Liễu Nghi Sinh gật đầu một cách nhẹ nhàng nhưng cũng đầy kiên định. Y đều đã là phụ thân của hai nhi tử, cũng không phải trẻ con 3 tuổi, lúc không có bọn họ ở bên cạnh, chẳng những y có thể tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, đồng thời cũng có thể chiếu cố cho các con rất tốt nữa kìa. Ngoại trừ sự tưởng niệm không có cách nào hình dung được, chắc là trên phương diện sinh hoạt sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Hơn nữa…
“Sở dĩ ta nảy ra ý tưởng này, còn có một nguyên nhân khác nữa. Ta muốn thử đi tìm phụ mẫu thân sinh của mình, tuy rằng bọn họ đã vứt bỏ ta bởi vì thân thể ta không trọn vẹn, nhưng ta vẫn luôn muốn đi xem thử bọn họ suy nghĩ thế nào, có phải là rất ngốc hay không?”
“Ngốc cái gì chứ, bây giờ chúng ta cũng đã là phụ thân của người ta, dù có làm thế nào thì cũng không thể xóa sạch cốt nhục tình thân được.” Kỳ Thạc cười sờ sờ đầu của y, trong lòng đã có quyết định.
“Ngươi không thể đưa hài tử đi cùng được, ít nhất ở đây cũng có nhiều người trông chừng giùm, ra khỏi thôn rồi ngươi cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, bọn ta không yên lòng. Bất quá bọn ta sẽ đặt mua một ngôi nhà cho ngươi, ừm, ở Du Châu đi, cách thôn không xa cũng tiện cho việc buổi tối bọn ta đến thăm ngươi hơn, nghe phụ thân của chúng ta từng nói qua thì hình như ngươi được sinh ra trong một ngôi làng cách thành không xa, ta đoán có khả năng rất lớn là Du Châu, ở lại đó cũng thuận tiện cho ngươi hỏi thăm tin tức.”
“Thật sự phải đi sao a…” Đến khi bọn họ đồng ý rồi, Liễu Nghi Sinh lại do dự. Y cắn môi, mắt lấp lánh nước.
“Nè sao chỉ mới nói hai ba câu như vậy mà hai người đã quyết định rồi?” Kỳ Canh buồn bực chịu không nổi, đứng dậy tiện chân đá xuống bàn một cái, chân bàn đáng thương liền gãy đôi, hắn buồn bực đi qua đi lại, Kỳ Canh cũng biết không còn cách giải quyết nào khác, rầu rĩ nói: “Buổi tối bọn ta sẽ đến thăm ngươi, sau khi biến thân, cũng không tốn bao nhiêu thời gian chạy đi.”
“Ừm, nên hành động sớm đừng để chậm trễ, trước khi bị tế tự đại nhân phát hiện phải mua nhà cho xong. Hiện tại đã tối rồi, ngày mai ta sẽ đến Du Châu chuẩn bị, Kỳ Canh và Tiểu Liễu Nhi ở lại thu thập, bên phía Kỳ Lân động cứ để cho phụ thân cầm cự trước cái đã. Ai bảo mọi chuyện đều là do người yêu của người gây ra chứ.”
Mọi chuyện cứ như thế mà được quyết định xong xuôi, cho dù Liễu Nghi Sinh có luyến tiếc rời đi, nhưng cuối cùng vẫn phải cất bước. Còn nhớ rõ lần đầu tiên mình rời khỏi thôn, mình vẫn là một thiếu niên không hiểu chuyện, muốn được đi ra ngoài trải nghiệm, hưng phấn đến mức thức trắng cả đêm. Đều là phải rời đi, nhưng hiện tại tâm tình của mình đã không còn vui sướng đến mức không thể kiềm chế được, nhìn Kỳ Canh hỏi y có muốn đem theo cái này không, còn cái kia thì đợi đến khi vào thành rồi đặt mua cũng chưa muộn cứ như một bà mẹ già, y ủy khuất chu môi cáu kỉnh.
“Còn có cây quạt hai ngươi đã vẽ cho ta nữa. Nếu như ta thực sự nhớ các ngươi liền nhìn vật nhớ người.”
Kỳ Canh bất đắc dĩ thả đồ trong tay xuống, ngồi vào bên cạnh sờ sờ mặt y nói: “Tiểu Liễu Nhi, thật vất vả ca mới có thể thuyết phục bản thân thả ngươi đi, nếu như sau này mỗi ngày ngươi cứ mặt ủ mày chau như vậy, ca sẽ hối hận đó, ha?”
Liễu Nghi Sinh thuận theo dựa vào trong ngực hắn, ủy ủy khuất khuất gật đầu.
“Đi thăm con chút đi, một lát nữa là phải khởi hành rồi.” Dứt khoát cắn chặt răng, Kỳ Canh mới có thể để cho tâm can bảo bối từ nhỏ tới lớn còn chưa từng rời khỏi tầm mắt của hắn đi như thế, nhưng đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra được, không thôi ai lại nguyện ý tự làm mình chịu tội như vậy chứ?
Hai vật nhỏ không có chút cảm giác thương cảm nào khi phải rời khỏi phụ thân của mình, ngủ trưa đến vô cùng bình thản, Liễu Nghi Sinh bình ổn trái tim lại, hài tử đã có tộc nhân chiếu cố nên y rất yên tâm, hơn nữa bọn họ có nói buổi tối sẽ tới thăm y, đến lúc đó cùng ẵm con tới cũng được chứ hả?
Kỳ Thạc tìm một tiểu viện tử thanh u tao nhã tại thành tây của Du Châu, tuy rằng không lớn, nhưng chỉ có Liễu Nghi Sinh sống ở đó vẫn khá dư dả, tiểu viện được dọn dẹp thập phần sạch sẽ, trong hậu viện trồng đầy hoa cỏ, đúng là một môi trường sống thoải mái.
