Hào Quang Mặt Trời

Chương 453: Long Môn




Tam Kiếp Chấn Lôi Công mãi vẫn không thể tu luyện đến đại thành, độ thành thạo luôn dừng lại ở 98%, tất cả đều là do sự mất cân bằng trầm trọng giữa hai nguyên tố đấu khí Hỏa và Lôi.

Trong đó, hệ đấu khí Tử Lôi của Lôi nguyên tố thua kém quá xa hai hệ đấu khí Bạch Hỏa Lôi và Hắc Hỏa Lôi của Hỏa nguyên tố.

Cũng đừng nhìn chữ ‘Lôi’ trong Bạch Hỏa Lôi và Hắc Hỏa Lôi mà lầm tưởng, nó cũng chỉ là nguyên tố phụ gia, được sinh ra khi Hắc Long Ma Viên Hỏa và Bạch Cốt Linh Dị Hỏa được thêm vào Tam Kiếp Chấn Lôi Công mà thôi. 

Chứ thực ra, đối với Đăng Dương lúc này, Hỏa nguyên tố mới là sức mạnh chủ đạo, so với Lôi nguyên tố, không biết cường đại hơn bao nhiêu mà lần.

Dù sao thì, Hắc Long Ma Viên Hỏa và Bạch Cốt Linh Dị Hỏa cũng là hai ngọn Tâm Hỏa mà Triệu Đà phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể tạo ra, làm sao có thể là loại yếu ớt được?

Đăng Dương cùng lúc nhận được hai ngọn lửa thần diệu này sau khi tiêu diệt phân thân huyễn ảnh của Triệu Đà, phải nói là quá hời và quá may mắn rồi!

Chỉ là, hiện tại vẫn chưa đến lúc để hắn bộc lộ cỗ sức mạnh khủng khiếp này ra ngoài mà thôi, tuy nhiên, nhìn tình hình chiến tranh đang diễn biến ngày càng càng phức tạp kia, thời điểm đó đã không còn xa nữa. 

Lại lan man rồi, trở lại vấn đề chính nào, để có thể tu luyện Tam Kiếp Chấn Lôi Công đến cảnh giới đại thành, Đăng Dương bắt buộc phải nâng cấp hệ đấu khí Tử Lôi của mình, không mong sẽ được ngang hàng với Bạch Hỏa Lôi và Hắc Hỏa Lôi, nhưng ít nhất cũng thu hẹp khoảng cách đến một mức nhất định, vừa đủ để độ thành thạo có thể đạt 100%.

Đối với yêu cầu này, trước khi biết đến Khảo Hạch Nội Môn, Đăng Dương đã nghĩ sẽ tìm một loại thiên tài địa bảo hoặc đan dược Lôi hệ nào đó để bù đắp thiếu hụt của bản thân. 

Thậm chí, nhiều lúc hắn còn nghĩ đến việc, sẽ từ bỏ, không tu luyện Tam Kiếp Chấn Lôi Công đến đại thành nữa mà chuyển qua một môn công pháp hoàn toàn khác, có thể là cấp bậc Thiên giai.

Nhưng rồi suy nghĩ lại, hắn trước giờ vẫn là một kẻ làm việc có đầu có đuôi, không hấp tấp, không vội vàng, thế nên hành động tử bỏ Tam Kiếm Chấn Lôi Công khiến cho lòng hắn cảm thấy rất khó chịu vô cùng. Cộng với ưu tiên hàng đầu ở thời điểm hiện tại là phải khôi phục tu vi Hồn Sư để một lần nữa có thể thi triển Hồn Thuật không cấp độ - Áo Choàng Lông Ngỗng, hắn đã quyết định gác lại vấn đề cân bằng đấu khí, từ từ tính sau.

Ai ngờ, ưu tiên hàng đầu vừa mới hoàng thành xong, cơ hội giải quyết vẫn đề nhức nhối thứ hai đã tự mình tìm đến tận cửa, khiến cho Đăng Dương không khỏi vui mừng.

Ôm tâm tư trong lòng như vậy, Đăng Dương lại càng chờ mong vào kỳ Khảo Hạch Nội Môn sắp sửa mở ra.

Trong lúc đó, mỹ nữ trưởng lão cùng với Huỳnh trưởng lão và ba vị trưởng lão khác cũng đã bắt đầu công việc của mình.

Đầu tiên bọn họ ra hiệu cho hết thảy đệ tử lùi ra xung quanh quảng trưởng, chừa lại phần trung tâm trống trải, sau đó thì năm người chia ra, đứng thành đội hình dấu ‘+’ với Huỳnh trưởng lão ở giữa.

