Cái vật đó bừng bừng sức sống, vừa đỏ vừa thô, kiêu ngạo truyền đến cảm giác hưng phấn của nó, đã vậy còn không ngừng lắc lư kế bên mũi miệng Liễu Nghi Sinh, chỉ cần hô hấp liền có thể ngửi được mùi tanh từ nơi đó truyền tới mang theo mùi vị giống đực mãnh liệt.
Một vật lớn như vậy, sao có thể tiến vào bên trong của mình, gieo giống cho mình được chứ hả? Nhất định sẽ hỏng mất đó…
Liễu Nghi Sinh khủng hoảng, chỉ mới không chú ý một chút, vài giọt dịch thể của Kỳ Canh liền rơi xuống môi của y, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy dịch thể cứ như bản năng.
“Hmm ăn ngon quá… Tiểu Liễu Nhi còn muốn…” Lý trí đã bị đánh bại hoàn toàn bởi dịch thể tanh mặn này, Liễu Nghi Sinh chỉ cảm thấy khát kinh khủng, hai tay cầm lấy cái vật đang diễu võ dương oai ở trước mặt mình, rướn đầu lên, dùng sức ngậm đầu điểu, mút lấy hùng dịch đang trào ra từ lỗ nhỏ.
Y cố gắng mở lớn cái miệng nhỏ nhắn ra muốn ngậm hùng căn vào sâu trong miệng hơn một chút, nhưng bất đắc dĩ là nghiệt căn này thực sự quá lớn, dù y đã cố hết sức nhưng chỉ ngậm được phần đầu, từ xoang mũi phát ra thanh âm ưm ưm, biểu thị mình ăn có bao nhiêu khổ cực lại có bao nhiêu vui sướng.
Hai hùng thú cũng không nghĩ tới Liễu Nghi Sinh sẽ chủ động như vậy, nhất là Kỳ Canh, hùng căn được cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn phục vụ như thế, quả thực là thoải mái đến mức da đầu tê dại từng trận, cái vật đang ở trong miệng kia chỉ sợ sơ sẩy một cái liền bắn ra hùng tinh mất.
Hai huynh đệ ăn ý mười phần, liếc mắt với nhau, cùng nhau gia tăng cường độ khi dễ nộn hành và hoa huy*t, đầu lưỡi đang nằm trong tiểu động ngượng ngùng đột nhiên đâm mạnh vào bên trong, tìm được hoa tâm rồi lại hung hăng va chạm, mà Kỳ Canh đang ngậm lấy nộn hành lại dùng sức mút mạnh một cái, trong miệng Liễu Nghi Sinh đang ngậm một cây nên không có cách nào kêu ra tiếng, trong nháy mắt thân thể co giật đến cực hạn, phần eo nặng nề xoay một cái, đồng thời hạ thể đang trướng đau cũng bắn ra dương tinh cùng với phân thân, cảm giác tê dại mềm nhũn từ hạ thể truyền đi khắp tứ chi, sau cùng là đến hạ thể, y chỉ còn sức để thở hổn hển mà thôi.
Thú căn đang ngậm trong miệng đã bị Kỳ Canh rút ra, khóe miệng Liễu Nghi Sinh vẫn còn vươn lại dịch thể trắng đục của giống đực, thế nhưng y lại không có khí lực nuốt xuống hay lau đi, đồng thời khoái cảm bắn tinh đã tiêu hao hết đại bộ phận khí lực của y.
Hai huynh đệ biết thư huyệt của y đã chuẩn bị sẵn sàng để ***, Kỳ Thạc ôm lấy Liễu Nghi Sinh đang choáng váng, tách hai đùi đã vô lực của y ra xa nhau, mông đặt lên trên cái bụng mềm mại của mình, cự vật cọ xát vài cái lên hoa thần đã bị mút đến hồng nhuận, đỉnh vào một cái, chính thức bắt đầu *** với bọn họ.
“A đau… Đau quá… Ô ô không muốn… Đi ra ngoài…” Cho dù đã sinh hài tử rồi nhưng cự căn của thần thú cũng không phải dễ thích ứng như vậy, huống chi mấy năm nay hai người chỉ dùng hình người hoan hảo với mình, đột nhiên bị một vật lớn như thế cắm vào trong thư huyệt chặt khít vẫn khiến cho Liễu Nghi Sinh đau đến mức thiếu chút nữa đã khóc lên, tay không ngừng đánh lên tấm lưng tráng kiện hữu lực của hùng mã.
“Không sao đâu bảo bối, tiểu huyệt nhi của ngươi đã bị chúng ta liếm mềm ra rồi, một lát nữa sẽ hết thôi.” Căn bản là động tác khoa tay múa chân của y không đủ dùng, Kỳ Thạc an ủi vài câu, nhưng quả thật chính hắn cũng sắp nhịn không được nữa rồi, thẳng lưng chuyển động, đột phá mị thịt đang quấn chặt lấy mình, một bên trừu sáp, một bên tìm hoa tâm đang trốn ở sâu bên trong chờ hắn đến thụ tinh.
Dù sao tiểu huyệt vừa mềm vừa nộn cũng đã có kinh nghiệm, biết phải làm sao để tự thả lỏng giúp cho giống đực ra vào thuận lợi hơn, theo sự vô tình hoặc cố ý đâm vào chỗ sâu bên trong của Kỳ Thạc, nơi đó chậm rãi bị thao ra càng nhiều lãng thủy hơn, mới vừa rồi còn trướng đến phát đau, hiện tại bên trong lại bắt đầu ngứa lên.
