“Bảo bối nói thử xem, đã nghĩ ra biện pháp gì chưa? Đã khóc lâu như vậy rồi cũng đừng để lãng phí chứ?” Vén vén mấy sợi tóc trên mặt y, Kỳ Thạc nói tiếp, hắn hỏi có chút nghiêm túc. Dùng chân nghĩ cũng biết khẳng định vật nhỏ này vừa thông suốt một trận suy nghĩ lung tung, hơn nữa lại còn nghĩ theo hướng hỏng bét nữa chứ.
“Ta… Đầu óc rất loạn… Nói không rõ.” Mặt Liễu Nghi Sinh trắng bệch, vốn dĩ kế hoạch đã được tính toán xong xuôi khẳng định sẽ bị ngâm nước nóng, lại không khống chế được mà để lộ tâm tình ra ngoài, cực kỳ ảo não.
“Ngươi nói không rõ, ca tới phân tích phân tích cho ngươi một chút.” Kỳ Thạc thở dài, ôm chặt lấy y, thanh âm trầm thấp say lòng người: “Đầu tiên nha, hẳn là ngươi đã hiểu rõ, liên quan đến thân thế của ngươi, ngươi có phải là con ruột của tế tự đại nhân hay không, nguyên nhân tại sao lại được ôm về đây, thân thể không giống với những người bình thường khác, đối với ta và Kỳ Canh không có nửa điểm ảnh hưởng nào cả. Ngược lại, bọn ta cảm thấy bản thân mình thập phần may mắn, nếu ngươi là một nam hài tử bình bình thường thường, trưởng thành giữa xã hội của nhân loại, vậy thì cả đời này chúng ta đều không có cơ hội nhận biết nhau, cũng vô pháp trải qua những năm tháng tốt đẹp như vậy, vô pháp hiểu nhau yêu nhau, càng không thể nào có Tiểu Hi và Tiểu Vọng. Bọn ta cảm kích ông trời đã để cho tế tự đại nhân tìm thấy ngươi, đưa ngươi đến với thế giới của bọn ta. Thế nhưng những chuyện đó cùng với việc ngươi có thể sinh hài tử hay không cũng không có bất kỳ quan hệ nào cả, cho dù ngươi không thể sinh con, bọn ta vẫn sẽ yêu ngươi như vậy, ngươi có hiểu hay không?”
Liễu Nghi Sinh chớp đôi mắt đen bóng hữu thần, tim đều bị cách nói nửa thổ lổ nửa trấn an này hòa tan ra, y nằm ở trong lòng Kỳ Thạc gật đầu, còn cố ý chôn vùi đôi mắt sưng đỏ vào càng sâu hơn một chút.
“Ngươi không hiểu lầm bọn ta đối với ngươi có ý đồ khác, điểm nhận thức này đã rất tốt rồi.” Kỳ Thạc vuốt ve đầu của y nở nụ cười, nói tiếp: “Thứ hai, chuyện tế tự đại nhân nói, vô luận có bao nhiêu quan hệ đến chuyện sống chết, muốn để bọn ta hi sinh ngươi, tuyệt đối là bọn ta không có khả năng đáp ứng được. Ngươi khác cảm thấy bọn ta ích kỷ cũng được, không có trách nhiệm cũng tốt, thế gian này có quá nhiều người đều vì đại nhân đại nghĩa, trái lại đã khiến cho người thân cận nhất của mình phải chịu tội, nhưng bọn ta lại làm không được.”
“Hơn nữa, Tiểu Liễu Nhi ở trên giường phong tình có bao nhiêu xinh đẹp mê người, sao bọn ta có thể để cho giống đực khác có cơ hội nhìn thấy được chứ?” Lời nói này đã bắt đầu có chút không đứng đắn, mới vừa rồi Liễu Nghi Sinh còn cảm động rần rần, đột nhiên bị hắn trêu đùa như vậy, buồn bực vùng ra khỏi ngực hắn, đập cho hắn một cái.
