Hạo Thiếu Gia, Em Biến Thái Lắm Đấy!

Chương 5: Sự xuất hiện của kẻ bất bại




“Vận mệnh, chẳng qua chỉ là lời tự an ủi vô vị của kẻ thất bại, là những lời đánh trống lảng của kẻ nhút nhát. Tiền đồ của con người chỉ có thể dựa vào ý chí, sự nỗ lực của bản thân để quyết định.”

----------------------

Đại hội Hội Học Sinh lần thứ 57.

Đây chính là Đại Hội bầu chọn lại Hội Học Sinh hàng năm, được tổ chức ngay sau hội thao bởi ứng cử viên của những chức danh này đều là những người đã thắng cuộc ở các hạng mục thi đấu. Theo lẽ thường, Hội Học Sinh sẽ được bầu chọn lại toàn bộ, thế nhưng gia thế của nhà Hoàng – Chu quá khủng khiếp tới mức họ thích ai là toàn trường sẽ tự động bầu cho người đó. Hoàng Lăng Sở vững vàng ở vị trí Hội Trưởng chẳng hề quan tâm tới chính sự, nên mọi việc bầu chọn đều do một tay Chu Uyển Dư phụ trách. Học sinh trong trường có lẽ cũng sẽ không háo hức gì nếu như Hàn Lộ Khiết không bị đuổi thẳng ra khỏi Hội Học Sinh, thậm chí còn bị dán thông cáo “Tử” – chứng tỏ ai cũng được phép dẫm đạp nên cô ta mà không phải sợ chức danh Cựu thành viên S4 nữa. Chiếc ghế Thư Kí của hội còn trống, Chu Uyển Dư cũng không hề có động tĩnh gì, có phải năm nay mọi người đều có quyền bầu cho người mình thích hay không?

Sự xuất hiện của Hoàng Minh Hạo sau năm năm vắng bóng không những khiến mọi người sôi sục vì sự đấu tranh gay gắt giữa hai anh em Hạo – Sở mà còn khiến người ta tò mò không biết liệu Hoàng Minh Hạo có thể tham gia vào S4 năm nay hay không. Việc Vương Thường Hi có tên trong danh sách ứng cử viên càng khiến người ta khó hiểu hơn, nhưng suy cho cùng, Hàn Lộ Khiết bị loại đồng nghĩa với việc Thường Hi chiến thắng ở hạng mục bơi lội 100m nữ. Sau sự kiện tại bể bơi, nhìn thấy rõ sự quan tâm đặc biệt của Hoàng Lăng Sở cho Thường Hi và sự bình tĩnh tới khó hiểu của Chu Uyển Dư, dường như còn nhiều kịch hay để xem đây.

“Hạo thiếu gia, lần này cậu muốn em và cậu cùng vote cho người đó, tại sao vậy?” – Thường Hi vừa nhồm nhoàm bánh mì, vừa nghiêng đầu hỏi – “Dù gì S4 cũ cũng sẽ thâu tóm số phiếu thôi, nếu tên kia không được Chu Uyển Dư thích, chẳng phải là bõ công hay sao?”

“Đến đó rồi cô sẽ hiểu thôi” – Hoàng Minh Hạo cười bí hiểm, đây có lẽ là lần đầu tiên cô thấy anh vui vẻ hưng phấn tới như vậy. Nhìn kĩ lại, Minh Hạo không còn mang nét ngây thơ của đứa trẻ con 13 tuổi hồi trước nữa, anh đã trưởng thành, nam tính hơn rất nhiều, khuôn mặt góc cạnh tôn lên vẻ âm trầm sắc bén của anh. Đôi mắt không còn vẻ u buồn thất vọng năm năm trước, trái lại còn đầy tự tin và kiêu ngạo, khí thế vương giả bức người. Dường như Hạo thiếu gia nhà cô... đã có kế hoạch gì đó thì phải.

