Cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì đi chăng nữa thì đi đăng ký kết hôn vẫn là một chuyện hết sức trọng đại.
Sáng hôm ấy Nhược Hàm và Tần Gia Mộc mặc giống nhau, một áo sơ mi trắng và quần dài đen cực kỳ nghiêm chỉnh.
Bởi vì cả hai đều là người nổi tiếng, nếu đến Cục Dân chính vào giờ cao điểm nhất định sẽ gây náo loạn một trận.
Chính vì thế nên hai người quyết định đến vào giờ muộn muộn, lúc Cục Dân chính sắp nghỉ trưa.
Trước khi đi đăng ký, Tần Gia Mộc chở Nhược Hàm qua nhà cũ của cô lấy sổ hộ khẩu và hộ chiếu.
Tất cả các giấy tờ của cô đều cất ở nhà riêng, cô chẳng mang theo thứ gì sang căn biệt thự chung của cô và Tần Gia Mộc.
Lúc xe vừa đến Cục Dân chính, thật may vì bên trong chỉ còn hai ba đôi đang đứng xếp hàng.
Cả hai ngồi trong xe đợi đến khi chỉ còn đôi cuối cùng bắt đầu đăng ký mới đeo khẩu trang, đội mũ kín đi vào.
Hôm nay Nhược Hàm chỉ chăm chút cho trang phục, gương mặt không trang điểm, mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên.
Trông cô thế này có phần non nớt và trẻ hơn so với trên tạp chí hay phim ảnh, có cảm giác chỉ là một thiếu nữ vừa qua tuổi mười tám.
Ngồi vào ghế đăng ký, nam nhân viên mặc bộ vest đen lịch lãm nhìn họ bằng ánh nhìn kỳ lạ.
“Hai người có thể bỏ mũ và khẩu trang ra được không?”
Lúc này trong Cục Dân chính cũng chỉ còn lại hai người cùng nhân viên làm việc trong Cục, anh và cô cùng lúc bỏ mũ, tháo khẩu trang ra.
Người nhân viên kia không khỏi kinh ngạc thốt lên:
“Trần Nhược Hàm và Tần Gia Mộc?”
Nhược Hàm mỉm cười thân thiện: “Là chúng tôi.
Anh cũng biết chúng tôi sao?”
Người kia gật gật đầu, sau đó yêu cầu hai người xuất trình sổ hộ khẩu và chứng minh thư.
Nhược Hàm lấy từ trong túi ra sổ hộ khẩu và cuốn hộ chiếu màu đỏ tía đặt lên bàn trong sự ngạc nhiên của Tần Gia Mộc.
Anh quay sang ngạc nhiên nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều thắc mắc nhưng không hề nói ra thành lời.
Quá trình đăng ký diễn ra vô cùng nhanh chóng, nhưng công việc kéo dài thời gian của họ lại chính là lúc chụp ảnh.
Hai người đứng trước phông màn màu đỏ tươi sáng chói, thợ chụp ảnh liên tục thúc giục cả hai đứng gần lại với nhau.
Cô nhích vào khoảng 1mm, anh cũng nhích vào thêm 1mm, thế nhưng thợ chụp ảnh vẫn không hài lòng, chau mày nhắc nhở:
“Hai người là vợ chồng mà, đứng sát vào nhau thì có vấn đề gì đâu chứ.”
Tần Gia Mộc di chuyển sát vào người Nhược Hàm đến khi hai cánh tay chạm nhau.
Chẳng hiểu sao đến lúc này bỗng nhiên lại cảm thấy hồi hộp.
Lồ ng ngực nhỏ bé cứ đánh trống liên hồi, Nhược Hàm đối diện ống kính nở nụ cười gượng gạo.
Người thợ chụp ảnh còn chưa chịu ưng ý, tiếp tục lên tiếng nhắc nhở: “Cô Trần, cô có thể cười tự nhiên hơn một chút được không?”
Đột nhiên một bàn tay ấm áp bao phủ lấy bàn tay thon thả của Nhược Hàm, cô cúi xuống nhìn.
Tần Gia Mộc nắm lấy tay cô, giảng hòa với đối phương:
“Được rồi, bắt đầu chụp đi.”
Quả nhiên là cặp đôi nam thần mỹ nữ của giới giải trí, ảnh được rửa ra nhìn rất đẹp.
Nhược Hàm và Tần Gia Mộc cười tươi, khẽ nghiêng đầu về phía nhau trông cực kỳ tình cảm.
Bước ra từ Cục Dân chính, Nhược Hàm giơ cao tờ giấy chứng nhận kết hôn lên trời nhìn, cảm thấy không tin vào mắt mình, mơ hồ hỏi anh:
“Chúng ta như vậy là đã kết hôn rồi sao?”
