Hảo Thụ Thừa Song

Chương 2: Hoan hỉ oan gia




Buổi chiều do được ăn điểm tâm nên vẻ mặt Liễu Nghi Sinh rất thỏa mãn, y lau lau miệng, cầm lấy bản gia quy được Kỳ Canh chép hai mươi lần lên, làm bộ lật xem một chút, thấy chữ xấu xấu quả nhiên không sai biệt so với chính mình lắm, hài lòng gật đầu khích lệ nói: “Coi như ngươi chép không tồi, ta phải về nhà dùng bữa tối đây, ngày mai lại tìm các ngươi chơi tiếp.”

“Trừ bỏ ăn chính là chơi, ngươi là tiểu trư sao?” Cánh tay trái của Kỳ Canh do chép quá nhiều nên có chút run rẩy, nói móc một chút. So với Kỳ Thạc, hắn càng thích khi dễ chế giễu Liễu Nghi Sinh, cũng không biết tại sao mỗi lần y tức giận nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại đến mắng hắn, trong lòng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, bị y đánh một trận càng làm cho cả người thoải mái không chịu được.

“Hừ ta là tiểu trư vậy ngươi có cái gì để mà đắc ý? Có bản lĩnh ngươi đừng chơi với tiểu trư đi, không thôi ngươi chính là trư bằng cẩu hữu!” Đương nhiên Liễu Nghi Sinh sẽ không chịu thua mà đáp trả lại. Cái câu trư bằng cẩu hữu này chính là một thành ngữ mới mà y vừa học được, hiện tại dùng để hình dung Kỳ Canh xấu xa thực sự là thích hợp nhất.

“Ta mới không phải trư cẩu, ta thế nhưng lại là. . .” Hắn vừa muốn thốt ra, đã bị Kỳ Thạc trừng mắt một cái nghẹn trở về. Phụ thân ngàn dặn vạn dặn không thể để thân phận bại lộ trước mặt Tiểu Liễu Nhi, thế nhưng đường đường là thần thú kỳ lân lại bị đánh đồng với trư cẩu, cho dù là ai cũng sẽ khó chịu, càng đừng nói chi đến Kỳ Canh ngay thẳng.

“Được rồi không được ầm ĩ nữa, cứ tiếp tục như vậy tế tự đại nhân sẽ đánh đòn ngươi đó.” Kỳ Thạc xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn cười nói, quả thực là hắn chịu không nổi với đôi hoan hỉ oan gia này, hai người ngoài miệng cũng không chịu thua người còn lại, ầm ĩ một hồi rốt cuộc cũng không ai chiếm được tiện nghi, thường thường sẽ mắng đối phương xong rồi cũng tự hạ thấp mình.

“Ngày mai không thể chơi, còn phải đi học đấy, đêm nay về hảo hảo xin lỗi tế tự đại nhân, nhớ kỹ phải ôn bài, không thôi sẽ lại bị tiên sinh đánh đòn bằng roi.” Vẫn là Kỳ Thạc ca ca ôn nhu thành thục, Liễu Nghi Sinh được sờ sờ đầu vài cái liền thuận khí, trừng mắt nhìn Kỳ Canh, vẫy tay một cái với Kỳ Thạc, sau đó trở về nhà.

“Phụ thân, con đã chép xong rồi, hai mươi lần không dư không thiếu đây, người đến đếm thử xem.” Liễu Nghi Sinh cẩn thận đưa tập lên để nam nhân đang uống trà đọc sách xem, nơm nớp lo sợ thỉnh thoảng giương mắt quan sát thần sắc của nam nhân, hi vọng người đừng nhìn ra là do người khác viết thay mình.

Nam nhân để sách xuống, tiện tay lật vài cái, chỉ khẽ hừ một tiếng ý bảo y có thể đi dùng bữa tối.

Liễu Nghi Sinh thở ra một hơi thở, hoàn hảo không có bị phụ thân phát hiện, không thôi hôm nay thật sự sẽ phải dựa vào mấy khối bánh hoa quế để sống sót qua cả đêm, có thể y sẽ chết đói cũng không chừng.

Liễu Mộ Ngôn âm thầm lắc đầu, nhìn dưỡng tử đang ăn đến lang thôn hổ yết có chút bất đắc dĩ, Liễu Nghi Sinh đang trong thời kỳ tăng trưởng, mỗi ngày sức ăn cũng rất nhiều, thân không ngừng cao lên, bộ dáng cũng là trổ mã đến càng ngày càng thanh tú, đã bớt đi vài phần tướng mạo tương tự như nữ hài khi còn bé, vùng chân mày đã dần dần sinh ra một ít anh khí của nam hài, càng ngày càng phát ra khí tức kiên cường hoạt bát.

