Sau khi rời khỏi Kỳ Lân thôn, Liễu Nghi Sinh vẫn hay tự hỏi bản thân một vấn đề, nếu như y biết cái vị khách ngoại lai bình thường như A Thổ này sẽ tạo ra ảnh hưởng long trời lỡ đất cho cuộc sống về sau của y, có khi nào y sẽ làm chút gì đó để không khiến cho mình phải mất đi tất cả mọi thứ bản thân đang sở hữu hay không. Y vẫn không có cách nào trả lời được, bởi vì y biết xét cho cùng thì, đây cũng không phải là lỗi của A Thổ, thậm chí là không phải bất luận lỗi của người nào cả.
Thế nhưng khi đó, mỗi ngày tâm tư của y cũng chỉ là chăm sóc hai nhi tử cho thật tốt, không để cho Kỳ Thạc Kỳ Canh vừa phải tốn thời gian đồng thời lại phải khiến bọn họ sầu lo cho y và tụi nhỏ. Y biết Kỳ Thạc và Kỳ Canh đang cống hiến vì toàn bộ số phận của dân làng, đây là trách nhiệm bẩm sinh của bọn họ, bảo hộ tộc nhân, bảo vệ người nhà, về cái loại vấn đề sống còn này, tiểu tình tiểu ái của ba người bọn họ có chút không đáng kể tới, khiến cho mỗi lần y muốn làm nũng đều cảm thấy mình thập phần không hiểu chuyện.
Lẽ nào là bởi vì bản thân mình cũng đã làm phụ thân của người ta rồi, trời sinh tính thành thục, không còn tùy hứng quá đáng nữa sao? Vô luận là thành thục hay là do nguyên nhân khác, Liễu Nghi Sinh chỉ hi vọng kết giới của Kỳ Lân thôn có thể sớm ngày được tu bổ hảo, hai người kia từng nói chờ đến khi có thời gian rảnh rỗi rồi, sẽ lại dẫn y vào trong thành chơi, rửa sạch nỗi sỉ nhục bị người khi dễ đợt trước.
Sáng hôm đó y vừa mở mắt ra, thái dương bên ngoài đã lên thật cao, tiếng ve kêu suốt cả đêm khiến cho y ngủ không được quá tốt, đương nhiên quan trọng hơn là đã đến giờ cho hài tử ăn điểm tâm rồi.
Sau khi có hài tử rồi cuộc sống của y liền hoàn toàn thay đổi, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao đơn giản là chuyện tốt chỉ xảy ra trong mơ, cũng may hai nhi tử không có tính quậy phá, buổi tối sau khi hai huynh đệ trở về lại dỗ ngon dỗ ngọt an ủi y, mệt nhọc cả ngày không sai biệt lắm đều tiêu tan thành mây khói.
Vừa đút hài tử xong, Tiểu Hi Tiểu Vọng liền khóc nháo lên, y hảo hảo hống xong cũng không có hiệu quả, chợt nhớ tới hôm qua đã để búp bê vải do Kỳ Thiên Hữu làm cho bọn nhỏ ở chỗ của phụ thân, nhờ Trương đại thúc nhà cách vách trông chừng bọn nhỏ một chút, y định đi lấy búp bê vải của hai đứa về, không thôi lát nữa chúng lại làm ầm lên.
Hai thằng nhóc thúi, tính tình y như đúc các phụ thân của chúng nó vậy, đối với thứ mình thích đều phải ôm vào trong tay bất kể ngày hay đêm, ai muốn cũng không cho. Thực sự là cha nào con nấy, loại độc chiếm dục này, một chút cũng không đáng yêu!
Sắc trời đã qua giờ Thìn (7h-9h sáng), nghĩ đến hẳn là phụ thân đã trở về từ trong núi rồi, sinh hoạt của người cực kỳ có quy luật, cơ hồ là ngăn nắp thứ tự, lúc này chắc đang ở trong nhà bào chế dược hay là đọc sách.
Quả nhiên, cửa phòng có hơi khép hờ, Liễu Nghi Sinh vừa muốn đẩy cửa vào, lại nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện, thanh âm của người nọ rất lớn, ngữ khí kịch liệt, không phải Kỳ Canh thì còn ai vào đây?