Tiếp theo, lấy Huỳnh trưởng lão làm trung tâm, bốn người còn lại bắt đầu phát động sức mạnh của mình, hơi thở cường đại của cường giả cảnh giới Vân Lãng ào ạt dâng cao, khiến cho toàn trường rùng mình khiếp sợ.

Chỉ thấy, từng cột, từng cốt đấu khí khác nhau phóng thẳng lên trời, dưới sự khống chế tinh diệu của Huỳnh trưởng lão, linh hồn lực khủng bố đã mạnh mẽ bẻ cong các cột đấu khí, ép chúng đang chéo vào nhau, tại giữa không trung, tạo thành một đồ hình kỳ vĩ, bung tỏa uy áp kinh người.

“Khai Mạch Ấn – Mở Long Môn!” Huỳnh trưởng lão cao giọng quát lớn.

ẦM!

Ngay tức khác, đồ hình kỹ vĩ đập mạnh xuống mặt đất, hàng ngàn viên đá lát hình vuông trên quảng trưởng đồng loạt sáng rực lên chói lóa như ánh mắt trời, nhất thời làm cho không ít đệ tử nhắm tị hai mắt, oai oái kêu đau. 

Và rồi, mặt đất bổng nhiên rung chuyển, các viên đá từ từ tách ra rồi xếp chồng lại với nhau, trong chớp mắt đã tạo thành một hố sâu đen ngòm, nhìn không thấy đáy ở ngay chính giữa quảng trường.

“Vậy ra cái hố này chính là Long Môn, chỉ cần nhảy thẳng xuống là sẽ tiến vào Long Giới?”

Đăng Dương tập trung nhìn vào ái hố đen ngòm vừa mới xuất hiện, không kích hoạt Thiên Đạo Chi Nhãn và cũng chẳng sử dụng kỹ năng Giám Định, chỉ đơn giản là nói thầm trong miệng, một câu hỏi tu từ, một hành động bày tỏ sự ngạc nhiên phi thường đơn thuần, ai ngờ Phong Thần Mùa Đông luôn làm mặt lạnh ở bên cạnh lại lên tiếng đáp trả

“Không cần lo, nhảy xuống không có rơi chết đâu!”

Thanh âm của nàng vẫn lạnh lùng, giọng điệu của nàng tựa hồ có chút tức giận, nhưng ít nhất, nàng cũng đã chịu mở miệng nói chuyện với hắn, quả thực là một niềm vui bất ngờ

Không đánh mất cơ hội ngàn năm có một, Đăng Dương vội vàng tìm cách kéo dài chủ đề, để có thể trò chuyện với Diệp Khắc Linh lâu thêm chút nữa

“Nếu không rơi chết, vậy có bị Nguyên Thú cắn chết hay không?”

Diệp Khắc Linh quay ra nhìn Đăng Dương “Loại biến thái như ngươi mà cũng sợ chết à?”

Đăng Dương xấu hổ gãi đầu “Tất nhiên là sợ chứ, ta mà thực sự chết rồi, vậy thì nửa đời sau của nàng làm sao bây giờ?”

Diệp Khắc Linh cau mày ngạc nhiên “Liên quan gì đến cuộc đời của ta chứ?”

“Sao lại không liên quan?” Đăng Dương ra vẻ hiển nhiên, nói “Ta mà chết rồi, nàng nhất định sẽ trở thành quá phụ đó!”

Diệp Khắc Linh day trán “Ta đã cưới ngươi hồi nào mà trở thành quá phụ?”

“Nàng đâu cần phải cưới ta mới có thể trở thành quá phụ” Đăng Dương cười tà

“Ý gì?” Diệp Khắc Linh mơ hồ, từ lúc nào, tên xấu xa này lại nói chuyện khó hiểu thế nhỉ?

Đăng Dương nồng nàng yêu thương, đáp “Bởi vì trong lòng ta, nàng từ lâu đã là vợ của ta rồi, tình cảm mà ta dành cho nàng, không cần đến hai chữ ‘kết hôn’ để chứng minh, nàng hiểu không?”

“Vô lại!” Diệp Khắc Linh hừ lạnh, không hiểu vì sao lại quay đầu qua một bên, lãng tránh ánh mắt đượm tình của Đăng Dương.

Còn mấy người Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập, Bạch Sư lúc này thì đã buồn nôn muốn chết, sắc mặt lúc trắng lúc đen, hoàn toàn xây xẩm với độ sến siêu cấp bá đạo của Đăng Dương

Đăng Dương thấy vậy, trong lòng liền vui mừng hớn hở mà cười khoái trá, đấy… thấy chưa… thấy chưa, dính thính rồi, há há.

