên Tâm này còn khó hơn cả lên trời hái sao.
Hắn quả thật lực bất tòng tâm, tâm thì có thừa nhưng lực không đủ. Những ngày tháng hắn dạy Lăng Thiên Tâm khải đàn, đối với hắn và mọi người ở Hạo vương phủ là một ác mộng kinh hoàng.
Hắn thật sự không muốn mọi người bị dày vò thêm nữa, coi như làm chút việc tốt cho chúng sinh thiên hạ, hắn chỉ có thể cách ly cô em gái nhỏ này với cây đàn vĩnh viễn.
Lăng Thiên Tâm lúc đầu có hơi ngoan cố, nhưng sau cùng cũng bị Dinh Hạo thuyết phục, dừng ngay việc luyện đàn, đổi lại...
Dinh Hạo hắn phải lặng lẽ ngồi đây giữa đêm tăm tối, đánh đàn thay cho Lăng Thiên Tâm.
Một đạo ánh sáng lấp lánh xẹt ngang qua, hắn chưa kịp nhận ra thứ ánh sáng đó là gì, thì một thanh thủy thủ sắt bén đã phóng tới.
Dinh Hạo hắn nghiên người né sang một bên.
"Phịch...!!!!"
"Pằ...ằn..n...ng.g"
Cây thủy thủ sáng bóng ghim chặt lên cây đàn trước mặt hắn, cũng đã cắt đứt vài sợi dây dàn.
Dinh Hạo vẽ mặt sửng sốt, nhưng không phải vì cây thủy thủ trước mặt, mà là hắn nhận ra cái lắc tay bên dưới cây thủ thủ, vẽ sửng sốt nhanh chống chuyển thành lo lắng.
Hắn lập tức rút cây thủy thủ ra, cầm mảnh giấy nhỏ được ghim chặt bên dưới cây thủy thủ lên.
Ánh mắt đảo nhanh những dòng chữ bên trong, rồi nhanh như một cây tên, hối hả chạy như bay về phía trước.
........
Mạc Thánh Tuyết đi theo âm thanh của tiếng đàn cuối cùng cũng đã đến nơi, nhưng thật đáng tiếc..
Nàng chỉ nhìn thấy một cây đàn không còn nguyên vẹn trên bàn, mặc dù trên cây đàn vẫn còn lưu lại hơi ấm, nhưng không thấy người đâu.
Nàng có chút thất vọng trở lại tiền sảnh, vừa xoay người thì một mảnh giấy nhỏ rơi xuống, nàng cúi người nhặt lên xem.
"hậu sơn phía tây..."
**************
Trong đêm tối tĩnh mịch, khắp tướng phủ không khí náo nhiệt, tiếng cười nói ca hát văng vẵng, nhưng hậu sơn lại thưa thớt bóng người.
"Tham kiến vương...." người vừa lên tiếng thì bị ai đó ngăn lại.
"hướng nào đến phía tây hậu sơn" Dinh Hạo vẽ mặt hoang mang, hai tay giữ chặt lấy tên nô tài trước mặt, lớn tiếng hỏi.
Hắn chỉ hận không đến được ngay lập tức, nhưng phủ tể tướng hắn lại không biết đường, nô tài trong phủ nhiều vô số kể, nhưng lúc hắn cần lại không một người xuất hiện.
"dọc theo hướng này...quẹo phải..sau đó.." Tên nô tài cũng bị thái độ của Dinh Hạo làm cho hoảng sợ, nói năng lắp bắp.
Không đợi hắn nói tiếp, Dinh Hạo đã gấp rút, đẩy hắn sang một bên, rồi chạy như bay đến hậu sơn.
***************
Ánh sáng huyền ảo của đêm trăng, phản chiếu xuống mặt hồ êm ả phẳng lặng, lá cây lay đông theo gió, một khung cảnh rất hữu tình.
"hừm...hừm..." Dinh Hạo thở hổn hểnh, trán đẩm mồ hôi.
Hắn không ngờ đến hậu sơn tể tướng lại lớn đến như vậy, tìm kiếm cả buổi tối không thấy bóng dáng một người, tâm trạng từ lo lắng dần chuyển sang tức giận.
"khốn kiếp..."
Dinh Hạo tức giận mắng chữi, còn nghĩ có kẻ đang chơi xỏ hắn, tức giận xoay người đi, bất ngờ...
"Thiên Hàn"
"Thiên Hàn..."
Âm thanh rên rĩ dịu nhẹ như gió, nhưng trong đêm tĩnh lặng thì lại càng rõ ràng. Hắn đương nhiên không lạ gì giọng nói này.
Tâm trạng càng bất an, tim đập nhanh tiến gần tản đá trước mặt, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Hai chân hắn gần như không thể nào bước tiếp, toàn thân đông cứng, bất lực ngã quỵ xuống đất.
Mạc Nhi cả người mê mang, toàn thân lại trần trụi, trên người phủ một chiếc áo mõng manh, chỉ che được nửa thân trên và dôi tuyêt lê, còn bờ vai gợi cảm và đùi ngọc thon dài trắng mịn tất cả đều lộ ra ngoài.
Ánh sáng của ánh trăng lờ mờ, nhưng những dấu hôn xanh đỏ trên xương quai hàm xanh của Mạc Nhi, dọc xuống ngực vô cùng rực rỡ, khiến hắn muốn nổi điên, tay nắm chặt thành quyền không ngừng đập xuống đất.