Liễu Nghi Sinh dừng động tác lại, không phải bọn họ đang ở trong Kỳ Lân động sao? Tại sao lại ở trong phòng của phụ thân? Không có đạo lý chỉ mới sáng sớm, ngay cả quan tâm y một câu cũng chưa có liền chạy tới thăm hỏi nhạc phụ đại nhân rồi chứ? Hay là có chuyện gì đó đang muốn gạt y?
Lòng hiếu kỳ muốn nghe thử xem bọn họ đang nói cái gì khiến cho Liễu Nghi Sinh không có đẩy cửa vào, mà là đứng ở bên ngoài nghe trộm.
Kỳ thực không chỉ có Kỳ Canh trong phòng, Kỳ Thạc cũng đang ở đây. Hôm nay hai người bọn họ mới vừa vào Kỳ Lân động liền bị Liễu Mộ Ngôn kêu đến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hai người, đồng thời dặn bọn họ không cần nói với Tiểu Liễu Nhi.
Hai huynh đệ nghe lệnh đi tới, nhưng sau khi vừa mới nghe Liễu Mộ Ngôn nói hai câu xong liền không có cách nào tiếp thụ, song song đứng lên.
Kỳ Canh tính tình nóng nảy, giận dữ đỏ mặt vỗ bàn nói: “Tế tự đại nhân, tuyệt đối bọn ta sẽ không đáp ứng, sao người có thể nói ra những lời như vậy chứ? Hổ dữ còn không ăn thịt con, bởi vì Tiểu Liễu Nhi không phải là con ruột của người nên người mới đành lòng làm thế với y sao? Người nỡ chứ bọn ta sẽ luyến tiếc, y chính là mạng sống của Kỳ Canh ta, nếu như người thực sự dám động đến y ta sẽ không để yên cho người đâu!”
HIếm thấy, Kỳ Thạc cũng không lãnh tĩnh khuyên nhủ Kỳ Canh như thường ngày, mặc dù hắn không có xông lên như Kỳ Canh, nhưng ngữ khí cũng không khá hơn được chút nào: “Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, tế tự đại nhân, năm đó người tính kế để ba người bọn ta động phòng, để cho Tiểu Liễu Nhi không phải thương tâm vì người, bọn ta nguyện gánh nỗi uất ức đó thay người. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc bọn ta sẽ dễ dàng tha thứ cho hành động tiếp tục thương tổn y của người nữa, hiện tại không được sau này càng không thể nào. Đối với bọn ta Tiểu Liễu Nhi có bao nhiêu quan trọng ta nghĩ người đã thấy rõ từ nhỏ đến lớn, cũng sẽ không không nhìn ra được. Bọn ta tôn trọng người, nhưng làm ơn không cần làm ra chuyện khiêu chiến đến điểm mấu chốt của bọn ta.”
Vẻ mặt Liễu Mộ Ngôn đờ đẫn, chuyện tình không thuận lợi như trong tưởng tượng của y, sao có thể thuận lợi cho được đây, đương nhiên y biết cảm tình của ba đứa nhỏ vô cùng tốt, căn bản là không khả năng cho phép người ngoài chen chân vào. Nhưng hiện tại vấn đề đã nghiêm trọng đến mức không chỉ liên quan đến gia đình bọn chúng, mà lại liên quan đến tất cả thôn làng, thậm chí là toàn bộ chủng tộc.
Bọn Kỳ Thiên Hữu tu bổ kết giới đã tiến vào cảnh giới trì trệ không tiến, y không biết bọn họ phải nỗ lực đến khi nào mới có thể có hiệu quả, thế nhưng y biết thời gian không đợi người, cuộc sống yên ả mấy trăm năm qua của Kỳ Lân thôn có thể tùy thời sẽ bởi vì lí do bị nhân loại xông vào mà không có cách nào vãng hồi, nhưng như thế vẫn còn tốt, lỡ như có Ma tộc xâm lấn, lấy sức chiến đấu hiện tại của trưởng thành giống đực trong thôn, đơn giản là không có cách nào chịu nổi một kích.