“Chẳng lẽ lý do thiếu gia muốn tham gia Đại Hội lần này là vì hắn ta sao? Bởi vì hắn ta mới chuyển đến? Nhưng Chu Uyển Dư đó quen biết thật sự rất rộng, nhỡ đâu cô ta...” – Thường Hi bối rối hỏi, cô thật chẳng hiểu sự tự tin của thiếu gia đến từ đâu nữa.

Hoàng Minh Hạo không tiếp lời, ánh mắt anh lóe lên một tia phức tạp.

Khoảng một tháng trước Hội Thao.

“Minh Hạo, tôi về rồi.”

Chỉ vỏn vẹn năm chữ, mà như khiến Hoàng Minh Hạo sống lại. Đúng vậy, cơ hội đã đến rồi, chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ có tất cả. Lý do khiến anh tham gia Hội Thao, lý do khiến anh cố gắng đánh bại Hoàng Lăng Sở, lý do để tiếp cận người đó mà không bị phát hiện, đã đến rồi.

--------------------------

“Các ứng cử viên xin vui lòng phát biểu trước khi mở cổng bầu cử.”

Hoàng Lăng Sở đứng trên khán đài, miệng nhếch lên đầy ngạo nghễ, dường như chính là bá chủ của thế giới này:

“Xin chào mọi người, ta là Hoàng Lăng Sở – người thừa kế duy nhất của Hoàng gia. Ngày hôm nay, chắc hẳn mọi người cũng đã biết, chính là ngày người bạn thân nhất của tôi – Louis Thần – trở về, đồng thời cũng chính là người chiến thắng hạng mục đấu kiếm! Mong mọi người hãy dành một chút quan tâm tới cậu ấy nhé!”

Cái gì? Có phải họ nghe nhầm không? Hoàng Lăng Sở lại công khai ủng hộ một ứng cử viên, thậm chí còn là một tên vô danh tiểu tốt từ nước ngoài về – Louis Thần? Không ai thật sự biết tên thật của hắn ta, bởi hồ sơ trong trường hoàn toàn được bảo mật, và ai cũng gọi gắn ta với cái tên Louis Thần. Louis Thần thật sự là soái ca trong truyền thuyết, mái tóc trắng dài buộc gọn sau gáy, đôi mắt dịu dàng, nụ cười như mang cả gió xuân tươi mát, giống như tiên tử từ trên trời ban xuống nhân gian. Vậy mà kĩ năng dùng kiếm của hắn ta phải gọi là thần sầu, khi tập trung, mũi kiếm dường như muốn đoạt mạng, không hề nương tay mà đánh bại mọi đối thủ. Đúng là một nhân vật phong vân.

Thường Hi há hốc mồm, Louis Thần... là người mà Hoàng Minh Hạo muốn cô bầu? Thường Hi quay ngoắt sang, đánh giá vẻ mặt của Minh Hạo thì thấy anh cũng đang cười đầy ẩn ý. Rốt cuộc mối quan hệ của hai người này là gì? Tại sao Hoàng Gia lại dính dáng tới Louis chứ? Lẽ nào thiếu gia... thiếu gia đã phát hiện ra điều gì chăng? Không, không thể nào! Sao lại có thể được chứ!

Suy nghĩ loanh quanh khiến Vương Thường Hi càng cảm thấy đau đầu. Tốt nhất hỏi thẳng cho nhanh!

“Hạo thiếu gia, Louis Thần với cậu có quan hệ như thế nào vậy? Sao Hoàng Lăng Sở lại...”

“Thường Hi, cậu ấy là bạn rất thân, rất thân của tôi...” – Hoàng Minh Hạo mơ màng đáp, dường như đầu óc đang thả đi đâu đó.

“... mà cũng có thể là một kẻ thù rất, rất xấu xa đấy.” – Giọng nói man mát nhẹ nhàng từ đâu truyền ra. Chớp mắt, Louis Thần đã đến trước mặt Minh Hạo và Thường Hi, bắn ánh mắt kỳ lạ khi thấy hai người đứng gần nhau như vậy.