Mạc nhi hai mắt nhắm chặt, bờ môi không ngừng hé mở, những âm thanh từ miệng nàng phát ra vô cùng nhỏ, nhưng Dinh Hạo hắn biết nàng đang kêu tên hắn, khiến hắn lòng đau như cắt.
"khốn kiếp! là tên khốn nào đã gây ra"
Tại sao chuyện lại xảy ra như vậy, là kẻ nào đã làm chuyện này với Mạc Nhi của hắn, có ai có thể nói cho hắn biết, vô số câu hỏi hiện lên trong đầu hắn lúc này, khiến hắn muốn nổ tung.
"Ưm...m..m.."
"Đau quá...khó chịu ..."
Mạc Nhi hai mắt nhắm chặt, cơ thể quằn quại, hai đùi ngọc không ngừng cọ sát vào nhau,uốn éo.
Dinh Hạo giựt mình khỏi cơn suy sụp, theo tiếng kêu gào đau đớn của Mạc Nhi, buộc hắn phải ngẩn đầu.
Mạc Nhi trán đẩm mồ hôi, khuôn mặt thì đỏ ứng như lửa đỏ, còn có những tia máu chạy dọc từ mặt nàng xuống cổ, hai vai, còn...
Dinh Hạo gấp rút kéo y phục phủ trên người Mạc Nhi ra, càng khiến hắn hoảng hốt, trên thân thể trắng ngần của Mạc Nhi, ngoài những dấu hôn chói mắt khiến hắn sôi gan ra, là những gân máu tím đỏ chạy dọc khắp cơ thể nàng, đang tụ về tim .
"Mạc nhi! nàng mở mắt ra nhìn ta, Mạc nhi" Dinh Hạo ôm chặt lấy Mạc Nhi đở nàng ngồi dậy, rồi không ngừng vỗ nhẹ vào mặt nàng, mục đích lay động nàng dậy, nhưng Mạc Nhi lại không hề có phản ứng gì.
Hơi lạnh từ người hắn truyền sang, khiến nàng thật dễ chịu, càng dựa sát vào người hắn hơn, mùi hương này này thật thân quen, có phải chàng chăng, tại sao trước mắt thật mờ ảo, sương mù trắng xóa, nàng không thở mở nổi mắt.
"Thiên Hàn là chàng chăng, trả lời thiếp đi"
"Mạc Nhi! mở mắt ra, Mạc nhi"
Mạc Nhi bị dược tình khống chế, bây giờ không thể nào điều khiển cơ thể theo ý mình, tất cả đều hành động theo bản năng.
Nàng kề sát mặt mình vào cổ Dinh Hạo, cái cảm giác mát lạnh từ người Dinh Hạo, khiên nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng còn muốn nữa, môi mọng bắt đầu di chuyển dọc theo cổ hắn rồi đến càm, đầu lưỡi đinh hương cũng bắt đầu đưa ra liếm lấy, nàng xem Dinh Hạo như một khối băng lạnh, nhưng tại sao nước từ tản băng này sao không chảy vào người nàng.
Môi nàng vừa chạm nhẹ đến bờ môi mềm mại và lạnh băng của Dinh Hạo, thì điên cuồng cướp lấy nguồn nước bên trong miệng Dinh Hạo, chỉ muốn đưa tất cả nước từ hắn nuốt vào trong bụng, đễ dập tắt đi ngọn lửa đang bùng cháy ở hạ thân.
Bàn tay nhỏ nhắn không an phận len lổi vào trong y phục hắn, vuốt ve bờ ngực săn chắc của hắn, cảm giác chạm tay vào thật dễ chịu, cả người hắn không khác gì một khối băng, khiến nàng không thể ngừng tay, nhưng cái nàng muốn còn nhiều hơn.
Nàng kéo y phục trên người Dinh Hạo xuống, môi nàng dọc một đường xuống cổ rồi đến ngực hắn, Mạc Nhi kề sát mặt vào bờ ngực hắn, còn không ngừng cọ sát vào, thật dễ chịu thật mát.
Tay nàng lại chạy dọc xuống hạ thân Dinh Hạo, bắt đầu vuốt ve dục vọng bên trong y phục hắn.
Mặc dù cái nóng đã được giảm đi không ít, nhưng cảm giác ngứa ngái đau nhức dưới hạ thân lại tăng không giảm.
Dinh Hạo bị hành động ngây dại của Mạc Nhi làm cho phát hỏa, hắn kéo tay Mạc Nhi ra khỏi người hắn.
"chết tiệt....."
Hắn ôm chặt lấy Mạc Nhi lao thẳng đến căn phòng ở cuối phía tây Hậu sơn, trên đường đi Mạc Nhi vẩn liên tục ngọ ngậy trong lòng hắn, đôi tay không an phận liên tục sờ mó khắp người hắn, đặc biệt là dục vọng của hắn, bị nàng xem như một thứ đồ chơi nắm giữ trong lòng bàn tay, Dinh Hạo như tên đã vào cung chỉ hận không đè nàng xuống "ăn sạch"
"Rầm..!!"
Cánh cửa trước mặt bị Dinh Hạo một cước đá văng, hắn bước vào phòng, chưa kịp thắp đèn, đã ẩm Mạc Nhi đặt lên giường.
Còn hắn thì nhanh chống cởi bỏ tất cả y phục trên người, loại bỏ đi tất cả rào cản, cả thân trần trụi rồi nhảy lên giường.
