Hảo Thụ Thừa Song

Chương 76: Tế tự sám hối




Sau khi nhóm thanh niên rời khỏi Kỳ Lân thôn, bầu không khí ngày càng trở nên tiêu điều vắng vẻ hơn.

Tuy rằng nhờ có A Thổ và Ma Quân cũng đã thêm rót thêm cho Kỳ Lân thôn một ít sinh khí mới, nhưng không có con dâu, nhi tử và tôn tử ở trong thôn khiến cho Kỳ Thiên Hữu cô đơn chịu không nổi.

Nếu như là bình thường, hắn còn có thể mặt dày mày dạn đi quấy rối Liễu Mộ Ngôn. Hiện tại quan hệ của hai người đã không còn được như trước đây, dùng cách hình dung như giẫm lên lớp băng mỏng cũng không quá đáng, tự nhiên là hắn cũng không có tâm tư để đi tìm y nữa, mỗi ngày ở trong nhà trồng hoa nhổ cỏ, nuôi gà rượt vịt, đã sớm tiến vào trạng thái sinh hoạt của một lão nông, thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài một câu mình đã già rồi, cuộc sống không còn thú vị gì hết.

Ngoại trừ Kỳ Thiên Hữu, những người khác trong thôn đã cũng có chút oán hận tế tự đại nhân trước giờ họ vẫn luôn sùng bái. Bọn họ cũng không biết Tiểu Liễu Nhi sợ Liễu Mộ Ngôn bắt y phải *** với A Thổ nên mới chạy trốn khỏi thôn, chỉ biết là ba người Tiểu Liễu Nhi đi không từ giã, còn dẫn theo cả hai bảo bối của cả thôn nữa, suốt ngày thôn trưởng đại nhân cứ than ngắn thở dài, buồn khổ không ngớt, mà Liễu Mộ Ngôn thân là tế tự lại còn là phụ thân của Tiểu Liễu Nhi lại chưa hề nói gì cả, nên làm cái gì thì làm cái đó, cứ như là y chưa từng có một nhi tử là Liễu Nghi Sinh vậy.

Mọi người đều biết tính cách của tế tự lãnh đạm, chỉ là như vậy cũng hơi bị quá mức rồi đó, thôn dân của Kỳ Lân thôn có chút xót xa.

Ngày hôm đó tìm đến Liễu Mộ Ngôn, không phải ai khác mà lại chính là ân sư đã bị Tiểu Liễu Nhi ác chỉnh 10 năm trước, trước đó vài ngày còn bị Ma Quân bắt đi, Mã tiên sinh.

Năm nay Mã tiên sinh đã hơn 70, đầu tóc hoa râm, ông chống quải trượng, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, dẫn theo bầu bạn cùng đi đến gõ cửa nhà Liễu Mộ Ngôn.

Mã tiên sinh là lão tiên sinh đức cao vọng trọng trong thôn, tự nhiên là Liễu Mộ Ngôn cũng phải đối đãi với ông cung kính hữu lễ, mời bọn họ vào trong ngồi, dâng trà lên, Mã tiên sinh ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Tế tự đại nhân, rốt cuộc bọn Tiểu Liễu Nhi đã đi đâu rồi? Ta đã lớn tuổi, bản thân lại không có hài tử, lúc bọn Tiểu Liễu Nhi sống ở đây, bên tai còn có thể nghe vài chuyện lý thú của tụi nhỏ, ta cũng thập phần thích Tiểu Hi Tiểu Vọng, định chờ đến khi bọn chúng lớn hơn chút nữa, nếu như cái thân già này còn động đậy nổi sẽ thượng thượng khóa cho bọn chúng, để bọn nhỏ có thể học được chút ít tri thức nha. Nhưng hiện tại nói đi liền đi, tế tự đại nhân có biết chừng nào bọn chúng sẽ trở về không?”

