Hào Quang Nữ Minh Tinh

Chương 86: Làm mẹ




Bởi vì đã hẹn trước với Trần Loan nên sáng thứ bảy hôm ấy Nhược Hàm chuẩn bị từ rất sớm. Đã lâu rồi cô cháu hai người không gặp nhau, Nhược Hàm nhớ Trần Loan và hai đứa em họ của mình. Thế nên hôm trước đó cô đã đích thân đi mua rất nhiều quà cho cả ba mẹ con.

Xe dừng dưới tầng hầm để xe, Tần Gia Mộc vẫn chần chừ không ra ngoài, Nhược Hàm có thể nhìn ra được sự căng thẳng hiện rõ trong đáy mắt anh, liền nắm lấy tay anh, dịu dàng trấn an:

"Anh đừng lo, cô của em thương em nhiều lắm. Năm em mười lăm tuổi một mình đến đây, là cô đã nuôi em đấy.

Chỉ cần là người mà em yêu, cô sẽ không có ý kiến gì đâu."

"Ừm. Anh biết rồi, chúng ta xuống xe thôi."

Khu căn hộ của Trần Loan là khu căn hộ cao cấp, an ninh tương đối tốt, nhưng vì để tránh gây sự chú ý hai người họ vẫn mang khẩu trang và đội mũ che kín mặt. Năm nay đã có quá nhiều sự việc xảy ra, không dễ gì mới có được một khoảng thời gian yên bình, Nhược Hàm thật sự vô cùng trân trọng.

Ở trong thang máy, Tần Gia Mộc vẫn chưa hết căng thẳng, chủ yếu là vì hai người đã kết hôn khá lâu nhưng lại chưa từng đến thăm người thân hai bên lần nào, đến lúc này mới xuất hiện khó tránh sẽ không được tự nhiên.

Mặc dù Nhược Hàm đã cổ vũ tinh thần anh không ít, anh vẫn không thể lập tức thoải mái lên ngay được.

Nhược Hàm thấy vậy, đầy đầy vai anh trêu chọc: "Người đàn ông ba mươi tuổi rồi mà vẫn lo sợ chuyện cỏn con thế sao? Bình thường anh luôn là người điềm đạm chín chắn vô cùng, hôm nay lại thành một đứa trẻ hồi hộp và lo lắng hiện hết lên mặt, đúng là hiếm thấy."

"Thế mới có cơ hội cho em cười anh đấy."

Hai người ra khỏi thang máy ở tầng 20, đi theo lối quen thuộc đến trước một căn hộ rồi nhấn chuông. Tiếp đến là giọng nói quen thuộc vang lên: "Ra liền đây.

"Thế mới có cơ hội cho em cười anh đấy."

Hai người ra khỏi thang máy ở tầng 20, đi theo lối quen thuộc đến trước một căn hộ rồi nhấn chuông. Tiếp đến là giọng nói quen thuộc vang lên: "Ra liền đây."

Cửa vừa mở, Nhược Hàm liền chạy đến ôm lấy đối phương, nũng nịu như trẻ con: "Cô ơi, con lại về thăm cô nữa rồi đây."

Trần Loan vừa đón nhận cái ôm của cô vừa cười mắng: "Con nhóc này, cả năm cả tháng không thấy mò đến đây một lần, giờ dám bày đặt ôm với ấp. Cô không thèm đâu."

"Cô phải có chứ. Con nhớ cô muốn chết, cô lại dửng dưng với con."

Lúc này Trần Loan mới chú ý đến người đứng bên cạnh Nhược Hàm, mỉm cười lịch sự: "Cháu rể cũng đến cùng đó à? Hôm trước Hàm Hàm nhắc đến với cô rồi. Hai đứa mau vào nhà đi, cô nấu nhiều món cho hai đứa lắm."

Nhược Hàm cười tươi như hoa: "Vẫn là cô tốt với con nhất."



