Hảo Thụ Thừa Song

Chương 63: Qua loa có lệ




Cách nói của Liễu Nghi Sinh vô cùng hài hước, Tây Môn Tình nín khóc mỉm cười, nhào vào trong ngực ôm lấy y. Liễu Nghi Sinh vỗ về lưng Tây Môn Tình, thầm nghĩ, nếu như Tây Môn Tình là hài tử của Tây Môn gia, bởi vì các loại nguyên nhân mà không được Tây Môn gia thừa nhận, như vậy hài tử mà năm đó bọn họ tuyên bố với bên ngoài là đã vứt bỏ đi không phải chính là Tây Môn Tình hay sao?

Như vậy Tây Môn gia liền không cần đăng ký hộ tịch cho Tây Môn Tình, mà Tây Môn Tình không được cho phép ra khỏi cửa cũng không có khả năng bị người ngoài phát hiện ra. Trên thực tế trừ mình cùng với nữ đầu bếp đưa cơm, đến cả người của Tây Môn gia đều rất ít khi đến thăm y.

Có thể là hướng đi của y bị nhầm lẫn rồi, bất quá Liễu Nghi Sinh không cảm thấy bản thân mình đang lãng phí thời gian, được quen biết với Tây Môn Tình khiến y thấy rất vui vẻ, hai người kia không thể ở bên cạnh mình quá nhiều, trong lòng lại luôn nhớ mong con nhỏ, ít nhiều gì cũng nhờ Tây Môn Tình y mới có thể phân chút tâm đi ra ngoài.

Nếu như nhầm lẫn, cũng không cần lãng phí thời gian nữa, nên đi tìm kiếm phụ mẫu thân sinh của mình ngay lập tức, kỳ quái là Liễu Nghi Sinh lại cực kỳ luyến tiếc Tây Môn Tình, y chỉ mới 15 tuổi, mới có người đầu tiên chân chính đối tốt với y, nếu mình cứ rời đi như vậy, đừng nói đến chuyện khẳng định là sẽ không học được võ công, còn có thể xảy ra khả năng lại rơi vào cái loại cảm giác u tối đó một lần nữa, tự oán tự trách vận số của mình không tốt, không xứng đáng được người khác đối xử tốt với mình.

Liễu Nghi Sinh ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng, mà thôi, cứ coi như là mình có duyên với hài tử này đi, ít nhất cũng phải khiến cho hài tử này có thể tự tin đối mặt với cuộc sống, như vậy y mới có thể ra đi được.

“Tình Nhi học tốt khinh công rồi, ngoại trừ cái này ra, còn muốn học cái nào khác nữa không? Thông thạo một môn, sau này có thể rời khỏi Tây Môn gia, sống một cuộc đời mà mình mong muốn, sẽ không còn ai khi dễ con nữa.”

“Học cái khác?” Tây Môn Tình cực kỳ hoang mang, y được học võ công đã cám ơn trời đất rất nhiều rồi, nào dám hy vọng xa vời có thể học được cái khác, sau này trải qua một cuộc sống độc lập không bị ai khi dễ nữa.

“Không giấu gì Tình Nhi, sư phụ cũng coi như là nửa đại phu, biết được chút ít y thuật, kể từ ngày mai, chúng ta nửa ngày học võ công, nửa ngày học y thuật, có thể sẽ hơi mệt một chút, Tình Nhi có thể kiên trì hay không?”

Tây Môn Tình lúng ta lúng túng gật đầu, trong lòng chắc chắn sư phụ sẽ không lừa gạt hoặc làm ra chuyện gì không tốt với y, sợ mệt sợ khổ cái gì, vì sư phụ nhất định y phải cố gắng học tập cho tốt.

****

“Sư phụ?” Gần đây Tây Môn Tình nhận ra sư phụ của y vẫn luôn không yên lòng, tâm trạng có chút bồn chồn, hiện tại y vừa mới học xong dược lý sư phụ đã dạy, còn đang chờ sư phụ đánh giá nha, nhưng đôi mắt của sư phụ lại trống rỗng, ngay cả khi y nói xong rồi người cũng không có ý thức được.

“Hả?” Liễu Nghi Sinh hồi thần, thấy trong đôi mắt trong trẻo của đồ đệ tràn đầy lo lắng, có chút ngượng ngùng cười cười nói: “Không có gì đâu, gần đây sư phụ ngủ không ngon, cho nên ban nãy mới ngẩn người ra.”

“Sư phụ trở vào phòng của con ngủ một lát đi.” Tây Môn Tình vừa mới đề nghị, dường như nhớ tới cái gì liền cúi đầu nói: “Nếu như sư phụ không ngại phòng của Tình Nhi đơn sơ.”

Liễu Nghi Sinh sờ sờ đầu y thở dài, hài tử này đã quen hạ thấp bản thân mình, cứ cảm thấy toàn bộ mọi thứ của mình đều không tốt, không đáng để người khác yêu thích.

“Sao sư phụ có thể ghét bỏ được chứ, sư phụ đi nghỉ ngơi một chút, Tình Nhi tự học bài được không?”

Tây Môn Tình nhu thuận gật đầu, cười thập phần ngại ngùng đáng yêu.

