Hào Quang Mặt Trời

Chương 62: Sảnh Đấu Trường




Nếu muốn gây xóng to gió lớn cho mấy đại gia tộc này, chỉ ra tay với người thường thôi là chưa đủ, nhất quyết phải phá hủy luôn căn cơ của bọn chúng, cũng chính là số lượng võ giả.

Tên võ giả của Lôi gia sau khi rời khỏi sòng bạc thì tâm trạng vui mừng phơi phới mà lửng thửng bước đi, vừa đi còn không quên ngâm nga câu hát không rõ lời, chắc có lẽ đêm hôm nay hắn đã thắng được không ít tiền.

Bất quá, dù có thắng nhiều tiền đi chăng nữa, thì đêm nay nhất định không phải là một đêm may mắn đối với hắn.

Đằng sau tên võ giả khoản 20m, Đăng Dương đội mũ trùm đầu, nhẹ nhàn bám theo. Tên võ giả đi hướng đông, hắn liền đi hướng đông, tên võ giả chuyển sang hướng tây, hắn liền chuyển hướng tây, liên tục bám sát từng chút một.

Nếu là chỉ đi theo nhau một vài khúc cua, đó có thể hiểu là trùng hợp cùng đường, nhưng nếu cứ liên tục theo đuôi và luôn luôn giữ một khoản cách nhất định, thì đây chính là hành vi theo dõi trắng trợn. Và tất nhiên là một võ giả chính hiệu, tên võ giả Lôi gia cũng nhanh chóng phát hiện ra điều này.

Trên đường lớn, hắn đột ngột dừng bước rồi quay người lại, đi thẳng đến trước mặt Đăng Dương, ánh mắt lăng lệ nhìn Đăng Dương như nhìn một con kiến hôi

“ Theo dõi ta có vui không? Ngươi chán sống rồi à?”

Cảm nhận được sát ý bốc lên trong mắt tên võ giả Lôi gia, Đăng Dương thế nhưng lại gật đầu, vô cùng thành thật đáp “ Đúng vậy, chỉ có điều người chán sống không phải ta mà chính là ngươi!”

Dứt lời, từ trong áo choàn của Đăng Dương bổng nhiên lòi ra một họng súng lạnh lẽo màu đen.

Sau đó liền đoàng… đoàng… hai tiếng vang vọng.

Tiếng súng khủng bố nổ vang giữa đám đông làm cho không ít người giật mình khiếp đảm, thậm chí là hoảng sợ mà té ngã ra đất. Cảm giác này giống như, giống như là sét đánh ngang tai.



Hai tiếng nổ vang lên, trên người tên võ giả Lôi gia cũng đồng thời xuất hiện hai lỗ máu to đùng, hắn trừng lớn ánh mắt tràng ngập sự khó tin nhìn chằm chằm Đăng Dương rồi đổ ầm xuống mặt đất, tức tưởi cùng không cam lòng mà chết đi.

Giết chết tên võ giả Lôi gia, Đăng Dương đương nhiên là không dám nán lại lâu, hắn lợi dụng dòng người hoảng loạn vì tiếng súng nổ mà nhanh chóng luống lách vào một con hẻm nhỏ gần đó rồi hoàn toàn biến mất trong bóng tối mịt mù.

*-*

Sáng hôm sau, tin tức một võ giả của Lôi gia bị giết chết ngay trên đường lấy một tốc độ chóng mặt, nhanh chóng lan truyền khắp trấn Lạc Ngôn, làm rung động lòng người.

Bắt đầu từ đó, những ý kiến trái chiều xung quanh vụ việc này nhanh chóng nổ lên như nấm sau mưa. Có người bảo là tên võ giả đó bị cừu nhân trả thù, kẻ thì nói hắn vì làm quá nhiều việc ác mà bị thiên lối đánh chết, và ý kiến này đươc rất nhiều người tin tưởng, bởi dù sao lúc sự việc xảy ra cũng vang lên hai tiếng nổ lớn bất thường làm không ít người ù tai, nhức óc.

Tuy nhiên, giả tuyết được mọi người ủng hộ nhất vẫn là hai gia tộc Ngọc gia và Hoàng gia chính là kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát này. Suy cho cùng, thế lực Lôi gia hiện nay đã bành trướng quá lớn, nếu hai gia tộc còn lại vẫn án binh bất động, không sớm thì muộn cũng sẽ bị Lôi gia nuốt chửng đến xương cốt cũng không còn. Bời vậy cho nên, bọn họ âm thầm ra tay cũng là điều dễ hiểu.

