Sắp tới sinh nhật ba mươi tuổi của Liễu Nghi Sinh, Kỳ Thạc Kỳ Canh gọi ba nhi tử tới bên người, thần bí hề hề bảo bọn nhỏ cũng phải chuẩn bị quà sinh nhật cho phụ thân chúng.
Kỳ Tiểu Hi thiện lương hiểu chuyện dày công đi thu thập loài hoa đẹp nhất trong sơn cốc quấn lại thành một bó to, cầu cho phụ thân còn tươi tắn hơn cả hoa, càng ngày càng xinh đẹp. Không ngờ vài ngày sau hoa nhỏ đều khô héo, Kỳ Tiểu Hi cầm một bó hoa khô cỏ héo ở trên tay buồn phiền đến mức mặt đều nhăn lại.
Kỳ Tiểu Vọng vô tâm vô phế mạnh mẽ hơn ca ca một chút, Tiểu Vọng bắt được một con chim xinh đẹp ở trong sơn cốc, định giúp phụ thân giải buồn.
Còn lại tiểu nhi tử Kỳ Tiểu Tiếu thiên nhiên ngốc, một mình kéo xột xoạt xột xoạt thật nhiều nhánh cây từ trong rừng trở về. Do vóc người nhỏ lại không có khí lực mạnh như hai ca ca nên phải kéo suốt cả ngày trời, đầu đầy mồ hôi mới xong được. Kỳ Tiểu Tiếu cẩn thận sắp xếp kỹ lưỡng, chờ buổi tối hai phụ thân đến nghiệm thu thành quả.
Kỳ Thạc Kỳ Canh an ủi đại nhi tử, khinh bỉ nhị nhi tử, cuối cùng đầy mặt nghi ngờ hỏi tiểu nhi tử đang ngước đầu nhỏ chờ đợi khen ngợi: “Tiếu Tiếu cực khổ rồi, chỉ là con kéo về nhiều nhánh cây như vậy là để làm gì? Dùng để chụm lửa hay sao?”
Tâm lý thâm sâu của Kỳ Tiểu Tiếu không được lý giải, thoáng cái mặt cười liền biến thành mặt khóc, bẹp cái miệng nhỏ nhắn xuống ủy khuất nói: “Đây không phải để chụm lửa… Con nghe Tiểu Vọng ca ca nói… Giường được làm từ gỗ… Mỗi ngày giường của phụ thân đều phát ra tiếng cót két cót két, con sợ đến ngày nào đó sẽ bị sụp mất, cho nên liền chuẩn bị chút gỗ để phụ thân làm giường mới…”
Hiếu tâm của Tiểu Tiếu khiến hai phụ thân rất là cảm động, sinh nhi tử này quá đáng giá mà, còn có thể quan tâm đến giường của phụ thân nữa, tốt hơn hiếu tâm của hai đại nhi tử gấp trăm ngàn lần luôn rồi!
Phụ tử năm người hợp lực làm một chiếc giường lớn làm quà sinh nhật, Liễu Nghi Sinh thấy giường mới còn chưa kịp há hốc mồm liền bị hai tên hỗn đản ẵm lên giường: “Nhi tử của chúng ta một mảnh hiếu tâm, chúng ta thân làm phụ thân nào có thể cô phụ nguyện vọng tha thiết của nhi tử được, sinh thêm cho tụi nó một đệ đệ nữa đi…”
“Này… Hai ngươi chờ một chút… Hmm…”
Ba hài tử ngồi chồm hổm ở ngoài cửa nghe góc tường.
Kỳ Tiểu Hi: “Quả nhiên giường mới tương đối rắn chắc ha…”
Kỳ Tiểu Vọng: “Hừ hừ, cũng không nhìn thử xem là ai làm!”
Kỳ Tiểu Tiếu cười đắc ý đến độ thấy răng không thấy mắt: “Ca ca a, nhất định ngày mai lúc phụ thân rời giường sẽ khen đệ đi hì hì hì!”
Ngày hôm sau, lần đầu tiên bợn nhỏ Kỳ Tiểu Tiếu nghênh đón cuộc sống với cái mông nở hoa.