Mười hai năm trước lúc ôm nó trở về, Liễu Mộ Ngôn không nghĩ tới hài tử này sẽ thông minh lanh lợi như vậy, bất luận là tri thức về dược lý hay dược vật, chỉ cần dạy nó một lần, nó đều có thể ghi nhớ không quên, trừ cái đó ra, thiên phú võ học của Liễu Nghi Sinh cũng không tồi, mới hơn mười tuổi cũng đã học được tuyệt đỉnh khinh công của y đến bảy tám phần.

Người thông minh đương nhiên là chuyện tốt, nhưng tính cách nghịch ngợm quái đản lại không được cho lắm. Y vốn cho là sau khi trải qua sự dạy dỗ của mình, hài tử này sẽ nhã nhặn, cũng có thể biết lễ phép phép tắc hơn được đôi chút. Nhưng thực sự là nó đã bị hai tiểu tử của Kỳ gia sủng đến vô pháp vô thiên, trừ chính mình ra, trên đời này cũng không có người thứ hai khống chế được nó.

“Phụ thân người đã ăn rồi sao? Đùi gà này thật là thơm a.” Chỉ thấy Liễu Nghi Sinh tay trái ôm một cái đùi gà, tay phải ôm một cái màn thầu, ăn đến đầy mặt đều là vẻ thỏa mãn, vừa ăn vừa bớt thời giờ quay đầu lại quan tâm phụ thân nhà mình.

“Có phải đã quên ăn không nói ngủ không nói rồi hay không? Ăn xong đi ôn bài, Kỳ Canh có thể chép gia quy cho con nhưng có thể giúp con học thuộc bài để trả cho tiên sinh sao?” Y cũng không thèm ngẩng đầu nói, nhàn nhạt vạch trần lời nói dối của hài tử, trái lại Liễu Nghi Sinh lè lưỡi tiếp tục ăn, bởi vì cũng không có dũng khí để nhiều lời nữa.

***

Kỳ Thạc và Kỳ Canh vừa về đến nhà, phụ thân của bọn họ Kỳ Thiên Hữu cũng đã tự mình chuẩn bị xong bữa tối chờ nhi tử quay về dùng cơm, nhìn thấy phía sau không dẫn theo bé con xinh đẹp, không khỏi có chút thất vọng nói: “Sao Tiểu Liễu Nhi lại không về cùng? Không phải các con đã khi dễ người ta nên thằng bé mới không chịu đến đây ăn cơm chứ hả?”

“Phụ thân, một tháng ba mươi ngày Tiểu Liễu Nhi đã ăn cơm ở nhà của chúng ta hết hai mươi lăm ngày, thỉnh thoảng quay về nhà mình ăn cơm cũng là chuyện quá bình thường đi.” Kỳ Canh không còn gì để nói nữa.

“Y để bọ cánh cứng của tế tự đại nhân chạy mất, bị tế tự đại nhân phạt rồi, còn chưa chép phạt xong liền không cho ăn cơm tối.” Kỳ Thạc hảo tâm giải thích cho phụ thân mình.

“Cái gì! Lại dám dùng cách xử phạt thể xác với trẻ con như vậy! Không phải chỉ là một cặp trùng thôi sao, ta lại bồi y đi bắt là được! Nếu Tiểu Liễu Nhi đáng thương của ta không được ăn cơm là sẽ bị đói bụng đó, không được không được, ta phải nói với Mộ Ngôn một chút.” Kỳ Thiên Hữu ra vẻ muốn đứng dậy, nhưng bị đứa con lớn kéo lại.

“Phụ thân người lại muốn tìm đánh sao? Lần trước bị tế tự đại nhân đánh đến mặt mũi bầm dập còn chưa chịu nhớ hả?”

Kỳ Thiên Hữu xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy mất mặt mũi trước hai nhi tử, sống chết mạnh miệng nói: “Đó là ta muốn nhường y, ta da dày thịt béo đã quen bị đánh, Mộ Ngôn tay chân tinh tế, ta chạm vào một chút không phải liền sẽ vỡ nát sao? Cho nên phụ thân các con mới không có động thủ.”