Tiếp đó lại bị Kỳ Canh ôm vào trong lòng: “Sẽ không, ngươi chính là tâm can tỳ phế của ta và Kỳ Thạc, mọi thứ đều là của ngươi, chỉ cần ngươi bị giày vò một cái cả người bọn ta liền đau đớn, ngươi vui vẻ một chút ngũ tạng của bọn ta cũng thoải mái theo, tay chân gãy đi còn có thể hồi phục, có bao giờ nghe qua có ai sẽ đưa tâm can tỳ phế của mình cho người khác mượn dùng hay không chứ? Nếu không có ngươi, bọn ta sẽ không sống nổi nữa, người khác sống thế nào cũng chẳng liên quan gì đến bọn ta, bọn ta chỉ muốn ngươi và các cục cưng có thể sống thật tốt, bọn ta đây liền cám tạ trời đất lắm rồi.”
Người thành thật nói ra lời tâm tình sẽ lấy mạng của người khác cũng không phải là nói quá, Liễu Nghi Sinh dán tại ***g ngực cường tráng, cảm nhận được tiếng tim đập phập phồng cùng với nhiệt độ ấm áp trong ***g ngực, tim mình cũng mềm mềm ấm áp theo, đồng thời còn có loại cảm giác ngượng ngùng của lão phu lão thê khi nói lời ân ái, so với những lời lúc nói trên giường còn khiến cho người ta không kiềm lòng được hơn.
“Lúc trước, ta còn định bỏ trốn.” Y chỉ vừa mới nói một câu đã bị Kỳ Canh nắm lấy vai lại, kích động rống y: “Ngươi đùa cái trò gì vậy hả? Trốn? Trốn đi đâu?” Đến cả sắc mặt của Kỳ Thạc cũng thay đổi, kéo tay của Kỳ Canh ra, cau mày nói: “Đừng nóng, từ từ nói.”
Đột nhiên Liễu Nghi Sinh cảm thấy áp lực rất lớn, sau khi hai người nói rõ cõi lòng của họ ra rồi, hình như lại nói ra suy nghĩ lung tung là rất có lỗi với bọn họ vậy, khiến cho y không dám nhìn vào ánh mắt của hai người mà nói chuyện. Nhưng y vẫn muốn nói cho hết, cũng không còn gì để bối rối cả, thế là y dùng tay siết chặt góc áo, lấy dũng khí mở miệng nói: “Đương nhiên ta biết các ngươi sẽ không đáp ứng loại chuyện này, nhưng chúng ta đều hiểu rất rõ phụ thân của ta, trước đây người đã có thể khiến cho ba người chúng ta ở cùng nhau… Cho nên ta sợ… Sợ người lại dùng dược gì đó, mới sốt ruột muốn bỏ trốn.”
Thấy sắc mặt của hai huynh đệ ngày càng đen, y cũng càng nói càng xấu hổ, góc áo đều bị xoắn lại với nhau hệt như dây thừng, vội vã bổ sung: “Không phải ta không tin các ngươi có thể bảo vệ ta thật tốt, chỉ sợ… Hơn nữa không phải là ta đây luyến tiếc các ngươi, không đi nữa rồi sao.”
“Nếu như ngươi thực sự sợ, bọn ta có thể dẫn ngươi cùng đi, chúng ta một nhà năm người rời khỏi chỗ này có gì không tốt chứ?” Rốt cuộc vẫn là Kỳ Thạc đau lòng y, sờ sờ lên lưng của Liễu Nghi Sinh, dùng thanh âm nhu hòa nói.
“Không được, nếu các ngươi đi theo ta, với sức lực của một mình phụ thân không có cách nào tu bổ nổi kết giới, đến lúc đó nếu trong tộc vẫn bình yên vô sự thì không sao, lỡ đâu thực sự xảy ra sinh linh đồ thán, hai người các ngươi thật có thể an tâm theo ta đi ra ngoài sinh sống, rồi chẳng thèm quan tâm đến những chuyện ở đây, một chút cũng không thấy áy náy tự trách hay sao?” Nói đến đây, Liễu Nghi Sinh giống như là có thêm động lực, y ưỡn ngực nói tiếp: “Các ngươi có bao nhiêu quan tâm ta, ta cũng liền quan tâm các ngươi bấy nhiêu đó, các ngươi có thể vì ta mà buông tha cho toàn bộ nơi này, ta lại không thể khiến cho các ngươi lưng đeo hổ thẹn mà sống hết một đời, ta luyến tiếc. Kỳ Lân thôn là nhà của ta, người trong tộc đều là thân nhân của ta, nơi này sở hữu toàn bộ hồi ức tốt đẹp từ nhỏ đến lớn của ta, ta cũng vô pháp ngồi xem nơi này gặp chuyện không may, huống chi con của chúng ta cũng là kỳ lân, tương lai sẽ biến thân, rời khỏi đây rồi, lẽ nào sau khi bọn nhỏ trưởng thành phải dùng hình thú để sinh hoạt sao?”