Hoàng Minh Hạo không nóng không lạnh bắt tay, ánh mắt không lộ ra một chút tình cảm nào, khác hẳn với vẻ kích động khi nãy. Thường Hi ngược lại run rẩy một chút, nhưng vẫn cứng rắn nhìn thẳng vào mắt Louis Thần, bắt tay khe khẽ:

“Louis thiếu gia, Vương Thường Hi rất hân hạnh được gặp gỡ thiếu gia.”

“Ồ?” – Louis Thần nhướng mày khó hiểu nhìn cô, dường như muốn tìm ra một tia giải thích nào đó phù hợp cho hành động nhún nhường này.

“Thần, cô ấy là hầu cận của tôi.” – Hoàng Minh Hạo liếc mắt, con bé ngốc kia tự dưng hôm nay sợ người lạ à, hay bị vẻ dịu dàng của Thần đánh cắp mất rồi? Nhìn dáng vẻ e thẹn không tự nhiên kia cùng cách nói cung kính, Hoàng Minh Hạo hơi khó chịu lên tiếng.

Louis Thần cũng rất tự nhiên đón ý, thấy ánh mắt ngượng ngập của cô nàng kia, cười như không cười đáp “Ừ” rồi đi thẳng làm quen những ứng cử viên khác.

Thường Hi lắc lắc đầu, xua tan đi những bộn bề trong lòng, toan quay sang hỏi Hạo thiếu:

“Thiếu gia, tên Louis Thần đó, rốt cuộc quen...”

Thì thấy Hoàng Minh Hạo mặt đầy vạch đen nhìn cô. Vương Thường Hi khó hiểu, nhìn lại. Hai người cứ nhìn chằm chằm hằm hè nhau không ai chịu ai, cho đến khi Hạo thiếu gia bức xúc nói:

“Thần không dịu dàng như cô nghĩ đâu. Hắn ta xấu tính lắm.”

Cái gì chứ... Liên quan gì đến cô...

“Vâng, em biết rồi.” – Thường Hi không hiểu được thiếu gia đang nghĩ gì, cúi đầu xuống giả bộ hối lỗi.

“Đừng có giả vờ. Cấm cô nói chuyện với hắn quá năm phút, cấm không được nhìn thẳng, tôi dạy người hầu nhìn mặt khách thế à? Cấm không được làm ra vẻ đáng thương này nữa! Nghe chưa?”

Ô hay, thiếu gia nhà cô bị dở người à... Tự dưng cáu gắt làm khỉ gì...

Vương Thường Hi bực bội trong lòng nhưng không dám nói ra, thấy Hoàng Minh Hạo hằn học tức giận, chẳng hiểu ra làm sao, chỉ khẽ nói “Vâng thưa thiếu gia” cho qua chuyện. Đúng là tuổi trẻ thất thường, chậc chậc...

----------------------

Kết quả bầu cử đương nhiên ai cũng rõ: Hoàng Lăng Sở, Chu Uyển Dư, Tử Nhạc Huân, và Louis Trần chính thức trở thành S4 khóa 58 của trường Hàn Kỳ.

Sau đó chính là bữa tối chúc mừng S4 của các ứng cử viên, không từ chối không được. Hạo Thiếu Gia nhà cô hôm nay làm sao ấy... Bình thường tiệc tùng thì ghét ra mặt, thế mà hôm nay sắm sửa cho sạch đẹp, còn cho cô mặc váy xinh trang điểm nữa, chắc là chỉ đến gặp tên Louis Thần đó chứ gì! Cũng đúng thôi, một tên Louis Thần tự dưng nhảy ra, lại đều là bạn thân của Hoàng Lăng Sở và Hoàng Minh Hạo, cô cũng muốn xem xem rốt cuộc hai người này có chuyện gì!

Nhà hàng Hoàng Gia.