Tay hắn chạm nhẹ vào nơi u cốc của Mạc Nhi, trước tiên hắn phải kiểm tra cửa vào đã sẳn sàng chưa.
"chết tiệt! sao lại ..."
Dinh Hạo bắt đầu dùng môi lưỡi vuốt ve khắp cơ thể Mạc Nhi, mặc dù Mạc Nhi đang mê mang không có phản ứng lại, nhưng cơ thể nàng vẫn có phản ứng với hắn, từng điểm nhạy cảm trên người nàng hắn biết rõ như lòng bàn tay, nên rất nhanh những dòng ái dịch đã xuất hiện.
Hắn nhẹ nhàng tách hai chân của Mạc Nhi, nâng hai chân của nàng thật cao, vắt qua vai hắn, rồi bắt đầu động thân tiến vào.
"Á..!!!"
Mạc Nhi dù không còn ý thức gì nhưng theo bản năng những tiếng kêu rên rĩ vẫn phát ra, theo từng cái ra vào kịch liệt của Dinh Hạo.
"ưm..m."
"ưm..m"
Trong phòng một mảng tối đen không ánh nến, không ánh trăng, tất cả đều diễn ra trong u tối, chỉ có tiếng rên rĩ, âm thanh ra vào mãnh liệt, và âm thanh lắc lư kọt kẹt của chiếc giường theo từng động tác của đôi nam nữ trên giường.
***********
Bên ngoài cửa một thanh niên hai tay nắm chặt thành quyền, đang đứng cạnh cửa sổ.
Mặc dù bên trong tối tăm nhưng hắn vẫn nhìn ra kích tình kịch liệt của hai bóng đen, đang vận động trên giường qua lớp màng lụa mõng manh, âm thanh khoái lạc từ bên trong truyền ra, như cây kim đâm vào tim hắn.
Lăng Thiên Lạc mày là thằng đần, không phải mày yêu Mạc Nhi sao, luôn muốn Mạc Nhi trở thành là nữ nhân của mày, tại sao lúc đó mày lại....
Nửa canh giờ trước.
Tây hậu sơn
Lăng Thiên Lạc ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân trần trụi trước mặt, trong mắt đầy bi phẩn, yêu thương cũng có nhưng oán hận càng nhiều hơn.
Hắn từ từ cởi thắt lưng ra ném xuống đất, trèo lên người Mạc Nhi, hai tay tách đùi ngọc của Mạc Nhi ra, cúi người xuống chuẩn bị động thân đi vào thì...
Một bờ môi anh đào mịn màng chạm nhẹ vào môi hắn, khiến hắn bất động, say sưa nhìn người nữ nhân nằm dưới thân hắn.
Mặc dù chỉ là một cái "chạm" môi, nhưng cũng khiến hắn tim đập loạn, đầu óc quay cuồng, đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, có phải nàng đã chấp nhận hắn, Lăng Thiên Lạc mỉm cười nhìn Mạc Nhi, nhưng niềm vui nhỏ nhoi này chỉ hiện hữu trong chốc lát.
"Thiên Hàn! Thiếp yêu chàng..." Mạc Nhi ánh mắt mơ màng, mỉm cười nhìn Lăng Thiên Lạc.
Một câu nói của người đang mê mang không biết gì, còn lợi hại hơn tất cả, tim hắn gần như vỡ vụng ra từng mảnh, tại sao trong lúc này nàng vẫn còn gọi tên nó.
Còn nụ cười "hạnh phúc" này là sao, nàng tưởng ta là nó.. Thiên Hàn của nàng sao Mạc Nhi.
Hắn chỉ muốn đánh cho nàng tỉnh, để nàng nhìn rõ người trước mặt là ai, người sẽ quan hệ với nàng, người đang cướp đoạt là hắn... Lăng Thiên Lạc, chứ không phải là nó.
Lăng Thiên Lạc hắn chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này, hắn tuyệt vọng đứng dậy, rồi khỏi người của Mạc Nhi.
Lấy y phục dưới đất phủ lên người Mạc Nhi.
"Ra đây" Lăng Thiên Lạc lạnh lùng lên tiếng.
Xuất hiện trước mặt hắn là một hắn y nhân thân cao vạm vỡ, khum lưng cúi người.
..............
Lăng Thiên Lạc tựa cửa nhìn trăng, trong tim nàng vĩnh viễn chỉ có Lăng Thiên Hàn sao, Mạc Nhi.
Hắn không còn còn đủ can đảm để tiếp tục xem, cũng như nghe những âm thanh rên rĩ khoái lạc của Mạc Nhi đang dưới thân thân một nam nhân khác, hắn xoay người rời khỏi hậu sơn.
Khi hắn vừa ra tới tiền sảnh thì Tần Thanh đang hối hả chạy tới.
"vương gia"
"Điều tra được gì " Lăng Thiên Lạc dừng lại nhìn Tần Thanh đang đi tới, giọng nói lạnh băng.
"vương gia! đã điều tra ra tung tích của mẫu thân Trần khải" Tần Thanh nóng vội lên tiếng.
"không phải mẫu thân hắn từ lâu đã qua đời" Lăng Thiên Lạc có hơi khó hiểu nhìn Tần Thanh.