Y suy tính vấn đề thành thục chu toàn như vậy, cũng khiến cho Kỳ Thạc Kỳ Canh thấy giật mình. Quan tâm quá sẽ bị loạn, trước đây bọn họ chỉ nghĩ cùng lắm thì sẽ dẫn theo vợ con rời khỏi chốn thị phi này, cao chạy xa bay, làm gì còn đầu óc để nghĩ đến chuyện của hai mươi năm sau, càng không lo lắng đến chuyện mình có thể nào thản nhiên đối mặt với tộc nhân vì lựa chọn của mình mà đã khiến cho bọn họ phải sống trong cảnh thống khổ hay không, sau khi bị Liễu Nghi Sinh vạch ra chân tướng rõ ràng, nhất thời bọn họ cũng không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.
“Ta tính đi mà không nói, đúng là lỗi của ta. Nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể tránh khỏi, các ngươi không cần phải giận ta, bởi vì ta nghĩ đến phải rời khỏi các ngươi và cục cưng, cũng không dễ chịu hơn các ngươi là bao đâu a.” Y nói chuyện cẩn cẩn thận thận, lại có chút cảm giác ủy khuất, Kỳ Canh cúi đầu hôn một cái lên trán y, cũng không nhẫn tâm trách y chuyện y dự định trốn đi, chỉ nói: “Không được đi, sẽ có biện pháp thôi, bọn ta sẽ sống không nổi nếu thiếu ngươi, Tiểu Hi Tiểu Vọng cũng không có cách nào sống thiếu ngươi được.”
“Ta cảm thấy không phải lời Tiểu Liễu Nhi nói không có lý.” Kỳ Thạc suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng mới mở miệng.
“Kỳ Thạc ngươi nói cái gì đó? Để Tiểu Liễu Nhi rời khỏi chúng ta? Ngươi điên rồi sao!”
“Ngươi bình tĩnh một chút, khoan hãy nóng.” Kỳ Thạc bình thãn phất phất tay, chỉnh đốn lại ý nghĩ xong mới nói: “Quả thực biện pháp của Tiểu Liễu Nhi chu toàn hơn chúng ta nhiều, đúng vậy, chúng ta ở đây, có thật là ngày phòng đêm phòng sẽ có thể đề phòng được tế tự đại nhân sao, Kỳ Canh ngươi có hoàn toàn nắm chắc không?”
“Này…” Kỳ Canh cũng nghẹn lời, cũng không phải hắn chưa từng nếm qua, sao lại không biết thủ đoạn của tế tự đại nhân chứ?
“Ta cũng không nắm chắc.” Kỳ Thạc cười khổ một tiếng, “Bây giờ nghĩ lại, nói rời đi cũng chỉ là uy hiếp khi nổi nóng mà thôi, bên phía Kỳ Lân động chỉ với một mình phụ thân khẳng định là không được, thiếu khuyết hai người khác, chúng ta vô pháp tu bổ hoàn toàn kết giới, nhưng không để cho lỗ thủng mở rộng ra cũng là có khả năng. Chúng ta có thể cống hiến sức lực cho cả tộc, nhưng Tiểu Liễu Nhi là điểm mấu chốt của chúng ta, không có khả năng để y đi hi sinh.”
Kỳ Canh muốn phản bác, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, cứng họng, không nói nữa.
“Cho nên, Tiểu Liễu Nhi không thể lại ngây ngốc ở nơi này, chỉ cần không ở dưới tầm mắt của tế tự đại nhân, người muốn làm gì cũng sẽ không dễ dàng thực hiện được.” Kỳ Thạc ôm lấy Liễu Nghi Sinh vào lòng hỏi: “Bảo bối, nếu như một mình ngươi sống ở bên ngoài, có đúng là sẽ có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình được không?”