Liễu Nghi Sinh nằm trên chiếc giường cứng còng của đồ đệ, thầm nghĩ cái này mà gọi là đơn sơ sao, đơn giản là tồi tàn mới phải, có thể còn không bằng cả chỗ hạ nhân ở nữa là. Giường được ghép từ mấy mảnh gỗ lại, chăn đệm rất mỏng, thời tiết chỉ vừa mới vào thu đã đắp không đủ ấm rồi, bên trên bị vá lỗ chỗ, cứ như được ráp từ mấy mảnh vải vụn lại với nhau để làm thành một cái chăn vậy. Căn bản là toàn bộ căn phòng cũng không có cái gì có thể nhìn vừa mắt cả, nếu không phải vì Tây Môn gia muốn cô lập Tây Môn Tình, có thể là đã không thèm cấp cho y cả một gian nhà, mà sẽ trực tiếp bắt y vào nhà chứa củi ngủ luôn rồi.

Hầy, giữa người với người, sao lại có thể khác xa như vậy chứ? Liễu Nghi Sinh không nghĩ ra Tây Môn Tình thân là trưởng nam của Tây Môn gia, cho dù không phải con của vợ lớn, cũng không có đạo lý lưu lạc thành như vậy chứ hả. Cũng không phải Tây Môn gia nuôi không nổi một nhi tử như thế, nhìn bốn người muội muội như hoa như ngọc, người nào mà không cẩm y ngọc thực? Sao đến phiên nam hài này, lại phải trải qua những ngày như vậy?

Khả năng duy nhất, chỉ sợ là vợ chính của Tây Môn gia nhìn không vừa mắt hài tử này, cả đời của bà không đẻ ra nổi một đứa con trai, đương nhiên khi nhìn đến con của nữ nhân khác sinh ra đều là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, còn cổ vũ cho mấy đứa con gái của bà khi dễ người ca ca đáng thương này, thậm chí Liễu Nghi Sinh còn nghĩ nếu không phải y gặp được mình, có thể cả đời này đều phải uất ức trong căn phòng nhỏ lụi bại này đến chết mất.

Cuộc sống không được ai thương yêu, sống tiếp cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Liễu Nghi Sinh cảm thấy mình thực sự rất tốt số, có hai người thương yêu y, chỉ là gần đây tần suất hai người kia đến thăm y càng ngày càng không thường xuyên, ngay từ đầu là mỗi buổi tối đều sẽ tới, sau đó đó là ba ngày, năm ngày, đến bây giờ, lại là một người đi một người ở, vẻ mặt còn uể oải, ôm y xong liền ngủ mất, cũng không hề có tâm tư làm loại chuyện đó nữa.

Nếu như y nói nhớ nhi tử, muốn gặp bọn chúng, vẻ mặt của hai người liền khó xử, ấp úng nói không tiện.

Y muốn gặp nhi tử mình sinh ra có gì mà không tiện chứ hả? Vậy trên đời này có cái gì là tiện đây? Liễu Nghi Sinh thấy bọn họ có việc gạt y lại không chịu giải thích rõ ràng, y nổi giận, đương nhiên sẽ không cho bọn họ sắc mặt tốt gì rồi.

Nếu như là trước đây, mặt y vừa mới xụ xuống, hai người sẽ làm như trời sắp sập xuống đến nơi vậy, dỗ y bằng mọi cách, nhưng bây giờ, bọn họ chỉ mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ kêu y hiểu chuyện một chút, đừng làm rộn.

Như thế này là có bao nhiêu qua loa chứ hả! Liễu Nghi Sinh không thể không nghĩ ngợi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hai huynh đệ cứ như biến thành người khác vậy! Không gặp được người, không thấy được hài tử, mỗi ngày y đều cảm thấy lo lắng, lúc này đến cả Tây Môn Tình đều có thể nhận ra y đang bồn chồn.

Ngẫm lại y rời khỏi Kỳ Lân thôn cũng sắp được 1 năm rồi, có khi nào Kỳ Lân thôn đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là việc tu bổ kết giới không được thuận lợi? Hoặc là có ai đó bị bệnh? Liễu Nghi Sinh không khống chế được suy nghĩ miên man, thậm chí đến cuối cùng còn nghĩ tới, có khi nào bọn họ đã thích người khác rồi, mới có thể lãnh đạm, đánh mất tính thú với y như vậy không nha?

Lắc lắc đầu, y cười nhạo bản thân mình đã biến thành một người lo được lo mất, nghĩ lung tung đến ba cái loại chuyện kỳ kỳ quái quái này. Nghĩ cũng biết không có khả năng xảy ra chuyện đó được, cái giống ngựa đực như kỳ lân này cực kỳ trung thành với bạn đời, suốt đời cũng sẽ không di tình biệt luyến.

Mở chiếc quạt không rời khỏi người ra, mùa này đã không cần xài đến quạt nữa, khi y dịch dung thành một nam tử có tướng mạo thông thường, vào mùa dần xuất hiện gió thu này mà lúc nào cũng cầm quạt theo, y đã bị không ít người cười mỉa nói y học đòi văn vẻ. Như vậy thì có gì là học đòi văn vẻ chứ, mỗi lần nhìn thấy chiếc quạt này, nhìn thấy thi họa được hai người đó vẽ viết ở bên trên, còn có câu thơ bao gồm cả tục danh của mình, tràn đầy trong đó đều là tình yêu thắm thiết của bọn bọ, chỉ cần nhìn thấy nó, trong lòng y liền tràn đầy cảm giác ấm áp, chỉ hi vọng những ngày tiếp theo trôi qua nhanh một chút, chuyện của Kỳ Lân thôn có thể có tiến triển, như vậy bọn họ không cần bị ngăn cách, mỗi ngày phải gặm nhấm cảm giác tương tư này nữa.