"Người này là nghĩa mẫu của hắn, còn một chuyện nữa..." Tần Thanh chần chừ lên tiếng
"Trần Khải chết đã nhiều năm nhưng hàng tháng vẫn có người gữi bạc cho nghĩa mẫu hắn, thật quá kì lạ"
Lăng Thiên Lạc suy tư một lúc rồi quay sang nhìn La Thanh "Ý ngươi là...Trần Khải có thể vẫn còn sống"
"Vương gia! có thể năm đó Trần Khải đã nghe được gì đó, nên cố ý giả chết, đánh lạc hướng chúng ta" La Thanh lên tiếng.
"Ngươi mau cho người làm rõ, dù Trần Khải còn sống hay đã chết và những kẻ đang điều tra hắn, tất cả đều không được phép sống sót" Lăng Thiên Lạc ánh mắt sắt bén, giọng điệu cay độc, mỗi từ thốt ra khỏi miệng hắn đều rất kiên quyết.
"Dạ! vương gia..."
Khi La Thanh vừa xoay người đi, thì va vào người hắc y nhân lúc nãy, người hắc y nhân này dáng vẽ còn gấp rút hơn cả La Thanh.
"Vương gia! có chuyện không hay"
"Lại chuyện gì ..." Lăng Thiên Lạc cũng nôn nóng lên tiếng.
"Người xem đi.."
Hắc y nhân đưa một sắp giấy đang nắm chặt trên tay cho Lăng Thiên Lạc. Mặt Thiên Lạc lập tức biến sắc, hắn vò nát sấp giấy cuộn tròn thành một cục.
"Hồi phủ..."
***********
Kích tình trôi qua
Trong phòng rèm lụa mõng phất phơ, trên giường Dinh Hạo nửa thân trần ôm chặt lấy Mạc Nhi đang ngủ thiếp đi.
Tay hắn vuốt dọc khuôn mặt thanh tú của Mạc Nhi, nhẹ nhàng vén những lọn tóc đang tán loạn trên khuốn mặt nàng, sau đó môi hắn chạm nhẹ trên trán nàng, lưu lại một nụ hôn.
Những tơ máu trên người Mạc Nhi dần biết mất, da thịt liền trở lại vẽ trắng ngần mê người như trước đây, ngoài những dấu hôn xanh đỏ trên người nàng.
"khốn kiếp.."
Tất cả đều không phải của hắn.
Dinh Hạo vẽ mặt đầy giận dữ, toàn thân phát hỏa, bàn tay xiết chặt thành quyền, chỉ muốn một đao giết chết kẻ đã lưu lại những ấn ký "chết tiệt" này trên người Mạc Nhi.
Trên người Mạc Nhi chỉ có thể lưu lại ấn ký của riêng hắn, cơ thể Mạc Nhi cũng chỉ có thể cho mình hắn xem.
Nhưng tên khốn đã hạ dược với Mạc Nhi, nếu muốn chiếm đoạt Mạc Nhi, tại sao còn gọi hắn đến, thật ra người này có mục đích gì.
Chỉ có thể đợi Mạc Nhi tỉnh lại nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn dáng vẽ rã rời của Mạc Nhi, hắn không đành lòng đánh thức nàng dậy.
Dinh Hạo xoay người, đặt Mạc Nhi xuống giường, rồi nhặt y phục dưới đất mặt lên, thì..
"các người buông tay ra... "
Từ bên ngoài cửa lại vang lên tiếng hét của một nữ nhân, Dinh Hạo gấp rút mặc y phục trên người, ngay cả giày hắn còn chưa kịp mang, đã tông thẳng cửa ra ngoài...
Bởi vì giọng nói của người nữ nhân này hắn cũng không còn lạ gì.
Bên ngoài
Môt nữ tữ bạch y thanh tú, vẽ mặt hoảng loạn đang bị bao vây bởi một đám nam nhân, người nào cũng mặt đỏ bừng, bước chân loạn choạng nồng nặc mùi rượu.
"buông tay ra" Mạc Thánh Tuyết hốt hoảng, đẩy đám người trước mặt ra.
"có gì nàng phải sợ" Một tên mặc cẩm y đang nắm lấy tay, kéo về phía hắn, hôn lên mặt Mạc Thánh Tuyết một cái nhẹ lên trán, rồi đẩy nàng vào lòng ngực một tên khác.
"phải đó! Cũng đâu còn hoàn hoa khuê nữ gì" Một tên khác sau khi đón được Mạc Thánh Tuyết thì giữ chặt, bà tay sờ soạn trên mông nàng.
"Á..!!! buông ra..."
"bộp..!!!!"
Bình rượu bị hắn ném xuống đất, người từ nãy giờ chỉ im lặng ngồi đó. Hắn đứng dậy từ từ đi đến chổ đám người trước mặt, đám người kia lập tức tách ra, nhường đường cho hắn bước vào, sau đó ném Mạc Thánh Tuyết về người hắn.
Hắn ôm chặt lấy người nàng, ánh mắt đầy sự tức giận, cùng câm phẩn, đôi tay vuốt dọc theo khuôn mặt của Mạc Thánh Tuyết:
"biểu ca vừa qua đời, ngươi đã bò lên giường của Hạo vương"
"buông tay ra! Tần Cương buông tay ra"
"dâm phụ! Còn giả bộ thanh cao, ta cũng muốn biết lúc trên giường, ngươi làm sao mê hoặc Hạo vương.."