Bọn họ vào trong nhà, vừa tháo giày ra thì hai đứa trẻ chạy đến ôm lấy chân cô. Đứa bé lớn hơn hô hào: "Chị Hàm lại về rồi."

"A Ngôn, chị Hàm về với nhóc rồi đây, còn mang theo rất nhiều đồ chơi nữa nè." Cô xoa đầu đứa bé, giơ túi quà lên cao khoe với chúng.

Cả hai đứa đều nhảy lên reo hò vì thích thú: "Chị Hàm là số một."


"Cả anh Gia Mộc nữa. Quà của hai đứa là anh Gia Mộc chọn đấy." Nhược Hàm vừa nói vừa liếc mắt nhìn sang người đàn ông vẫn đang đứng ở cửa ra vào. A Ngôn và A Hiện di chuyển tầm nhìn theo cô, chúng chợt ngơ ngác mất mấy giây, vô tình khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.

Nhược Hàm thấy không ai lên tiếng, định tìm cách hòa giải thì đột nhiên cả hai đứa trẻ chạy ào đến chỗ Tần Gia Mộc, quấn lấy anh không buông.

"Anh Gia Mộc là số một."

Ba người lớn ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ nhanh chóng của A Ngôn A Hiện, đưa mắt nhìn nhau. Quả nhiên trẻ con là ngây ngô nhất, cũng dễ dỗ nhất. Từ một người xa lạ, chỉ bằng mấy câu của hai đứa nhóc liền kéo gần mối quan hệ của họ lại gần với nhau.

Tần Gia Mộc cười nói: "Anh không biết hai đứa thích gì nên mua hết, hai đứa mau cầm vào xem đi."

A Ngôn và A Hiện nhận lấy túi quà, ngoan ngoãn cảm ơn rồi mới chạy vào phòng ngủ.

Nhược Hàm nhìn cảnh tượng này, bĩu môi: "Mới một giây trước còn bảo chị Hàm là số một, thoắt một cái đã thấy trở mặt rồi.

Sau khi hai đứa trẻ vào phòng ngủ, phòng khách lại trở nên im ắng. Trần Loan muốn để đôi vợ chồng trẻ có không gian riêng, quay vào bếp chuẩn bị nốt bữa ăn. Nào ngờ Nhược Hàm lại lẽo đẽo chạy theo đòi phụ cho bằng được.

Cô đứng trong bếp, ngó nghiêng nhìn mấy món ăn đã được nấu xong xuôi, chỉ chờ để bày ra đĩa, miệng lưỡi nhanh nhảu khen ngợi không ngừng: "Lâu rồi mới được ăn món của cô nấu, từ lúc vào nhà con đã thấy mùi thơm rồi. Cô mau dọn ra đi, con đói không chịu nổi nữa."

Trần Loan múc canh ra bát, dịu dàng nói: "Đã kết hôn rồi mà vẫn như trẻ con thế. Con nhìn con xem, sắp đến tuổi làm mẹ rồi mà có khác gì A Ngôn với A Hiện đâu."

Bỗng nhiên bị nhắc đến chuyện làm mẹ, Nhược Hàm đỏ hết cả mang tai. Trần Loan bê tô canh nóng hổi ra bàn,


"Con đã kết hôn, chẳng lẽ vẫn chưa nghĩ đến chuyện sinh con ư?"

"Còn sớm mà." Tất nhiên cô biết đây là chuyện dĩ nhiên, chỉ là hiện giờ chưa thật sự thích hợp để bàn đến.

"Cuộc sống của con, cô không can thiệp được. Năm đó khi cô kết hôn với ba của A Ngôn A Hiện, cô đã nghĩ một gia đình trọn vẹn thì không chỉ có hai vợ chồng được mà phải có cả con cái nữa. Mặc dù bây giờ đã ly hôn, cô cũng chưa từng hối hận khi sinh hai đứa nhỏ. Nói chung con phải làm mẹ đi, mới hiểu được cảm giác đó như thế nào."