Tại một bàn ăn ở tầng một quán trọ, Đăng Dương nhàn nhã thưởng thức một tô phở bò nóng hổi, hai tai nghe mọi người túm năm tụm ba bàn tán về chuyện đêm qua mà không nhịn được cười.

‘ Có người gánh tội giúp thật là tốt, như vậy không cần lo Lôi gia hướng việc điều tra đến mình rồi. Mà cho dù Lôi gia có điều tra cũng chưa chắc đã tra được đến mình nha! Hắc hắc’

Ăn sáng xong, Đăng Dương trở về phòng trọ của mình, xếp bằng ngồi trên giường, loại bỏ tất cả tạp niệm, bắt đầu tĩnh tâm tu luyện Lôi Đạo Công.

Qua từng hồi hít thờ đều đặng của Đăng Dương, đấu khí thiên địa bắt đầu tụ tập rồi đi vào trong cơ thể hắn, dần dần chảy xuôi trong kinh mạch theo các vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại không ngừng, từng chút một chuyển hóa đấu khí tự nhiên sang lôi hệ đấu khí.

Mà nương theo quy trình này, độ thành thạo của Lôi Đạo Công không ngừng được gia tăng, đến hiện nay đã lên đến 20%. Cùng với độ thành thạo gia tăng, giới hạn Đấu Khí và chỉ số Sức Mạnh của Đăng Dương cũng gia tăng theo, phần biệt là 2 điểm giới hạn Đấu Khí và 1 điểm chỉ số Sức Mạnh.

Tổng cộng lại, giới hạn đấu khí hiện nay của Đăng Dương đã là 30, trong khi đó chỉ số Sức Mạnh là 5 điểm, thiếu một điểm nữa là ngang bằng với chỉ số Tốc Độ.

Bên cạnh tu luyện Lôi Đạo Công, Đăng Dương cũng không quên rèn luyện điểm thành thạo của hai loại võ kỹ, cho nên vào buổi chiều, hắn liền đi đến tòa nhà Võ Thần Điện, hay nói đúng hơn là Sảnh Đấu Trường.

Sảnh Đấu Trường tọa lạc ở tầng 5 và 6 của Võ Thần Điện, trong đó tầng 5 là đấu trường dành cho cảnh giới Võ Giả, còn tầng 6 là dành cho cảnh giới Võ Sư.

Mục tiêu của Đăng Dương chính là tầng 5, Sảnh Đấu Trường dành cho Võ Giả. Bằng vào huy hiệu Võ Giả gắn trên ngực, Đăng Dương dễ dàng thông qua tra xét của Võ Thần Điện, một mạch lên thẳng đến tầng 5.

Bước vào Sảnh Đấu Trường, điều đầu tiên đập vào mắt Đăng Dương chính là hàng loạt lôi đài nối tiếp nhau xếp đầy cả không gian. Ở Sảnh Đấu Trường, ngoài lôi đài ra thì không còn bất cứ một thứ gì khác.

Hiện trên những lôi đài này đều đang có rất nhiều võ giả so đấu với nhau, đại đa số đều là 1 đấu 1, ngoài ra thì còn có một số võ đài đặc biệt là 2 đấu 2 hoặc 3 đấu 3, còn nhiều hơn nữa thì không có.

Cũng có tiếng hét la, cũng có những âm thanh phành phạch cuồng loạn so chiêu, những tiếng cổ vũ hưng phấn cùng tiếng thét gào kích động giống như ở Huyết Sát đấu trường, nhưng Sảnh Đấu Trường lại hoàn toàn không có sự tồn tại của sát khí hay sát lục ý chí, chỉ có những trận đấu giao hữu, luận bàn đến điểm là dừng.

Trong lúc Đăng Dương còn đang loay hoay không biết làm thế nào để thượng đài chiến đấu thì đột nhiên bả vai bị người khác vỗ mạnh một cái, đi kèm với đó là một giọng nói mềm mại nhưng không kém phần tinh nghịch cất lên

“ Uy, tên nhà quê, ngươi cũng đến đây rèn luyện thực chiến à?”