Hắn trực tiếp đè Mạc Thánh Tuyết tựa vào vách đá, liền xé rách lấy một mảng y phục trước ngực nàng , da thịt trắng ngần hiện ra, môi và hai tay không ngừng làm loạn trên người Mạc Thánh Tuyết.
Mạc Thánh Tuyết vô lực đành cắn vào vai hắn..
"chát...!!!"
Tần Cương tức giận tát vào mặt Mạc Thánh Tuyết, nàng cũng vì cái tát này mà bất tỉnh nhân sự.
Mọi người đi theo tên Tần Cương, nhìn thấy vậy cũng hoảng loạn.
"Tần công tử! vậy cũng đủ rồi.." tên thanh thiên say sỉn khi nãy, bất ngờ lên tiếng.
"đúng đó ! không phải chúng ta chỉ dọa nàng ta sao" tên bên cạnh cũng lo lắng nhìn Mạc Thánh Tuyết đang hôn mê.
"còn tiếp tục sẽ xảy ra chuyện"
Bọn họ tất cả chỉ là hùa theo Tần Cương, giả say để trêu ghẹo Mạc Thánh Tuyết, ban đầu mục đích chỉ có vậy nhưng xem ra có kẻ muốn làm giả thành thật.
"các ngươi sợ thì cứ đi trước" Tần Cương quay sang nhìn dám người họ.
Tần Cương hắn cũng chỉ tức giận, trêu ghẹo nhưng nhìn cơ thể diễm lệ của Mạc Thánh Tuyết, hắn thèm khát bấy lâu. Lửa dục lại nổi lên.
"Tần Cương ngươi điên rồi, dù gì nàng ta hiện tại cũng là trắc phi của Hạo vương..." Một tên trong số họ tức giận lên tiếng
"nếu muốn cô nương, thì ở quốc sắc thiên hương lầu thiếu gì, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu" Một tên khác cũng lên tiếng can ngăn.
"đúng đó"
"đi thôi..."
Họ vừa nói vừa lôi kéo Tần Cương đi, bọn họ thì chỉ giả say, nhưng Tần Cương xem ra là đã say thật sự, mỗi lúc hắn say đều không biết mình làm gì.
Làm huynh đệ với hắn nhiều năm, mọi người đương nhiên biết tính xấu này của Tần Cương, nên không chấp dứt, đương nhiên cũng không muốn hắn gây ra họa, hại chết mọi người.
Mọi người vừa cất bước thì..
Một cây sáo ngọc liền phóng tới, xoay vòng vòng xung quanh đám người họ, khiến họ không tài nào bước tiếp, ngơ ngác nhìn nhìn theo cây sáo.
Từ trong bóng tối, một thiếu niên anh tuấn tiêu soái bước ra, sát khí bức người, đôi mắt sắt bén đầy giận dữ.
Vừa rồi Dinh Hạo hắn không thể nào bắt được tên khốn đã giở trò đòi bại với Mạc Nhi, nhưng bây giờ...
Coi như đám người này sui xẻo vậy.
Dinh Hạo giơ tay lên, thu cây sáo trở lại, đám người của Tần Cương đều quay đầu lại, nhìn xem chủ nhân của thanh sáo thật ra là ai.
"Hạo vương..!!!"
Mọi người có chút lo sợ, nhưng là lo sợ của kẻ chột dạ làm chuyện xấu bị người khác phát giác chứ không phải vì sợ Dinh Hạo, vì họ cũng đã quá quen với tính tình của "Lăng Thiên Hàn" trước đây, nên không có gì phải lo lắng.
"Hạo vương lâu quá không gặp" Tần Cương bước chân loạn choạng đi tới chổ Dinh Hạo.
Hắn chưa kịp chào hỏi xong, thì đã nhận ngay một cước nhanh chóp nhoáng của Dinh Hạo.
"Bịch...! "
Tần Cương ôm chặt bụng, nằm trên xuống đất, còn chưa kịp kêu đau một tiếng, thì Dinh Hạo lại một chân dẫm lên, đạp đôi tay đã làm bậy với Mạc Thánh Tuyết của Tần Cường, không ngừng dùng sức, càng đạp càng mạnh.
"rắc..!! rắc..!!"
"Á...á...á!!"
Tiếng xương cốt gãy vụn, tiếng theo là âm thanh thê lương thảm thiết của Tần Cương vang vọng khắp tướng phủ, mặt không còn huyết sắc.
Dưới đêm trăng mờ ảo, thì ánh mắt lạnh lùng vô cảm và nụ cười trên môi Dinh Hạo càng tà mị bức người, chỉ với cái nhìn của hắn cũng khiến người xung quanh run rẩy, hắn lúc này như một sứ giã của địa ngục, lạc đến trần gian.
Người này là Hạo vương mà họ từng biết trước đây sao.
Bỏ lại những thắc mắc nghi ngờ trong lòng, họ chỉ muốn rời khỏi đây, ba chân bốn cả mà chạy thật nhanh.
Đương nhiên Dinh Hạo không để cho họ thoát.
"Rầm...!!!"
Cái cây to tướng trước mặt, bất ngờ ngã xuống đất, chắn ngang đường, tất cả họ mặt xanh như tàu lá, không dám động đậy dù chỉ cái nhấc chân.
"nếu ai dám chạy! kết quả sẽ giống như cái cây đó"
Dinh Hạo chầm chậm đi tới gần họ, mỉm cười nhìn từng người trong số họ, ánh mắt hắn nhìn tớ người nào, thì người đó chỉ hận không giống như Tần Cương bất tỉnh nhân sự ngay lúc này.