“Vâng, cho nên người cứ kiên nhẫn để tế tự đại đánh đi, chỉ vì vấn đề dạy dỗ Tiểu Liễu Nhi mà người đã bị tế tự đại nhân đánh mười mấy lần, còn có mấy lần là bởi vì tế tự đại nhân không chịu ăn bánh hoa quế của người, tế tự đại nhân đều đánh người đánh đến chán luôn đi?” Kỳ Canh nhịn không được muốn cười nhạo phụ thân ngốc nghếch của mình, hắn ái mộ tế tự đại nhân là chuyện ngay cả con chó trong thôn cũng đều nhìn ra, thế nhưng hết lần này tới lần khác cũng không chịu thừa nhận, tổng sẽ tìm các loại mượn cớ để đến nói chuyện với tế tự đại nhân, mỗi lần tìm lý do lại còn ngốc như vậy, thời điểm tâm tình của tế tự đại nhân tốt thì chỉ trào phúng hắn vài câu, thời điểm tâm tình không tốt, trực tiếp đánh hắn một trận cho hả giận mới thôi.

“Ha ha, nhi tử ăn đi ăn đi, các con cần phải nỗ lực chút, chờ khi Tiểu Liễu Nhi trưởng thành, ta sẽ cưới thằng bé về nhà chúng ta, để nó có thể hảo hảo cảm nhận sự ấm áp của gia đình, như vậy Mộ Ngôn liền không có cơ hội khi dễ nó nữa.”

Kỳ thực hắn càng hy vọng sẽ cưới luôn phụ thân của Tiểu Liễu Nhi vào cửa, để y cũng có thể cảm nhận một chút sự ấm áp của gia đình, có thể hòa tan trái tim băng giá kia của y!

Dùng cơm tối xong, Kỳ Thiên Hữu rửa chén dọn nhà, nhìn hai thiếu niên trổ mã cao ngất nhu thuận cầm sách lên ôn tập, nghiêm trang tìm cái cớ nói mình đi ra ngoài dạo một chút, dưới vẻ mặt khinh bỉ của hai đứa con trai mà ra khỏi cửa, tới tới lui lui một hồi, liền đi tới trước cửa Liễu gia.

Hôm nay nghe nhi tử kể hai con bọ cánh cứng đợt trước Mộ Ngôn thiên tân vạn khổ mới bắt được đã bị xổng mất, hắn nghĩ thầm bề ngoại Mộ Ngôn sẽ không biểu hiện ra cái gì, thế nhưng khẳng định trong lòng rất mất hứng, hắn phải đi an ủi người nọ một chút, một con trùng thì đã tính là cái gì, đường đường là một thần thú như hắn ra trận, đừng nói chỉ một con trùng, cho dù Mộ Ngôn muốn mười con, trăm con, đây còn không phải chỉ cần động động tay liền có. Trong lòng hắn tràn ngập quan tâm cùng ái mộ Mộ Ngôn, nhưng đứng ở trước cửa sổ nhỏ của phòng ngủ, liền chùn chân mà không dám tiến tới gõ cửa.

Tính tình của Liễu Mộ Ngôn hắn rõ ràng nhất, mấy mươi năm trước người nọ nói cuộc đời này không muốn có mối quan hệ nào khác giữa tộc trưởng cùng tế tự với hắn, tất nhiên nói được thì làm được, mấy mươi năm qua quả nhiên là không có nửa phần quan hệ cá nhân với hắn. Hắn mặt dày không ngừng tạo ra các cơ hội tiếp xúc với người nọ, không phải là bị người nó nói lời lạnh nhạt trào phúng, im lặng không lên tiếng phớt lờ, hoặc là dứt khoát quyền đấm cước đá. Hắn thân là tộc trưởng, thực sự là ở trước mặt người nọ không hề có mặt mũi cùng tôn nghiêm.

Nhưng những cái này hắn một chút cũng không thèm quan tâm, tựa hồ như được người trong lòng lạnh lùng liếc mắt một cái đối với hắn đã là hạnh phúc lớn lao rồi…

“Liễu bá bá! Sao người lại ở đây?” Liễu Nghi Sinh thấy ngoài cửa sổ có thân người đang khòm xuống, nhưng bởi vì cơ thể quá cường tráng, nên làm sao cũng đều không giấu được, trái lại xem ra có chút buồn cười, y sinh lòng hiếu kỳ ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, thế mà lại là tộc trưởng Kỳ bá bá.

“Khụ, Tiểu Liễu Nhi hả, Kỳ bá bá nghe nói con bị phụ thân phạt, còn không cho ăn tối, sợ con sẽ đói bụng, tới hỏi thăm con có sao không nha.” Kỳ Thiên Hữu ẩn thân thất bại, bị Liễu Nghi Sinh thấy được, lại không thể nói là mình tới thử vận khí để xem tế tự đại nhân có xuất môn hay không để cho mình có thể liếc nhìn vài cái, hắn chỉ có thể đem tiểu oa nhi ra làm cái cớ.