Dặn dò về quần áo, tiền bạc, còn có các điểm phải chú ý khi giao tiếp với người khác hết lần này đến lần khác, ba người vẫn nắm chặt tay không nỡ buông ra.
“Thôi nào, một mình phụ thân đã sắp chịu không nổi rồi, chờ đến khi phụ thân trở về từ Kỳ Lân động phát hiện không gặp con dâu đâu, chúng ta còn phải hảo hảo dàn xếp với người nữa nha. Cũng không phải sẽ không gặp nhau nữa, Tiểu Liễu Nhi phải nhớ kỹ lời bọn ta nói, ngoan ngoãn đừng để cho bọn ta lo lắng, ha?” Kỳ Thạc hôn một cái lên gò má của y, ôn nhu nói.
“Đêm mai bọn ta sẽ tới thăm ngươi mà.” Kỳ Canh hôn lên một bên còn lại.
Trước sau gì thì cũng phải chia tay, Liễu Nghi Sinh nhìn bóng lưng của bọn họ càng chạy càng xa, khóe mắt không có tiền đồ lại đỏ lên. Thật là, dù có cố thế nào cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được, y là tâm can tỳ phế của bọn họ, thì chẳng lẽ bọn họ sẽ không phải là xương máu của y hay sao? Y không muốn rời khỏi bọn họ, chỉ nghĩ thôi cũng đã không chịu nổi rồi.
Cuộc sống ổn định lại, chuyện cần làm kế tiếp, đó là điều tra về thân thế của mình. Nói thật thì, mặc dù phụ mẫu đã từ bỏ mình, nhưng Liễu Nghi Sinh lại không oán hận gì cả, giống như lời hai huynh đệ từng nói, nếu không vì mình bị vứt bỏ, chưa chắc y đã được ông trời chiếu cố, có thể gặp gỡ hai người bọn họ. Sở dĩ muốn tìm kiếm phụ mẫu thân sinh, càng nhiều hơn chính là do hiếu kỳ, muốn nhìn thử xem bọn họ là người thế nào, muốn biết được hiện tại bọn họ sống ra làm sao? Mình có còn huynh đệ tỷ muội khác, có khi nào trên đời này vẫn còn người có huyết mạch tương liên mà y không biết hay không.
Tuy rằng không có bao nhiêu kinh nghiệm giang hồ, nhưng hiện tại Liễu Nghi Sinh đã thông minh hơn không ít, y có mang theo rất nhiều dược vật có thể dùng để phòng thân bên người, đi vào nơi náo nhiệt trong thành, mục đích chỉ có một: Tìm hiểu tin tức.
Hiện tại đang là thời điểm náo nhiệt nhất của Du Châu, bày hàng quán, ảo thuật diễn xiếc, thầy bói bày sạp nhỏ xem bát tự, dòng người đông đúc, nối liền không dứt. Liễu Nghi Sinh dừng bước trước tiệm quạt đã khắc sâu ấn tượng với mình khi xưa, không phải chủ tiệm vẫn là cái người đã bị mình khi dễ trước đây hay sao?
Lão bản mắt tinh, tuy rằng đã gần một năm trôi qua, nhưng với tướng mạo của Liễu Nghi Sinh, muốn không để người khác khắc sâu ấn tượng cũng là một chuyện khó. Hắn nhìn thấy Liễu Nghi Sinh, vội hớn hở nịnh hót: “Công tử đã lâu không gặp, trổ mã càng thêm tuấn mỹ bức người, cứ như thiên tiên hạ phàm a, khiến cho tiểu nhân không dám nhìn thẳng luôn rồi.”
“Ừm, cái bảng hiệu hiện tại của ngươi, đúng thật là đã khiêm tốn hơn không ít.” Liễu Nghi Sinh mở cây quạt năm đó mình mua ở đây ra, mặt giãn ra cười khẽ.
“Đương nhiên đương nhiên, huynh đệ của công tử đều là những người tài giỏi, tiểu nhân được giáo huấn, sao dám múa rìu qua mắt thợ nữa, nào dám xưng cái gì mà đệ nhất thiên hạ chứ.” Lão bản vò đầu, đúng thật là hắn không ngờ tới khí chất của vị công tử này còn hơn cả dịp trước không biết bao nhiêu lần nữa, bản thân người nọ đã tướng mạo bất phàm, hình như hiện tại lại sinh ra thêm chút khí tức thành thục ổn trọng, nghiễm nhiên đã hoàn toàn trưởng thành từ một thiếu niên xinh đẹp thành thanh niên tuấn tú, nếu không phải hắn không thích nam phong, sợ rằng đã phải chảy nước miếng rồi.
“Ngươi biết là tốt rồi. Được rồi, vừa lúc có chuyện này muốn hỏi ngươi, ngươi bán ở đây đã được một thời gian dài rồi hả?”
“Không dài không ngắn, có hơn 5 năm.”
“Mới 5 năm thôi sao.” Đôi mắt Liễu Nghi Sinh ảm đạm xuống, cảm giác thất vọng nói không nên lời. 5 năm thực sự quá ngắn, y phải hỏi những người đã ngây người trong thành này ít nhất 18 năm mới được, có thể gặp được một người hay dò la tin tức là tốt nhất.
“Đúng vậy, tiểu nhân là người ở bên ngoài chuyển đến đây. Công tử có chuyện gì cần tìm hiểu sao?”
“Đúng là như vậy, ngươi có biết, có thể đến nơi nào hỏi về những chuyện đã xảy ra khoảng 20 năm trước đây hay không?”