“Hello babies ~” – Louis Thần vừa xuất hiện đã lao ra ôm lấy Vương Thường Hi và Chu Uyển Dư, cười hí hửng. Hai cô là nữ sinh duy nhất trong buổi tối ngày hôm nay, Louis sao có thể bỏ qua chứ!

“Chậc, vừa mới gia nhập mà đã không biết phép tắc gì rồi” – Tử Nhạc Huân cau mày, ra chiều ghét bỏ tên mới gia nhập kia. Nhạc Huân hoàn toàn không muốn ở cái nơi chỉ toàn xã giao này, nếu như không phải Chu Uyển Dư nhờ, hắn cũng chẳng tham gia làm gì. Hồi trước còn có Lộ Khiết dọa hết bọn kia chạy mất, hắn và cô cùng đua tửu lượng... Nhắc đến Lộ Khiết, mấy ngày qua đàn em của cô nổi loạn đánh đuổi cô khiến hắn đau cả đầu, sai đàn em âm thầm bảo vệ nhưng không đủ. Hắn chỉ còn cách giấu Lộ Khiết trong nhà hắn, Tử gia mà biết được hắn cứu vớt Hàn gia sắp sạt nghiệp chắc lột da hắn mất...

“Chu tiểu thư đúng là xinh đẹp tài cao, haha, đi đâu cũng được mọi người yêu quý hết. Còn Vương tiểu thư thì... haha... cũng rất giỏi, rất trong sáng...” – Một người lên tiếng, mọi người trong bàn lần lượt đồng tình cười cho qua chuyện. Hoàng Lăng Sở mà không ở đấy, bọn hắn còn lâu mới mở miệng khen cô nàng xấu xí kia.

Vương Thường Hi mặt đầy vạch đen, thôi đi, tôi biết tôi xấu rồi, các anh còn cười chê tôi. Không khen thì thôi, khen thì phải dùng lời hay ý đẹp chứ, huhuhu...

Chu Uyển Dư cứng ngắc gỡ tay Louis ra, húng hắng ho ra chiều không bằng lòng, khẽ nói:

“Mọi người cứ tự nhiên nhé.”

Rồi chạy đi tìm Lăng Sở.

Louis Thần buông vai Thường Hi ra, nháy nháy mắt đầy yêu thương, rồi cũng giục những người khác đi thưởng thức buffet. Ngay lúc này, Hoàng Lăng Sở cùng Chu Uyển Dư quay lại, ngồi vào bàn cùng Thường Hi và Minh Hạo.

Louis Thần mở miệng đầu tiên, nói vui vẻ:

“Tám năm biến mất, không ngờ cục diện lại thành như ngày hôm nay, ahaha.”

Một câu nói, cả bốn người không hẹn mà gặp cùng cứng ngắc. Người này lo lắng đoán ý người kia, người nọ lại phân vân không biết nên nói gì, họ chỉ chờ đợi Louis Thần để lộ ra những câu chuyện nên giấu giếm năm xưa.

“Tớ nhớ năm xưa Lăng Sở rất hay khóc nhè nhé, mà Minh Hạo lại vô cùng mạnh mẽ, không khóc bao giờ. Thế là mỗi lần có chuyện gì Lăng Sở lại bảo tìm Minh Hạo chứ nhất quyết chẳng hỏi ai. Minh Hạo ngày xưa cũng lo lắng cho các em lắm, chuyện gì cũng hỏi thăm Lăng Sở với... còn gì. Có hồi cô bé đó ngã xuống sông, Minh Hạo chẳng lo sốt vó mà...” – Louis mơ màng kể lại chuyện cũ, dường như bóc mẽ bạn bè đã là bản tính của hắn vậy.

“Im miệng.” – Hoàng Lăng Sở với Hoàng Minh Hạo không hẹn mà cùng nói to vì xấu hổ.