“Lục sư tỷ, tự nhiên lại quay đầu đi đâu đó, nàng vẫn chưa trả lời thắc mắc của ta mà!” Đăng Dương giả ngu hỏi. 

Hắn biết, tán tỉnh nàng một chút như vậy là đủ rồi, con tim xao xuyến, tâm hồn rung động nhiêu đó là vừa đủ cho giai đoạn đầu tiên, không nên quá được nước làm tới, nếu không, nhất định sẽ gây phản tác dụng, khiến cho Diệp Khắc Linh sinh ra lòng chán ghét đối với mình.

Vẫn là câu nói đó, không cần nôn nóng, không được vội vàng, mỗi ngày chỉ cần thả thính một hai câu là được, cứ thế kiên trì từ ngày này sang ngày khác, tích lũy lâu dài thì sẽ thành một núi thính to, người ta nói ‘mưa dầm thấm đất’, ‘nước chảy đá mòn’, đến lúc ấy, còn sợ Diệp Khắc Linh không chịu động lòng với hắn nữa sao?

Dẫu biết rõ là Đăng Dương đang cố ý thay đổi chủ đề, nhưng bản thân Diệp Khắc Linh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với câu nói đầy mập mờ kia, cho nên đành phải trả lời thắc mắc của tên xấu xa vô lại

Nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nét mặt khôi phục biểu cảm như thường, bình tĩnh nói

“Long Môn không đơn thuần chỉ là một cái hố to dẫn thẳng xuống Long Giới, bên trong nó còn ẩn chứa rất nhiều trận pháp huyền diệu” 

“Có trận pháp làm giảm tộc độ rơi khi đệ tử gần chạm đất, có trận pháp quét hệ đấu khí để gởi đệ tử đến những địa phương có Nguyên Thú tương ứng, phù hợp với hệ đấu khí của mình”

“Cũng có trận pháp kiểm tra đẳng cấp đấu khí được cài cắm vào người đệ tử khi đi qua, công dụng là báo hiệu cho các vị Trưởng lão khi có người đột phá cực hạn thành công”

“Lại có trận pháp theo dõi sự sống, nếu phát hiện đệ tử gặp phải nguy hiểm trí mạng thì sẽ tự động kích hoạt trận pháp hộ mệnh, lập tức tạo vòng phòng vệ rồi nhanh chóng truyền tống đệ tử ra ngoài”

“Ngoài ra còn có rất nhiều trận pháp thần kỳ khác như là trận pháp định vị, trận pháp theo dõi thời gian thực, trận pháp tính toán số lượng Nguyên Thú bị giết, trận pháp tính toán tổng sát thương mà đệ tử đã gây ra, vân vân và mây mây…”

“Nói tóm lại, bất kể ngươi làm gì, ở bất kỳ đâu bên trong Long Giới, quậy phá các kiểu như thế nào, các vị Trưởng lão cũng đều nắm gọn một cách dễ dàng trong lòng bàn tay”

“Và dĩ nhiên cũng không cần sợ chết. Bất quá, ngươi tốt nhất vẫn nên giữ an toàn cho mình, bởi một khi trận pháp hộ mệnh được kích hoạt, quá trình Khảo Hạch Nội Môn của ngươi cũng xem như chấm hết”

Nói đến đây, Diệp Khắc Linh không nhịn được liền bật cười “Mà tại sao ta lại phải nhắc nhở ngươi nhỉ? Tên xấu xa nhà ngươi từ khi nào lại dễ chết như thế chứ? Đúng là thừa thải”

Đăng Dương nghe vậy thì cười hì hì nói “Không thừa, không thừa đâu, bởi vì quan tâm cho nên mới khắc nhở, không phải sao?”

“Mơ tưởng!” Diệp Khắc Linh hừ lạnh

Đúng lúc này, Long Môn cũng đã hoàn toàn khai mở, Huỳnh trưởng lão nhanh chóng lùi ra, nhường vị trí chủ trì Khảo Hạch Nội Môn lại cho mỹ nữ trưởng lão người người yêu quý.

Không dong dài và cũng chẳng rắc rối, chỉ nghe mỹ nữ trưởng lão phất tay ra hiệu, cao giong quát to

“Khảo Hạch Nội Môn bắt đầu, toàn bộ đệ tử mau nhảy xuống Long Môn, nhớ rõ… các ngươi chỉ có tổng cộng hai ngày thời gian trong Long Giới mà thôi, cố mà vận dụng cho tốt!”