Tuy rằng Liễu Nghi Sinh không phải con ruột của y, nhưng cũng không phải là y không hề có chút tình cảm nào với hài tử, thấy nó hiện tại chăm chồng dạy con, ngày tháng trôi qua so với bản thân mình thì hạnh phúc hơn nhiều lắm, nếu như không phải đến mức bất đắc dĩ, sao y có thể nhẫn tâm đánh vỡ loại tốt đẹp và hạnh phúc của hiện tại? Thế nhưng y cũng không còn biện pháp nào khác nữa.
Thở dài, môi mỏng của Liễu Mộ Ngôn khẽ nhếch: “Đây cũng không phải là chuyện hai người các con có thể nói cự tuyệt liền cự tuyệt được, ta đã giải thích nguyên nhân rồi, các con đừng nên chỉ vì lợi ích cá nhân mà bỏ quên cả thôn làng?”
“Lợi ích cá nhân?” Kỳ Canh bị chọc tức đến mức cười khẩy: “Tế tự đại nhân nếu như người đã nói đến lợi ích cá nhân, ta liền nói cho người biết, với ta mà nói thì so với toàn bộ dân làng, toàn bộ thế giới này còn không biết Tiểu Liễu Nhi quan trọng hơn gấp bao nhiêu lần đâu, dù phải hi sinh cái mạng của Kỳ Canh thì có nghĩa lý gì? Mặc dù có thể cứu mọi người nhưng phải để cho Tiểu Liễu Nhi rơi một sợi lông ta cũng không muốn, thái độ này đã đủ rõ ràng rồi chứ?”
“Đây không phải là tính mạng của người dưng, là tộc nhân của ngươi, thậm chí là phụ thân cùng nhi tử của ngươi! Ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy!” Kỳ Canh nói chuyện quá mức đại nghịch bất đạo với Liễu Mộ Ngôn, y cũng vô pháp duy trì sự lãnh tĩnh nữa, liền dùng đến cách nói giáo huấn người khác.
“Kỳ Canh nói không sai.” Kỳ Thạc thế nhưng cũng thập phần ủng hộ cách nói của Kỳ Canh: “Người muốn để bọn ta hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ, bọn ta dù có hao hết năng lực, thậm chí vì bảo hộ tộc nhân mà xông pha lên trước đều muôn lần chết không chối từ.”
Hắn cũng nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt không chút lưu tình nói tiếp: “Thế nhưng, tế tự đại nhân, không phải ai cũng sẽ ôm ấp lòng tốt như người, vì đại nghĩa có thể nhường lại chính nam nhân của mình, có thể để cho người mình thích đi *** sinh con với người khác, bọn ta là phàm phu tục tử, ích kỷ vô độ, nhất định là không có cách nào bì nổi. Bất quá lại nói tiếp bọn ta cũng phải cám ơn sự khoan hồng độ lượng của người, không thôi trên đời cũng đã không có khả năng có ta và Kỳ Canh. Bọn ta cảm kích người đã nhặt Tiểu Liễu Nhi lúc con bé về để nuôi nấng, để cho bọn ta có thể có được y. Tuy rằng mục đích nhận nuôi của người bất quá là vì y chỉ là song tính nhân bị nhân loại vứt bỏ, có thể sinh hạ hài tử cho kỳ lân. Những chuyện này bọn ta cũng không tính toán, y sinh ra không may, không có phụ mẫu thân sinh bảo vệ, cũng không sao cả, có bọn ta thương y để cho mỗi một ngày đều trải qua trong vui sướng hạnh phúc là được rồi. Thế nhưng ngàn không nên vạn không nên, người đừng mơ tưởng bọn ta sẽ đồng ý để cho Tiểu Liễu Nhi đi *** cùng người khác, chỉ là vì có thể làm cho cái tên A Thổ kia biến thân, trên đời này ngoại trừ hai chúng ta ra, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội đụng tới Tiểu Liễu Nhi, dù có đạp qua thi thể của bọn ta cũng không được.”
Lời nói này vừa khiêu khích lại cay nghiệt, sắc mặt của Liễu Mộ Ngôn có hơi tái đi, đến cả bàn tay đang bưng tách trà cũng run lên, phần tách và phần nắp không ngừng phát sinh ra thanh âm lạch cạch, chói tai đến bất kham.