Tần Gia Mộc lặng lẽ ngắm nhìn cô, giọng nói trầm ấm: “Đúng vậy.
Bây giờ chúng ta chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, chỉ còn thiếu lễ cưới nữa thôi.”
Xem ra cái đồng hồ bấm giờ ba năm kia đã bắt đầu đi vào hoạt động.
Ba năm, nghe rất dài nhưng thực ra lại ngắn ngủi cực kỳ.
Chớp mắt một cái, ba năm sẽ trôi qua thật nhanh chóng.
Nhược Hàm cất giấy chứng nhận vào trong túi, lấy điện thoại ra xem giờ nói: “Đi thôi, cô tôi đang đợi chúng ta đó.”
Lên xe, Nhược Hàm ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn.
Tần Gia Mộc thấy cô loay hoay mãi không rút được dây đai an toàn ra, anh vừa giúp cô vừa nói:
“Để tôi làm cho.”
Nhược Hàm thả tay ra để mặc anh nhướn người thắt dây an toàn cho cô.
“Cảm ơn.”
Tần Gia Mộc khởi động xe, bắt đầu lái ra khỏi Cục Dân chính.
Trên đường đi đến chỗ Trần Loan, Tần Gia Mộc suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định hỏi Nhược Hàm:
“Hộ chiếu của cô…..”
Anh khẳng định chính mình không hề nhìn sai.
Vừa rồi rõ ràng anh đã nhìn rất rõ dòng chữ màu ánh kim nổi bật trên cuốn hộ chiếu đỏ.
Nhược Hàm không có vẻ gì là bất ngờ, nhếch miệng cười: “Có vấn đề gì sao? Anh từng tra thông tin của tôi ở trên mạng rồi mà, sao bây giờ lại tỏ ra ngạc nhiên như thế?”
“Lúc đó tôi không để ý lắm.”
Nhược Hàm nhàn nhạt nói: “Thì bây giờ anh biết rồi đó.”
Không khí trong xe lại im lặng.
Tần Gia Mộc tập trung lái xe, còn Nhược Hàm hướng mắt xa ngoài cửa kính ngắm cảnh.
Một lúc lâu sau cô mới tiếp tục: “Tôi là công dân Anh, có quốc tịch Anh đàng hoàng đấy.”
Tần Gia Mộc thấp giọng hỏi: “Sao lại về đây?”
“Có tự do.” Nhược Hàm trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
………….
Cả hai đi đến một cửa hàng chi nhánh của tập đoàn thời trang mà Trần Loan đứng đầu.
Ngay khi Nhược Hàm và Tần Gia Mộc đi đến trước cửa, nhân viên bên trong đứng hai bên chào đón nhiệt tình.
Người quản lý mặc bộ vest đen có đính chiếc kẹp khác biệt hoàn toàn so với những nhân viên khác bước đến mỉm cười:
“Cô Hàm, Trần tổng đang chờ hai người ở tầng năm.
Để tôi dẫn hai người lên.”
Tầng năm là khu vực chuyên về hỷ phục.
Khi cửa thang máy vừa mở ra, Nhược Hàm không khỏi choáng ngợp trước sắc đỏ rực rỡ nổi bật trên nền tường đen.
Trần Loan đang ngồi ở ghế số pha, thấy người đến liền niềm nở đến gần: “Hai đứa đến rồi à? Sao hôm nay ăn mặc nghiêm chỉnh thế? Chỉ là đi thử đồ thôi mà.”
Nhược Hàm và Tần Gia Mộc quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn Trần Loan, Nhược Hàm mỉm cười nói: “Bọn con vừa từ Cục Dân chính về.”
Vẻ mặt Trần Loan hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó cười thật tươi: “Thế là thành vợ chồng rồi à? Mau vào đây xem trang phục cưới của hai đứa đi!”
Cô và Tần Gia Mộc mỗi người cầm một hộp giấy cứng lớn đi vào trong phòng thay đồ.
Vì là cổ phục nên cách mặc có chút phức tạp, cũng may có nhân viên ở đó giúp cô mặc lên đúng cách.
Tần Gia Mộc thay đồ xong bước ra trước.
Anh mặc một bộ viên lĩnh bào đỏ thêu hình rồng bằng chỉ vàng, đầu đội mũ quan đen trông rất uy quyền, giống hệt như công tử thế gia thời xưa.
“Sao rồi, có vừa người không?” Trần Loan thấy anh ra hỏi thử.