Tim Liễu Mộ Ngôn nghẹn lại một chút, sắc mặt bình tĩnh đáp: “Đa tạ Mã tiên sinh quan tâm đến Tiểu Liễu Nhi, bọn chúng đã lớn rồi, muốn đi ra ngoài thăm thú cũng không có gì đáng trách cả. Tiểu Liễu Nhi đã lập gia đình, phụ thân như ta đây thực sự không quản được nhiều lắm, bất quá ta nghĩ bọn chúng cũng không thể ở bên ngoài cả đời, sớm muộn gì vẫn phải trở về thôi.”

Kỳ thực y cũng không muốn biện bạch gì cho mình cả, hoặc là giả vờ như lí do hài tử rời đi không phải vì đã biết cái ý niệm kia trong đầu y, chỉ là y không biết nên đối mặt với người khác thế nào, y không có cách nào làm ra chuyện giống như trước đây, đường hoàng dùng cái cớ vì sự tồn vong của thôn mình để giải thích gì cả.

Tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng chuyện Tiểu Liễu Nhi, Kỳ Thạc Kỳ Canh rời đi đã mang đến đả kích cho y một chút cũng không kém hơn Kỳ Thiên Hữu.

“Nói xằng nói bậy!” Mã tiên sinh dùng sức đập quải trượng xuống, nổi nóng: “Cho dù bọn nhỏ có trưởng thành, Kỳ Lân tộc chúng ta cũng không nhất định phải tìm cách giữ hài tử ở lại Kỳ Lân thôn. Nhưng Kỳ Thạc Kỳ Canh là ai chứ hả? Bọn chúng là người được đề cử lên chức vị tộc trưởng mà không ai có thể thay thế được, một trong hai đứa phải thừa kế chức tộc trưởng của Thiên Hữu. Không chỉ bọn chúng, tương lai Tiểu Hi Tiểu Vọng có thể lớn lên tại Kỳ Lân thôn mới là tốt nhất cho bọn nhỏ. Ngươi không chỉ là phụ thân mà còn là tế tự trong tộc, sao đến cả đạo lý như vậy cũng không hiểu được, thăm thú? Bọn chúng nào có phải thôn dân bình thường, muốn tùy tiện đi đâu thì đi chứ hả?”

Hiếm khi Liễu Mộ Ngôn mới bị mắng, trong lòng xấu hổ muốn chết, nhưng chỉ có thể cắn môi không biết nên trả lời thế nào.

Mã tiên sinh thở dài nói tiếp: “Cũng không phải là ta muốn mắng ngươi, mấy năm nay ngươi làm bao nhiêu chuyện cho thôn của chúng ta, lại hy sinh bản thân mình bao nhiêu, ta cũng nhìn thấy rõ ràng. Mã tiên sinh không chỉ là người nhìn xem bọn Tiểu Liễu Nhi lớn lên, mà ta cũng là người nhìn ngươi và Thiên Hữu cùng nhau lớn lên, ngươi nhìn xem mấy ngày nay đến cả Thiên Hữu đều nhìn cảnh sinh tình, lại không hề thân cận với ngươi. Thứ khiến ta không buông xuống được, cũng chính là hai nhà các ngươi, Mộ Ngôn, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ xem, rốt cuộc tại sao bọn Tiểu Liễu Nhi lại phải rời đi, cho dù là đi thăm thú như ngươi nói, sẽ có lúc nào đó trở về chứ? Nếu như cần thiết, đi ra ngoài tìm người trở về cũng là điều nên làm, đã làm sai chuyện thì cứ nhận lỗi, có đúng hay không?”

Liễu Mộ Ngôn mất bình tĩnh, mặt lúc đỏ lúc trắng. Y không biết Mã tiên sinh đã biết được bao nhiêu, nhưng theo như lời nói của ông lại không giống như là hoàn toàn không biết gì cả. Ngẫm lại, y phải làm thế nào đây? Lúc trước thôn làng gặp đại nạn trước mắt, y không có tinh lực để quan tâm quá nhiều chuyện, hiện tại họa lớn được giải rồi, không có ngày nào y có thể ngủ yên ổn, không có lúc nào không nhìn nhận lại sai lầm của mình đâu?

