Trong con ngươi trong trẻo chiếu rọi ra dung mạo sau khi y dịch dung, không biết tại sao Liễu Nghi Sinh lại không muốn lừa dối đồ đệ của mình. Bảo Tây Môn Tình chờ một chút, y đứng dậy cầm lấy một chậu nước, nhỏ vài giọt nước dịch dung tự chế vào, tẩy sạch toàn bộ dấu vết hoá trang trên mặt, dung mạo xinh đẹp không thua gì Tây Môn Tình liền lộ ra, Tây Môn Tình trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng.
“Đứa ngốc, đây là dung mạo chân thực của sư phụ, con đã nhớ kỹ rồi chứ?”
Tây Môn Tình kinh ngạc gật đầu, thì ra sư phụ là một người đẹp như vậy…
“Hiện tại sư phụ đã biết bí mật của con, con cũng biết bí mật của sư phụ, sư phụ sẽ không nói ra ngoài, con cũng phải giấu kín chuyện này giúp sư phụ đó.”
Bất tri bất giác trọng tâm câu chuyện bị dời đi, Tây Môn Tình không còn trầm ngâm trong mớ tình tự nặng nặng nề nề của mình nữa, y gật đầu mạnh một cái. Mầm móng hi vọng lặng yên gieo vào nội tâm của người trẻ tuổi, có thể đúng như lời sư phụ nói, tương lai y cũng sẽ gặp được một người, thương y bảo vệ y, sẽ không ghét bỏ y chỉ bởi vì thân thể này. Nếu quả thật xuất hiện người như vậy, nhất định y phải dùng tất cả sức lực của mình đến hồi báo hắn, cho hắn hạnh phúc. (vài năm sau muội phu bỉ ổi của con sẽ xuất hiện rồi XDD)
Sau khi Liễu Nghi Sinh chia tay với Tây Môn Tình, tay cầm quạt giấy, chậm rãi đi bộ về nhà, trong lòng lại suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn thứ.
Bí mật y phát hiện hôm nay đã mang đến trợ giúp không nhỏ cho y. Trước đây chỉ biết mình bị vứt bỏ bởi vì thân thể dị dạng, bây giờ mới biết được, không chỉ vì nguyên nhân thân thể, mà bởi vì người song tính như y và Tình Nhi sẽ mang đến vận rủi cho người khác.
Này đương nhiên là lời nói vô căn cứ! Y sống trong Kỳ Lân thôn tới chừng này tuổi rồi, đã từng mang đến vận xui cho ai bao giờ đâu? Buồn cười thay cho những nhân loại vô tri tin vào mấy thứ hoang đường này, bởi vì người khác không giống bọn họ, họ liền tìm mọi cách mắng chửi thương tổn, muốn nhanh chóng tiêu diệt những người như vậy. Ấn tượng của Liễu Nghi Sinh đối với nhân loại lại giảm xuống vài phần, thậm chí có chút chần chừ không biết có nên đi tìm phụ mẫu thân sinh tiếp hay không đây.
Tìm được thì thế nào? Bất quá bọn họ chỉ là những người đã chán ghét rồi vứt bỏ mình đi mà thôi, bọn họ chế tạo ra mình, lại bởi vì sợ mình mang đến điều bất hạnh mà đã vứt bỏ mình đi. Chắc là hiện tại họ đã có những đứa con “bình thường” của riêng mình rồi, mà chính mình cũng đã có người yêu tri kỷ, hài tử đáng yêu, có thể họ cho rằng mình đã không còn sống nữa, mình cần gì phải xuất hiện nhận người thân khiến cho đôi bên đều cảm thấy không thoải mái khi đã biết rất rõ rằng bản thân chỉ là một sản phẩm dư thừa mà thôi.
Nhân loại ngu xuẩn, bởi vì e ngại trước những thứ mà họ không biết này, họ lại có thể thương tổn tới chính hài tử thân sinh của mình không chút kiêng kỵ nào như vậy, đừng nói đến chuyện so sánh với tộc nhân của y, có thể đến cả cầm thú bọn họ còn không bằng nữa là, hổ dữ còn không ăn thịt con, nhìn xem mặt mũi của đám người Tây Môn gia kia, sao lại có thể hung ác độc địa không khác gì sài lang hổ báo, lục thân không nhận như vậy được chứ?