Tần Gia Mộc đi lại mấy vòng, cảm thấy không có gì khó chịu mới gật đầu.
Mà ở bên trong phòng thay đồ còn lại, Nhược Hàm vẫn đang kiên nhẫn mặc từng lớp áo lên người.
Một lát sau, cô thay đồ xong cũng bước ra ngoài.
Tần Gia Mộc đang đứng quay lưng lại nên không để ý, cô nhỏ giọng hỏi:
“Anh nhìn xem có được không?”
Nhược Hàm mặc một bộ hỷ phục đỏ bằng gấm, phần thân trên là viên lĩnh tay áo rộng, trên tay và thân áo được thêu phượng hoàng cực kỳ tinh xảo, bên ngoài lớp viên lĩnh còn có áo choàng cổ tròn đính tua rua trắng lấp lánh, th@n dưới là mã diện quần viền xanh cũng được thêu hóa lá hết sức tỉ mỉ.
Tần Gia Mộc đứng nhìn tiểu nương tử xinh đẹp diễm lệ, nhìn đến ngây người.
Trần Loan ngồi ở ghế sô pha thấy cô bước ra, vẻ mặt rạng rỡ thốt lên: “Hàm Hàm, con đẹp lắm.
Người ta cứ hay nói người đẹp vì lụa, nhưng cô lại thấy đối với trường hợp của con chính là lụa đẹp vì người.
Khó trách, con mặc cái gì cũng đều đẹp.”
Lần này đến chỉ mới là thử trang phục xem có vừa hay không, Nhược Hàm đang để mặt mộc không trang điểm, tóc tai cũng chưa tạo kiểu, ngoài ra không có mão phượng và áo choàng vì chưa hoàn thành xong.
Nhưng dù tạo hình chưa hoàn chỉnh, Nhược Hàm vẫn là một tuyệt sắc mỹ nữ.
Nhược Hàm thấy nãy giờ Tần Gia Mộc không lên tiếng, cô đi đến trước mặt anh gọi: “Gia Mộc!”
“Hả?”
Cô nhoẻn miệng cười tinh nghịch: “Em mặc bộ này có được không? Anh cho em mấy câu nhận xét đi.”
Tần Gia Mộc nghĩ nghĩ nửa ngày, cuối cùng chỉ chốt lại hai chữ ngắn gọn: “Đẹp lắm.”
“Đúng là nhạt nhẽo.” Nhược Hàm xì một tiếng.
Trần Loan đứng nhìn cặp đôi trẻ đứng cùng nhau, cảm thán: “Hai đứa mặc bộ này rất hợp, nhưng vẫn còn thiều mão phượng và áo choàng của Nhược Hàm.
Bởi vì đều là thêu tay cho nên sẽ cần chờ khoảng một tuần nữa mới hoàn thiện.
Đợi đến khi nào đầy đủ phụ kiện cô sẽ gửi đến nhà cho hai đứa.”
Sau khi thay trang phục cưới ra, Nhược Hàm và Tần Gia Mộc đi thang máy xuống tầng một chuẩn bị ra về.
Trước khi đi, Nhược Hàm hỏi Trần Loan: “Cô, hỷ phục của bọn con từng đường thêu họa tiết tinh xảo như vậy, hẳn là không phải mới bắt tay vào may khoảng một tháng hai tháng.
Con nói đúng chứ?”
“Ừm.
Bộ này được may từ hai năm trước rồi.”
Kể từ sau chuyện của Từ Viễn, Trần Loan sớm biết Nhược Hàm không có ý định kết hôn với người nào, nhưng cô vẫn muốn cháu gái mình tìm được hạnh phúc thực sự nên quyết định bí mật thiết kế bộ hỷ phục này, định là khi nào Nhược Hàm kết hôn sẽ tặng như là món quà cưới.
Vốn dĩ còn nghĩ sẽ rất lâu nữa mới thấy được Nhược Hàm mặc nó lên người, không ngờ chỉ sau khi hoàn thành một năm cô liền tìm đến Trần Loan đặt trang phục cưới.
Một điều khá bất ngờ là Tần Gia Mộc thế nhưng lại mặc rất vừa vặn hỷ phục nam.
Lúc đầu Trần Loan cố ý thiết kế rộng một chút để nếu như người mặc có nhỏ con hay cao lớn đều có thể chỉnh sửa được.
Vậy mà khi Tần Gia Mộc mặc vào lại vừa như in, chỉ có mũ quan là hơi rộng mà thôi.
Đúng lúc này Tần Gia Mộc lái xe đến đón Nhược Hàm.
Cô tạm biệt Trần Loan rồi mở cửa bước lên xe đi về nhà.