Sau khi thân thể Liễu Nghi Sinh hồi phục liền bắt đầu lo lắng cho Tây Môn Tình đang sống một mình tại Vạn Điệp cốc, dẫn theo ba hài tử quay về Vạn Điệp cốc, hai huynh đệ biết y muốn giữ thể diện trước mặt đồ đệ, dứt khoát xây một căn nhà mới, bình thường chăm sóc cho ba hài tử, buổi tối mới cùng bọn chúng đoàn tụ với Tiểu Liễu Nhi.
Cũng không bao lâu sau Tây Môn Tình liền sinh ra một nam hài khỏe khắn xinh đẹp, nhưng lại hôn mê bởi vì mệt mỏi quá độ, liên lụy đến lương thực của tiểu bằng hữu Kỳ Tiểu Tiếu cũng bị chia đi một phần, có hôm không được ăn uống no đủ, mút mút vài cái nhưng lại không còn chút sữa nào, Tiểu Tiếu tức giận đến mức khóc lên.
Hai huynh đệ thấy nếu cứ tiếp tục kedo fsig tình trạng như vậy nữa rất là không xong, đều đã sinh nhi tử cho bọn họ rồi, sao bọn họ còn phải trốn trốn tránh tránh cứ như tình nhân bí mật vậy chứ? Phải nhanh tiễn bước tiểu đồ đệ tai họa này đi, nên về đâu thì cứ về đó, cứ chiếm lấy tức phụ nhi của người khác như vậy rất không phúc hậu đó.
Thế là nhờ sự xuất hiện của một vị đại đệ tử thuộc môn phái nào đó, vạn phần trùng hợp đã rò rỉ ra tung tích của Tây Môn Tình đang được toàn bộ người trên giang hồ tìm đến điên rồi.
Liễu Nghi Sinh nhìn đồ tế (chồng của đồ đệ) của y một chút cũng không thuận mắt, ngay từ đầu muốn hung hăng giáo huấn hắn một chút, để bù đắp cho sự gian khổ lúc mình phải chiếu cố cho cô nhi quả phụ, Kỳ Thạc Kỳ Canh nào có khả năng để cho y đi dọa người, không thôi thực sự là hai người bọn họ sẽ vĩnh viễn không thấy được mặt trời luôn đó.
Bọn họ khuyên can mãi, thậm chí còn phải dùng tới mỹ nam kế mới có thể khiến Liễu Nghi Sinh tặng cho Nam Cung Mặc Tiêu một lượng nhuyễn cân tán làm lễ vật chia tay. (tác dụng của nhuyễn cân tán là làm cho bạn Tiêu bị liệt dương >.<) Mỗi ngày mỗi đêm hai huynh đệ đều ngóng trông Nam Cung Mặc Tiêu trở về đây đón người, cuối cùng cũng đợi được hắn quay về rồi. Ngày tiểu đồ đệ rời đi, Liễu Nghi Sinh còn có chút thương cảm, nhìn bóng lưng tuấn mã càng chạy càng xa, không hiểu tại sao y lại có chút muốn khóc. “Liễu Nhi ngốc, đây là đồ đệ của ngươi trở về sống những ngày hạnh phúc, ngươi khóc cái gì chứ.” Kỳ Canh ôn nhu lau nước mắt cho y. “Các ngươi đừng cho là ta không biết hai ngươi ước gì Tình Nhi có thể rời khỏi đây nha.” Liễu Nghi Sinh thầm mắng tại sao mình càng sống lại càng trẻ con, đã trở nên đa sầu đa cảm nhiều như vậy rồi. “Đúng vậy, vậy ngươi có biết tại sao bọn ta lại ước gì Tình Nhi của ngươi có thể rời đi không?” Hai huynh đệ cười kiêu ngạo, cực kỳ hãnh diện, có cảm giác vui sướng vì sau này có thể trở mình làm chủ nhân rồi. Đương nhiên, ngoại trừ hai ngựa đực cao hứng bởi vì tâm hoài bất quỹ, còn phải kể đến hoa hoa cỏ cỏ, chim chóc muông thú của Vạn Điệp cốc nữa kìa, cuối cùng cũng có thể không cần nhìn đến ba cái người cứ hay làm ra loại chuyện không biết xấu hổ giữa ban ngày ban mặt, đất trời sáng sủa kia, chúng nó đã không còn phải trốn vào trong ổ một bên đỏ mặt một bên nhìn lén nữa rồi… HOÀN CHÍNH VĂN