Thế nhưng cái đó của hùng thú thực sự quá lớn, Liễu Nghi Sinh cảm thấy toàn bộ bên trong của mình đều bị căng cứng ra, lúc bắt đầu trừu động y đều có thể tinh tường cảm nhận được hình dạng của cái vật đang hung hăng tàn sát ở trong cơ thể y thô to hùng vĩ đến cỡ nào, đến cả gân xanh đang đập thình thịch cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, quét qua huyệt thịt mềm mại của y, giữa lúc ra vào phát ra âm hưởng *** mỹ, vừa nghĩ liền biết khẳng định bên trong đã ướt đến không còn hình dạng rồi.
Nhìn Kỳ Thạc đang *** say sưa với bảo bối của bọn họ, Kỳ Canh thì đang được cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Liễu Nhi ngậm đến thoải mái, nào còn nhịn được nữa, gần như khát vọng muốn *** dưới hạ thân đã đốt cháy toàn bộ lý trí của hắn, hắn đứng dậy, đầu lưỡi vùi vào cúc huyệt đang được ẩn giấu bên trong khe mông đầy đặn trắng nõn, hào hào phóng phóng mời người nhấm nháp.
“Ô ô…” Phía trước của Liễu Nghi Sinh bị phân thân của Kỳ Thạc ra vào kịch liệt, hậu huyệt bị đầu lưỡi liếm đến mềm xốp, không ngừng co rút lại, nhiệt tình không khác gì đang đòi ăn, Kỳ Canh cũng không nhẫn nại nữa, đổi thành cái vật to lớn đang kích động đến mức liên tục chảy ra dịch thể chậm rãi cọ xát vào trong.
Hùng thú trừu sáp vừa nhanh vừa mạnh, hai tiểu huyệt đáng thương bị va chạm đến mức không có thời gian để thở dốc, chỉ có thể nghênh hợp với hành động tác oai tác quái của hai người, y khẽ nức nở, hạ thể vừa đau vừa xót, đột nhiên cả hai tiểu huyệt đồng thời bị thú điểu đỉnh vào hoa tâm và cúc tâm, đầu điểu ma sát trên một diện tích quá lớn khiến cho cho hai điểm nhạy cảm nhận được kích thích toàn diện trước nay chưa từng có.
“A… Đừng thao ta như vậy… Không được… Sẽ chết mất… Hmm hmm…” Liễu Nghi Sinh bị thao đến mơ mơ màng màng, cũng không biết mình đang kêu cái gì nữa, y chỉ cảm thấy hai người sáp vừa mạnh vừa ngoan một chút cũng không thương tiếc, họ dùng sức nghiền nát lên cái nơi mẫn cảm nhất của y.
Hạ thể bắt đầu run rẩy, hai tiểu huyệt không ngừng mút lấy thịt heo bổng đang cắm ở sâu bên trong của hai người, thủy nhi rơi xuống bãi cỏ xanh ướt thành một mảng lớn, Liễu Nghi Sinh cũng không nhịn được cơn sóng vui sướng ngập trời này nữa, cắn mạnh một cái vào ngón tay của mình, cánh mông đầy đặn đáng yêu run rẩy cứ như con thuyền đang lênh đênh trên sóng, một lên một xuống phun ra nuốt vào thú căn đã trướng lớn đến sắp bắn ra, muốn để hai cái cây kia mang đến cho y vui sướng cực hạn.
“Bảo bối, bắn ra, đừng chịu đựng, các ca ca tới gieo cho ngươi đây.” Kỳ Thạc bị cái miệng nhỏ nhắn tham ăn của bảo bối nhà mình kẹp chặt đến mức nhịn không được, hắn dùng sức khuấy đảo trừu sáp vài cái ở trong thủy huyệt, thả lỏng tinh quan điên cuồng bắn mầm mống của hùng thú vào huyệt tâm.
Cùng lúc đó, cúc tâm bị Kỳ Canh xấu xa cố ý ma sát, phía trước của Liễu Nghi Sinh bị dịch thể lành lạnh kích thích đến, phía sau bị đỉnh lộng không ngừng, nhất thời không kiềm chế được, vừa khóc vừa phun ra âm tinh.
Sau khi Kỳ Thạc bắn xong biết đệ đệ vẫn đang chờ ***, hắn vội rút hùng căn vừa mới được thoải mái xong ra, Kỳ Canh nhanh chóng tiếp nhận, dùng điểu đầu ở phía sau tiếp cận hoa huy*t đã bị thao thành một tiểu động khả ái, cắm vào chuẩn bị thụ tinh cho tiểu tức phụ nhi của hắn.
“Hmm…” Liễu Nghi Sinh cảm thấy đầy bụng đều chứa thứ đó của hùng thú, bị thao đến mức sau khi nộn hành được thoải mái rồi vẫn còn cọ tới cọ lui bên chân Kỳ Thạc, bỗng nhiên hạ thể lại co giật một trận, nghênh đón tinh thủy nóng cháy của Kỳ Canh.
“Nhất định lúc này bảo bối có thể mang thai rồi đí?” Kỳ Canh biến trở về hình người ôm lấy bảo bối đã thoải mái đến ngất đi, vuốt ve cái bụng hơi trướng lên bởi vì đã ăn quá nhiều dương tinh của bọn họ một cách mỹ mãn.
“Đừng vội đắc ý, sau khi mang thai rồi mới là thời kỳ cực khổ nhất, ngươi đã quên lúc Tiểu Liễu Nhi mang thai Tiểu Hi Tiểu Vọng đã lăn qua lăn lại hai ta như thế nào sao?” Kỳ Thạc cười cười nhắc nhở.
Mặt Kỳ Canh có hơi biến sắc, hắn chỉ có thể tự an ủi mình, lúc này đây, Tiểu Liễu Nhi là “cam tâm tình nguyện” muốn sinh con cho bọn họ, sẽ không bi thảm như lần trước đâu chứ hả?