“Sao vậy? Chúng ta chẳng phải từng rất vui vẻ sao? Sao bây giờ lại im lặng như vậy?” – Vẻ mặt cười cợt của Louis dường như mất đi sự dịu dàng mà có chút độc ác, ranh mãnh, như đang chơi đùa tâm lý với họ. Louis Thần quả nhiên vẫn là con cáo ranh ma năm nào, chưa ai thật sự thắng nổi hắn về trí tuệ và kế sách, có lẽ đó cũng là lý do hắn bị gửi đi làm nhiệm vụ cho tổ chức sớm như vậy.

“Đúng vậy, tiệc thì phải vui vẻ chứ! Hạo Thiếu Gia, em rót cho cậu một li nhé!” – Thường Hi nhanh nhảu cầm chai rượu lên, rót một ly nửa đầy cho Minh Hạo, rồi cũng rót cho mình một ly, hướng đến bên kia bàn ám chỉ động tác tương tự.

Chu Uyển Dư cũng không nhanh không chậm làm theo, chớp mắt trên bàn đã có bốn ly rượu sóng sánh đẹp mắt, duy chỉ có Louis là thích uống cả chai, không bao giờ rót ra ly nhỏ.

“Nào, cùng cạn chén” – Hoàng Minh Hạo trầm giọng nói, không có cảm xúc gì, nghe ra rất buồn cười. Anh không còn im lặng đến không hiểu được như lúc đầu nữa mà dường như có gì đó vui vẻ hơn.

“Được” – Hoàng Lăng Sở cũng rũ bỏ vẻ mặt cứng rắn, cười cười nâng ly.

Họ cứ như trở lại lúc trẻ con, không hề có mưu lo, toan tính, chỉ là những đứa trẻ chưa trải đời cùng nhau vui đùa. Không ai biết được số phận họ sẽ thế nào, nhưng giờ phút này, họ cho phép bản thân được tận hưởng những hạnh phúc bé nhỏ của ngày sum họp mà có lẽ mãi sau này cũng không thể tìm lại nữa.

-------------------------

“Thần, rốt cuộc anh với Hạo thiếu gia và Lăng Sở có mối quan hệ như thế nào?”

“Hi Hi, em đừng quên, chúng ta đã hứa sẽ không hỏi chuyện riêng của nhau rồi mà. Dẫu sao gặp lại hai đứa em cũng khiến anh vui lắm, đã lâu như vậy rồi... Sao hai đứa lại có thể trở mặt với nhau như vậy, đã từng rất thân thiết cơ mà.”

“Thần, chuyện này... rất phức tạp. Dù sao, anh trở về cũng là chuyện tốt, anh không nói, không phải em cũng không tìm ra. Chỉ sợ sau này, sẽ đến lúc anh phải nói cho em thôi.”

“Hi Hi, em vẫn cố chấp như vậy nhỉ. Thật khiến người khác đau lòng. Vứt bỏ tất cả, về bên gia đình, thật sự khó lắm sao? Em có thật sự vui vẻ khi làm thế không? Hắn có xứng đáng không khi hắn chính là kẻ...”

“Sự thật chưa rõ ràng, xin anh đừng nói bậy bạ. Louis thiếu gia, hãy coi như chúng ta chưa từng có quan hệ mà mặc kệ nhau đi, như vậy là tốt nhất cho cả năm người. Em tìm cái em muốn, anh giành lại thứ anh đã mất, chẳng phải là tốt lắm sao?”

“Hi Hi, anh biết mưu đồ của hai bọn họ, anh tin em cũng biết. Tình cảm của em, hắn ta không màng đâu. Đừng vì những thứ xưa cũ mà mất đi điều em cần nhất, là gia đình, là cơ ngơi của bố mẹ, chứ không phải thứ hi vọng viển vông đó.”

“Louis thiếu gia, có lời nói này, không biết anh đã nghe chưa: Quan trọng không phải người ta nghĩ gì, mà điều quan trọng chính là... từ đầu đến cuối, em đều tự nguyện.”