Không được, nếu cứ để Tình Nhi ở lại cái loại địa phương đó, hôm nay nhờ y mà Tình Nhi có thể tránh được một kiếp, nhưng chưa chắc gì ngày sau lại có thể may mắn được như vậy. Một hài tử tốt đến thế, sao có thể để cho bọn họ đạp hư từ nhỏ như vậy được? Liễu Nghi Sinh vừa đau lòng vừa buồn bực, bất tri bất giác liền đi tới cửa nhà.
Về nhà nhìn thấy cửa lớn đang mở, nghĩ đến có thể là hai người đến thăm y, cặp mắt liền sáng lên, toàn bộ cảm giác buồn bực đều được quét sạch đi. Chỉ có hai người này là tốt thôi, vĩnh viễn cũng sẽ không ghét bỏ mình, vô luận mình có như thế nào đi chăng nữa.
“Cục cưng!” Kinh hỉ này quá lớn, trong phòng hai nam nhân mỗi người đang ôm một hài tử ngồi chờ y nha. Y không thèm để ý tới chuyện phải đi thân thiết với hai nam nhân, thấy hài tử mình mong nhớ ngày đêm liền bước dài đến đoạt lấy ôm vào lòng, mỗi tay ôm một đứa, không ngừng hôn hôn nhằm giải nỗi nhớ nhung.
Bọn nhỏ đã lâu chưa được gặp phụ thân, cũng nhớ y nhiều lắm, vững vàng dán vào trong ngực y, ngửi lấy mùi hương của y, cực kỳ cao hứng.
Nếu như là bình thường, hai ngựa đực đã bắt đầu ăn giấm với hài tử rồi, thế nhưng hôm nay…
Kỳ thực chuyện này cũng không thể trách bọn họ được, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bảo bối của mình sau khi dung dịch, nào còn có nửa điểm anh tuấn xinh đẹp, không khác gì một hán tử thô lỗ, còn muốn thô hơn cả bọn họ nữa kìa, đột nhiên phải tiếp thu tức phụ nhi biến dạng lớn như vậy, cho dù bọn họ có là thần thú cũng phải cần một chút thời gian mới được.
“Các ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt không khác gì uống lộn thuốc…” Sau khi Liễu Nghi Sinh thân thiết với các nhi tử đủ rồi, cuối cùng cũng phát hiện ra phản ứng quái dị của hai người.
“Ừm… Tiểu Liễu Nhi… Thường ngày ngươi đều dùng bộ dáng này để ra ngoài sao?” Kỳ Canh giật giật khóe miệng hỏi.
“Đúng vậy… Thế nào, không phải là các ngươi kêu ta dịch dung sẽ tương đối an toàn hơn sao?” Liễu Nghi Sinh liếc nhìn bọn họ, tuy rằng ánh mắt xinh đẹp mị hoặc, thế nhưng đặt ở trên một gương mặt đầy nam tính của một hán tử thô lỗ liền có chút quỷ dị nói không nên lời.
“Không… Không có gì… Chỉ là không quá quen mà thôi…” Kỳ Thạc sờ mũi một cái, “Ngươi nhanh tẩy rửa đi, về nhà rồi cần gì dịch dung nữa?”
Liễu Nghi Sinh lại mẫn cảm nhíu mày. Trên đường y trở về còn đang suy nghĩ cho dù có như thế nào hai người này cũng sẽ không ghét bỏ y, hiện tại tốt lắm, y đã nhận được đáp án rồi, y chỉ vừa mới dịch dung một cái hai người liền có phản ứng như thế, đơn giản là không khác gì tát mạnh vào mặt y một cái, còn nói không ngại, không ngại mà đến cả chạm vào y cũng không muốn chạm, cách xa y tám thước là thế nào?