"tay nào của các ngươi vừa chạm vào người công chúa" Dinh Hạo mỉm cười rất tươi nhìn họ, giọng điệu rất bình thản, nhưng càng làm họ bất an hơn.
Cái cây cứng cáp như vậy, lại to như thế, chỉ với một nhát kiếm của Hạo vương, đã đứt làm đôi. Còn họ chỉ là người bình thường làm sao chịu nổi.
Người này có thật là Hạo vương yếu đuối trước đây, mặc họ trêu ghẹo cũng bỏ ngoài tai sao. Ông trời ơi! có phải ông đàn đùa với chúng tôi không.
Nhìn thấy tấm gương của Tần Cương trước mặt, bọn họ không ai dám mở miệng, dù có say nhưng cũng không đến mức không phân biệt được tốt xấu, nếu họ nói ra lúc này chắc chắn còn thảm hơn Tần Cương.
"ta hỏi lại một lần nữa, nếu không ai trả lời..." Dinh Hạo mỉm cười nhìn đám người trước mặt, rồi dừng lại.
"thì coi như là cả hai tay đều đã chạm qua"
Toàn thân bủn rủn, cả hai chân không còn sức lực, tất cả họ đều ngã xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin.
"Hạo vương! tha mạng"
"Hạo vương ! tha mạng.."
"chúng tôi chỉ đùa với công chúa, chứ chưa làm gì nàng ta"
"Phải đó...Hạo vương, xin người tha mạng"
Người thì níu chân, kẻ thì bám víu lấy vạt áo của Dinh Hạo, đầu tóc lấm lem rối bù, mất hết hình tượng của vương tôn công tử hống hách ngày thường, chỉ vì muốn giữ lại mạng.
Dinh Hạo nhìn thấy càng thêm chán ghét, giết họ còn sợ làm bẩn thanh kiếm trong tay hắn.
"Cút...!!!"
Tất cả họ lập tức đứng dậy, vẽ mặt hớn hở nhưng cất bước thì..
"dẫn cả hắn đi" Dinh Hạo lạnh lùng lên tiếng, liếc nhìn Tần Cương đang nằm trên đất.
"dạ..dạ phải.."
Họ xíu chút nữa đã quên mất Tần Cương, bước tới kéo Tần Cương dậy, rồi vác lên vai lôi hắn đi. Một đường mà chạy thẳng không dám quay lại nhìn Dinh Hạo.
Dinh Hạo bước đến ôm lấy Mạc Thánh Tuyết, ẩm nàng đi đến căn phòng trước mặt, nhưng lại lưỡng lự nghĩ đến Mạc Nhi đang ở bên trong.
Hắn không muốn làm phiền đến Mạc Nhi, đành chọn một căn phòng khác, may cho hắn là phủ tể tướng vốn có rất nhiều phòng trống.
**************
Dinh Hạo đặt Mạc Thánh Tuyết, nhìn y phục rách trên người nàng, hắn tiện tay giúp nàng kéo lại.
Nhưng tay vừa chạm vào thì người nào đó đã nắm chặt lấy y phục trước ngực không buông, hoảng loạn kêu gào : "thả ta ra, đừng chạm vào ta"
Mạc Thánh Tuyết hai mắt nhắm chặt lại, lệ từ khóe mi không ngừng chảy ra.
"Bộp..!! bộp..!!! thả ta ra"
"đừng chạm vào ta"
Hai tay Mạc Thánh Tuyết không ngừng đập mạnh vào người Dinh Hạo kháng cự, miệng thì gào thét không ngừng.
"công chúa! là ta...là ta...nàng nhìn xem" Dinh Hạo giữ chặt lấy hai vai Mạc Thánh Tuyết, cố lay động nàng dậy.
"chát..!!"
Mạc Thánh Tuyết vừa bật người ngồi dậy, đã tặng cho Dinh Hạo một cái tát trên mặt.
Hắn không ngờ đến người yếu đuối như Mạc Thánh Tuyết, khi ra tay lại mạnh đến như vậy, vị mặn từ khéo miệng chảy ra thật khó chịu, hắn lấy tay sờ lên miệng đang chảy máu.
Mạc Thánh Tuyết từ từ mở mắt ra, và cũng nhận ra người trước mặt không phải là Tần Cương, thì lập tức..
"híc...híc..híc...!" hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt Mạc Thánh Tuyết.
Nàng liền nhào vào lòng Dinh Hạo, gục mặt vào lòng ngực hắn khóc nức nở, hai tay càng xiết chặt hơn, chỉ sợ hắn sẽ biến mất.
"híc...híc..vương gia...vương gia"
"ta rất sợ, sợ lắm.."
Dinh Hạo xiết nàng càng chặt hơn, càm hắn tựa nghe tiếng khóc của nàng lòng hắn cũng bị se lại.
"công chúa! Nàng đừng khóc, đã có ta"
Suốt một đêm, Dinh Hạo ôm chặt lấy Mạc Thánh Tuyết, còn nàng thì ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, cả hai không nói một lời nào, cứ thế mà ôm nhau ngủ tới sáng.
****************
Ánh sáng ban mai xuyên qua khe cửa chiếc rọi vào trong phòng.
Trên giường Dinh Hạo đang ôm chặt lấy Mạc Thánh Tuyết. Hắn thì vẫn còn ngủ rất say, trong khi thì người nào đó đã tỉnh giấc từ rất sớm.