Đúng vậy, y sai rồi, không nên áp đặt Tiểu Liễu Nhi phải sống như y, cả đời này của y dành cho Kỳ Lân thôn, y đã dâng hiến đến mức tự đẩy hạnh phúc đã gần tới tay mình đi ra ngoài, tất cả đều là chuyện của mình y, nhưng Tiểu Liễu Nhi lại không cần phải như vậy, nó có cuộc sống của mình, cũng nên nhận được hạnh phúc thuộc về nó.

Mình đã áp đặt quan niệm của mình lên đầu nó, nhưng người chịu ảnh hưởng không chỉ có một mình Tiểu Liễu Nhi, gia đình của huynh đệ Kỳ gia cũng có thể bị tan vỡ chỉ vì ý niệm trong đầu mình.

Chẳng qua là lúc đó, tình huống nguy cấp như vậy, mình nào có thể bận tâm nhiều chuyện thế này đâu?

“Tế tự đại nhân, ta lớn tuổi nên phải về nghỉ ngơi rồi, nếu như ngươi có thể tìm bọn Tiểu Liễu Nhi trở về, nhớ kêu tụi nó đến thăm Mã tiên sinh, ta rất nhớ bọn chúng đó.”

Liễu Mộ Ngôn đứng dậy tiễn khách, đóng cửa ngồi trở lại trên ghế, mới thở dài một hơi thật sâu.

Quả thật toàn bộ trách nhiệm của chuyện này đều do y gánh vác. Nếu như lúc đó y thử suy nghĩ ra biện pháp khác, hoặc là nhớ đến tình cảm phụ tử sớm hơn thì Tiểu Liễu Nhi đâu cần không nói một câu đã phải tức tốc rời khỏi thôn suốt cả đêm như vậy.

Nó rời đi, khiến cho Kỳ Canh Kỳ Thạc cũng mất hồn mất vía, ngày nhớ đêm mong suốt một năm trời, hai nhi tử không được phụ thân chiếu cố, cả ngày khóc nháo đòi phụ thân, chính y thân là một mỗ gia (ông ngoại) lại bị hai huynh đệ cấm tới gần hài tử, sợ y phát điên đánh chủ ý lên cả trên người hai đứa nhỏ.

Cho dù Liễu Mộ Ngôn có lạnh lùng cỡ nào thì cũng là một người có trái tim, Kỳ Thiên Hữu trách cứ, Kỳ Thạc Kỳ Canh phòng bị, cũng đã khiến cho y thất vọng đau khổ không ngớt. Trách ai được đây? Kỳ Thạc Kỳ Canh nói cũng không sai, nếu như y dám làm vậy với Tiểu Liễu Nhi, dùng từ phát điên cũng không quá đáng.

Năm đó gài bẫy ba người bọn chúng động phòng còn có thể dùng cớ muốn thành toàn cho ba đứa, sau khi xảy ra chuyện đó Tiểu Liễu Nhi cũng không trách y khiến y cho rằng chuyện như vậy không đáng gì cả. Hiện tại mới ý thức được thiếu chút nữa y đã hủy đi ba hài tử kia, thậm chí có thể sẽ hủy hoại luôn cả tiểu ngoại tôn mà mình thương yêu như châu như bảo.

Nghiêm trọng hơn chính là, Kỳ Thạc Kỳ Canh vốn cũng không phải là kỳ lân thông thường, bọn họ là nhi tử của tộc trưởng, là người thừa kế cho chức vị tộc trưởng trong thời gian tới, y hoàn toàn không lường trước được chuyện này nên mới khiến cho bọn chúng phải rời đi.

Vốn luôn muốn khiến cho thôn làng mình trở nên phồn vinh mà mình đã tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay đều là lời nói vô căn cứ, hi vọng tương lai của thôn sẽ không bị hủy hoại trong tay y, nhưng hiện tại cũng không đã kém là bao rồi, ai sẽ nguyện ý thân cận với một người vô tình vô nghĩa dám ra tay với cả hài tử mà mình đã nuôi lớn chứ, Thiên Hữu đoạn tuyệt quan hệ với y cũng không có gì sai cả.