“Hôm nay ta sẽ để mặt như vậy ngủ luôn, nếu các ngươi không muốn nhìn đến, vậy thì cứ ngủ ở dưới đất đi!” Liễu Nghi Sinh nổi giận, căn bản là không nguyện ý hợp tác, “Ta còn tưởng rằng hai người các ngươi là thứ gì tốt, kỳ thực cũng trông mặt mà bắt hình dong, có phải nếu ta lớn lên với vẻ ngoài như vậy, các ngươi sẽ không thích ta, không muốn sống cùng với ta nữa hay không?”
Đây quả thực là hồ ngôn loạn ngữ cả vú lấp miệng em! Nhưng hai huynh đệ lại không biết hôm nay y đã phải chịu kích thích gì, Kỳ Canh vò đầu bứt tai giải thích: “Bảo bối a, giả thiết này không thành lập, ngươi lại không lớn lên như vậy…”
Hắn vừa mới nói như thế, lửa giận của Liễu Nghi Sinh lại cháy càng lớn hơn: “Ghét bỏ ta liền nói thẳng, không chỉ hôm nay, sau này mỗi ngày ta đều sẽ sống với gương mặt này, nhìn không được thì cũng đừng ở lại bên cạnh ta làm gì, để nhi tử lại rồi cút nhanh lên!”
Đầu Kỳ Thạc Kỳ Canh đều phình ra, chỉ vì một giả thiết không tồn tại mà lại có thể nói nặng lời với bọn họ như vậy, đây là đang muốn chọc cho bọn họ tức chết đi?
Hai người nhìn nhau, làm sao bây giờ? Đừng nói chi là một khuôn mặt hán tử thô lỗ, cho dù có là một cái mặt rỗ thì cũng là tức phụ nhi của bọn họ, là phụ thân của hài tử, ngoại trừ dỗ ra còn có thể làm gì nữa đây?
Ôm hài tử từ trong tay y sang, thả hài tử vào giường trẻ con của chính bọn nó, Liễu Nghi Sinh vẫn còn đang nháo không được tự nhiên đã bị kéo vào trong lòng của hai người.
Ừm, tuy rằng mặt có hơi kỳ quái một chút, nhưng cảm giác ôm thân thể vào trong ngực, mùi hương trên người vẫn chính là tâm can bảo bối của bọn họ.
“Cút ngay, không phải là không nguyện ý chạm vào ta hay sao?” Liễu Nghi Sinh muốn giãy dụa, lại bị bọn họ siết chặt lại.
“Nào có không muốn chạm vào ngươi bao giờ, chỉ là chưa quen mà thôi. Hiện tại quen rồi, hảo hảo chạm chạm vào ngươi, đã bao lâu rồi ca chưa được gặp ngươi hả? Vật nhỏ không có lương tâm một chút cũng không nhớ tới ca.” Kỳ Thạc cắn lỗ tai của y nhẹ nhàng thổi khí, Liễu Nghi Sinh run lên một cái, cả người đều mềm nhũn ra.
“Đúng vậy nha, chỉ cần là Tiểu Liễu Nhi, sao bọn ta có khả năng không thích cho được.” Kỳ Canh ngậm lấy một vành tai phấn nộn liếm mạnh một cái, ừm, vị đạo vẫn là mỹ vị như vậy.
“Các ngươi đừng… Này… Đừng mới vừa gặp mặt đã như vậy…”
Đương nhiên, tiếng chống cự rồi sẽ biến thành thanh âm rên rỉ dễ nghe, Kỳ Thạc đã cấm dục hồi lâu nên lần này đặc biệt dùng sức, rất nhanh liền khiến cho cả người Liễu Nghi Sinh run rẩy, ngồi trên cự vật của hắn không ngừng phập phồng.
Tình sự tiêu hồn bị gián đoạn giữa tiếng khóc ầm ĩ khi hài tử la hét đói bụng đòi ăn cơm đòi được phụ thân ẵm. Khi đó Liễu Nghi Sinh đã bị làm cho đổ mồ hôi nhễ nhại, bắn tinh 3 – 4 lần, phía dưới ướt dầm dề, đến cả thắt lưng đều không nhúc nhích nổi. Hai huynh đệ được ăn no tự nhiên là thần thanh khí sảng, thỏa mãn tràn trề. Một người đi đút hài tử ăn, một người tắm rửa cho Liễu Nghi Sinh.