Nàng từ khi tỉnh dậy đã bắt đầu quan sát Dinh Hạo
Nàng trước giờ đều đơn độc. Phụ hoàng dù thương yên nàng, nhưng vẫn không cho nàng được cái cảm giác an toàn, mẫu phi qua đời từ rất sớm, tỷ tỷ lại coi nàng như cái gai trong mắt, còn Mạc Tư Doanh luôn đối xử tốt với nàng, nhưng nàng trước giờ đều không dám mơ tưởng đến hắn vì hắn là của nhị tỷ.
Nàng cũng không muốn trở thành ghánh nặng cho bất kỳ ai, nhưng chuyện tối qua giúp Mạc Thánh Tuyết nhận ra một điều.
Nàng chỉ là một nữ nhi rất bình thường, cũng cần có một bờ vai nương tựa, đây là lần đầu tiên nàng muốn dựa vào một ai đó.
"Thiên Hàn! thiếp có thể tin tưởng chàng không" Mạc Thánh Tuyết càng dựa sát vào người hắn hơn, mùi hương của người hắn tạo cho nàng cảm giác an toàn
"Mạc nhi! đừng có quậy" Dinh Hạo mơ màng, còn tưởng Mạc Thánh Tuyết bên cạnh là Mạc nhi.
Mạc Thánh Tuyết toàn thân đông cứng, cổ họng có cái gì đó rất đắng, tim cũng hơi nhói đau, lại bất ngờ bị người khác đặt dưới thân.
Dinh Hạo lật người, đè Mạc Thánh Tuyết xuống giường, môi hắn chạm vào đôi môi mềm mại của nàng thì điên cuồng cắn mút, môi lưỡi hai người giao hoan một chổ, tiếng nước bọt và tiếng va chạm của hai đầu lưỡi không ngừng phát.
Tay hắn thì đang luồng vào trong yếm mõng, nhào nặn đôi tuyết lê của Mạc Thánh Tuyết, cảm giác mềm mại co dãn thật quá tốt, chỉ muốn nắm chặt trong lòng bàn tay, môi hắn dọc một đường dài xuống dưới, cắn lấy đỉnh hồng của nàng .
"ưm..m..." Mạc Thánh Tuyết bắt đầu rên rĩ.
Đầu lưỡi đang đảo xung quanh đỉnh hồng trước ngực của Mạc Thánh Tuyết bất ngờ dừng lại. Bàn tay đang sờ nắn bên ngực còn lại cũng đình chỉ động tác.
Toàn thân chấn động hoảng hốt, không phải vì tiếng rên rĩ của Mạc Thánh Tuyết không mê người, không kích tình mà là...
Đây không phải là tiếng của Mạc Nhi, nếu không phải là nàng thì người đang rên rĩ dưới thân hắn là ai.
"công chúa...sao lại là nàng."
Dinh Hạo giựt mình, bật khỏi người Mạc Thánh Tuyết, rồi chỉnh y phục trên người. Câu hỏi vừa ra khỏi cửa miệng, hắn mới biết mình thật là ngu ngốc, những kí ức đêm qua lần lượt hiện ra.
"ta xin lỗi..tối qua..ta.." Dinh Hạo môi lưỡi lấp bấp nói năng lộn xộn, hắn không hiểu mình đang nói gì, cũng không hiểu tại sao lại xin lỗi.
Quan hệ của hai người họ không phải là phu thê sao, dù xảy ra quan hệ cũng rất đổi bình thường. Nhưng hắn lại cảm thấy như mình vừa gây ra họa không bằng.
"Tại sao phải xin lỗi ta" Mạc Thánh Tuyết cũng ngồi dậy chỉnh sửa y phục trên người.
Nàng biết hắn tưởng lầm nàng là Mạc Nhi, còn nàng biết là giả nhưng vẫn ngu ngốc hùa theo, nếu có lỗi thì phải là nàng nói mới đúng, trong lòng lại nhói đau.
"chuyện tối qua.." Dinh Hạo vừa định giải thích gì đó, thì chợt nhớ đến.
"Mạc Nhi" Dinh Hạo bất ngờ lên tiếng
Dinh Hạo hắn lập tức chạy ra khỏi phòng, gấp rút tông cửa vào căn phòng bên cạnh.
..................
Căn phòng bên cạnh hoàn toàn tĩnh lặng...
Trên giường gối chăn lộn xộn, lạnh tanh không còn chút hơi ấm, và người trên giường lại không hề thấy đâu.
"Mạc Nhi..!" Dinh Hạo hoảng loạn tìm khắp phòng, nhưng không thấy Mạc Nhi đâu.
Dinh Hạo hắn chạy loạn, tìm kiếm khắp phủ tướng quốc nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mạc Nhi. Trong lòng lại có dự cảm bất an.
"bộp..!!!"
"Á..!!"
Dinh Hạo và Nhan Song Song bất ngờ va vào nhau, Nhan Song Song xíu nữa té ngả, rất nhanh hắn đã giữ lấy nàng.
"nàng có nhìn thấy Mạc Nhi không " Dinh Hạo chặt lấy hai vai của Nhan Song Song.
"á..đau...ngươi mau buông tay ra" Nhan Song Song cố sức đẩy Dinh Hạo ra.
"ta không cố ý...nhưng nàng có nhìn Mạc Nhi không" Dinh Hạo thả Nhan Song Song ra, giọng điệu cũng bình ổn hơn trước.