“Con ăn xong rồi, phụ thân con tuy mạnh miệng nhưng cũng mềm lòng luyến tiếc con đói bụng đi.” Liễu Nghi Sinh thản nhiên cười nói, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu khiến người khác muốn hung hăng véo cho một cái. Trong lòng Kỳ Thiên Hữu nóng lên, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành, tại sao phụ thân Tiểu Liễu Nhi không thể học nhi tử của mình mà đáng yêu thêm một chút, như vậy sẽ không đến nỗi mỗi ngày ăn xong bữa tối hắn đều phải đến ngồi chồm hổm bên góc tường Liễu gia, một lần ngồi chồm hổm chính là vài chục năm rồi!

“Bá bá mang chút kẹo đậu phộng cho con, buổi tối có đói bụng thì cứ ăn cho đỡ thèm.” Hắn móc ra kẹo mang theo tùy thân đưa cho Tiểu Liễu Nhi, liền thấy hai mắt của hài tử này lập tức tỏa sáng, nhận lấy kẹo sau đó liền hung hăng hôn một cái lên mặt Kỳ Thiên Hữu, vui vẻ nói: “Kỳ bá bá tốt nhất! Nếu như Kỳ bá bá là phụ thân của con, nhất định con sẽ hạnh phúc đến chết!”

“Vậy còn không phải quá dễ sao, hai đứa con trai nhà bá bá tùy con chọn, tùy tiện cưới đứa nào cũng được, con sẽ chính thức trở thành nhi tử của bá bá rồi.” Hắn bị thiếu niên hôn đến tâm sinh nhộn nhạo, bắt đầu nói bậy, còn chưa nói được hai câu chợt nghe đến một thanh âm lạnh lùng phảng phất như ngày tuyết tháng chạp: “Là cơn gió nào đã thổi tộc trưởng tới trước cửa nhà ta vậy, hơn nữa còn ghé vào bệ cửa sổ nói những lời không đứng đắn với con của ta, tộc trưởng có dụng ý gì đây?”

“Ha ha, ha ha, Mộ Ngôn à, ta chính là vội tới đưa mấy khối kẹo cho Tiểu Liễu Nhi.” Kỳ Thiên Hữu gãi đầu cười ngây ngô, mỗi lần tế tự đại nhân liếc mắt đều xinh đẹp đến mức khiến cho người khác không thể dời tầm mắt, da thịt trắng hơn tuyết, mắt phượng hẹp dài, khí chất băng sơn, hắn đều đã nhìn đến mấy mươi năm rồi, thế nhưng mỗi khi nhìn đến tim vẫn cứ đập thình thịch.

“Đưa xong rồi thì mời quay về, tộc trưởng đại nhân bận trăm công nghìn việc, ta cảm thấy so với tản bộ thì còn rất nhiều chuyện trọng yếu hơn cần phải xử lý.” Liễu Mộ Ngôn xoay người vào nhà, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Kỳ Thiên Hữu. Kỳ Thiên Hữu nhìn tấm lưng tinh tế tuyết trắng của người nọ, dưới ánh trăng sáng ngời người nọ hệt như một tiên tử xuất trần mê hoặc lòng người, không khỏi trở nên ngây dại.

“Kỳ bá bá! Lau nước miếng đi kìa!” Liễu Nghi Sinh tri kỷ đưa khăn tay của mình dâng lên cho Kỳ bá bá mà y thích nhất, hơn nữa còn săn sóc giúp người lau nước miếng. Thật là, Kỳ bá bá đã lớn như vậy rồi sao còn giống hệt trẻ con vậy chứ, đúng là chơi vui thiệt nha, nhất định ngày mai phải kể cho Kỳ Thạc Kỳ Canh mới được.

“Ừm, vậy, Tiểu Liễu Nhi nè, Kỳ bá bá về đây, ngày mai sau khi tan học đến nhà Kỳ bá bá ăn cơm đi, bá bá sẽ làm món ngon cho con ăn.”

“Dạ dạ, Kỳ bá bá hẹn gặp lại.” Biết có đồ ăn ngon, thiếu niên cười tươi như hoa, phất phất tay với Kỳ Thiên Hữu, đã bắt đầu chờ mong coi tối mai sẽ được ăn cái gì. Liễu Nghi Sinh với tâm tính của thiếu niên, người lại đơn thuần, quả thật là đúng như Kỳ Canh nói, cả ngày chỉ biết ăn rồi chơi, bài kiểm tra ngày mai của tiên sinh một chữ cũng chưa từng xem qua.