Nhược Hàm trong lúc bối rối không biết đáp lại thế nào, lặng lẽ ôm bát đũa ra bàn, lại trở ra phòng khách với Tần Gia Mộc.

"Cô của em hôm nay nấu nhiều món lắm, chúng ta mau vào ăn thôi."

Không có tiếng đáp lại. Anh ngồi trên ghế sô pha ngay trước mặt cô, nhưng lại im ắng không lên tiếng, chẳng hiểu sao lại ngồi cúi mặt xuống. Cô nhíu mày, gọi tên anh: "Gia Mộc, anh sao thế?"

Tần Gia Mộc chậm chạp đáp lại, vẫn chưa ngẩng đầu lên: "Không có gì, em đi trước đi. Anh đi theo ngay đây."

Nhược Hàm cứng đầu còn lâu mới chịu nghe, cô ngược lại còn ngồi xuống bên cạnh anh, cố gắng cúi người xuống hỏi: "Gần đây em thấy anh rất lạ. Anh có chuyện gì thế? Mau nói cho em nghe đi."

Lúc này Tần Gia Mộc mới ngẩng đầu lên, khẳng định chắc chắn: "Anh có sao đâu. Em xem nè, anh bình thường mà. Chúng ta đi ăn thôi, không cô em lại chờ."

"Vậy anh đi đi, để em gọi bọn nhóc ra."

Tần Gia Mộc vào phòng bếp, thấy Trần Loan đã chuẩn bị xong xuôi ngồi xuống ghế chờ mọi người. Anh chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Trần Loan nhỏ nhẹ nói:

"Hai đứa ở với nhau hòa thuận chứ? Hàm Hàm có bắt nạt cháu không?"

"Cuộc sống của bọn cháu rất tốt ạ, cô ấy... cũng không bắt nạt cháu bao giờ.

"Ừm. Vậy thì tốt." Trần Loan gật đầu, "Con bé này nó giống cô, tính cách quá cứng rắn và ương ngạnh, phàm là chuyện gì động chạm đến nó đều không dễ chịu khuất phục. Nhưng mà kiên cường như thế, cũng là do con bé từng trải qua nhiều biến cố rồi. Bây giờ có cháu ở bên cô cũng yên tâm hơn nhiều."

"Cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô lo lắng đâu ạ."

Bữa cơm kết thúc nhanh chóng, Tần Gia Mộc và Nhược Hàm ở lại chơi đến tận chiều tối. Lúc ra về, có vẻ hai đứa trẻ đã làm quen với Tần Gia Mộc, lưu luyến không nỡ rời khỏi anh. Xem chừng buổi chiều bọn họ đã chơi cùng nhau rất vui vẻ.

Tần Gia Mộc cúi người xuống, xoa đầu A Ngôn và A Hiện, "Lần sau anh lại đến chơi với hai đứa nhé."

Ngày hôm nay đã khiến anh nghĩ ngợi hồi hộp rất lâu, lúc này chắc đã buông lỏng tâm trạng rất nhiều rồi. Nhược Hàm cũng rất vui vì gia đình Trần Loan đón nhận anh, cô biết người nhà họ Tần không chấp nhận anh, thế nên cô rất mong người thân của mình sẽ lấp đầy khoảng trống đó.

Thực ra hai người họ đều là những người chịu ít nhiều tổn thương từ gia đình của mình, nhưng hiện giờ mối quan hệ giữa Nhược Hàm và ba mẹ đã cải thiện hơn trước đây, cho nên cô cảm thấy bản thân vẫn còn tốt hơn anh rất nhiều.

Tần Gia Mộc cho cô nhiều như vậy, cô cũng muốn bản thân mình xứng với tình cảm của anh.

Mà anh dường như đã nhìn thấu ý định của cô, nhẹ nhàng vạch trần: "Em ngốc quá đi. Tâm tư của em, anh đều biết cả. Cảm ơn em rất nhiều.