Nhan Song Song ngẩn người nhìn hắn, một người thì nước mắt lã chả, còn người thì hối hả tìm kiếm, thật ra giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
"có gặp, quận chúa nhờ ta giao cái này cho ngươi" Nhan Song Song lấy một phong thư từ trong tay áo ra đưa cho Dinh Hạo.
Dinh Hạo lập tức lấy giựt lấy bức thư..
"Thiên Hàn! thiếp không còn mặt mũi nào gặp chàng, Mạc Nhi không còn xứng đáng với chàng, chàng đừng bao giờ tìm ta ..vĩnh biệt"
Dinh Hạo tức giận vò nát lấy phong thư, chuyện gì đã xảy ra, có phải có sự hiểu lầm gì chăng, tại sao nàng lại bỏ đi, Mạc Nhi.
"Vương gia..!"
Từ xa Vô Tình vội vã đi tới, vẽ mặt lo lắng ngay cả hành lễ với Dinh Hạo hắn cũng quên mất
"Vương gia ! vương phi.."
Vô Tình vừa lên tiếng, thì Dinh Hạo lập tức chen ngang :
"Vô Tình ! ngươi lập tức cho người đi tìm quận chúa, dù lật tung cả Lăng Thiên quốc, cũng phải tìm cho ra quận chúa"
"dạ! vương gia" Vô Tình lên tiếng.
"sao còn chưa đi" Dinh Hạo tức giận nhìn Vô Tình, lạnh lùng quát tháo.
"Vương gia! vương phi xảy ra chuyện"
****************
Trong phòng một đám người đang vây quanh lấy Mộ Dung Vân Tịnh, người đứng kẻ ngồi đều đều nóng lòng.
"ngự y khi nào tới.." Lăng Thiên Phong nóng lòng đi tới đi lui, rồi quay sang nhìn tiểu thanh tử đang đứng ở cửa.
"vương gia! tối qua ở Linh Thiên tự xảy ra hỏa hoạn có rất nhiều người bị thương, tất cả ngự y và đại phu trong kinh thành đến đó, cho nên.." tiểu thanh tử lo lắng giải thích, nhưng vẫn chưa nói hết thì Lăng Thiên Phong đã tức giận quát tháo.
"chẳng lẽ thái y viện không còn ai.."
"Vương gia! Linh Thiên Tự cách đây khá xa, ngài cũng phải cho họ đi chứ...làm sao tới ngay được.." Tống Lệ Tình khó chịu lên tiếng.
Ả chỉ mong sao Mộ Dung Vân Tịnh nằm trên giường, sẽ không bao giờ tỉnh lại, nếu chuyện đó xảy ra nàng sẽ đến Linh Thiên tự đền ơn trả lại.
"ưm..m" Người nằm trên giường bất ngờ cử động.
"mọi người! tiểu thư tỉnh rồi....tiểu thư.." Xuân Trúc ngồi bên giường vui mừng hét lên.
"đã xảy ra chuyện gì" Mộ Dung Vân Tịnh mệt mỏi ngồi dậy, nhưng bị Mộ Dung Kiệt cản lại.
"Tịnh nhi! con đã hôn mê suốt cả đêm, có biết biết mọi người lo lắng lắm không" Mộ Dung Kiên lên tiếng
"nội tổ phụ, ngoại tổ phụ, phụ thân! Nữ nhi đã làm mọi người lo lắng" Mộ Dung Vân Tịnh lần lượt nhìn những người trong phòng.
"tỉnh lại.. là tốt rồi, con còn mệt nằm xuống nghỉ ngơi đi" Đông Phương Bình mỉm cười lên tiếng.
"Phải đó, Tịnh nhi con hãy nghỉ ngơi đi" Mộ Dung Kiên lên tiếng tiếp theo
"ngự y tới rồi" Tiểu lục tử người chưa tới mà tiếng đã vang vọng vào bên trong.
Bước vào là Tần ngự y của thái y viện, bộ dáng già nua nhưng rất có phong phạm của bậc danh y.
"Tần ngự y! ngươi mau qua xem bệnh tình cho vương phi" Lăng Thiên Phong lập tức kéo Tân ngự y đẩy đến bên giường, chỉ đáng thương cho cái thân già của Tần ngự y, chút nữa là té ngã
"dạ! lão thần sẽ bắt mạch cho vương phi, phiền mọi người tránh ra" Tân ngự vừa lên tiếng, vừa giơ tay dạt mọi người ra hai bên.
Nhìn bộ dáng vẽ nghiêm trọng của Tần ngự y, khiến cho mọi người xung quanh lo lắng không yên. Lão đứng dậy thở dài nhìn mọi người.
"ngự y! vương phị bị bệnh gì, sao lại ngất xỉu, còn nữa..." Lăng Thiên Phong cứ thế hỏi tới tấp khiến Tần ngự y không kịp trả lời.
"vương phi vốn không có bệnh gì cả..." Tần ngự y thở dài cắt ngang lời của Lăng Thiên Phong
"vậy tại sao lại ngất xỉu...Tần ngự y ngươi đã xem kỹ chưa.." Lăng Thiên Phong nóng lòng lên tiếng
Tần ngự y mỉm cười rất tươi nhìn Lăng Thiên Phong những người xung quanh.
"vương phi là...đang mang thai"
***hết chương 32*****