Hào Quang Mặt Trời

Chương 440: Cuồng vọng




Khi Vũ Văn Lập hét toán lên trong sự vui mừng khôn siết, thì cũng là lúc, tất cả mọi người giật mình nhận ra, kỳ tích đã xuất hiện nơi chiến trường đổ nát.

Chỉ thấy, tại giữa vùng lòng chảo hoang tàn, loạt thạch lặng yên bất chợt tách ra, sau đó một tảng đá lớn tựa như bị đại lực đánh vào và mà ‘đùng’ một tiếng chia năm xẻ bảy, nát thành mảnh vụn, và rồi từ đó, một bóng người màu bạc dần dần lộ diện.

Đăng Dương chậm rãi đi lên từ đống đổ nát, cả người dính đầy bụi đất dơ bẩn, Long Thần Vũ Khải đã không còn nguyên vẹn, giáp đầu biến mất, giáp ngực vỡ tan, lộ ra bên trong bộ võ phục rách rưới cùng da thịt xây sát tứ tung, thậm chí một vài chỗ còn tụ bầm và đổ máu.

Dù vậy, hơi thở của Đăng Dương lại không hề yếu ớt hay phù phiếm, minh chứng cho việc hắn bị trọng thương như tất cả mọi người đã nghĩ, mà thay vào đó, vẫn vô cùng hùng hậu và mạnh mẽ, dường như… ngoại trừ mất một chút máu, xước vài miếng da ra, đòn sát chiêu tổng lực vừa rồi của binh đoàn diệt Dương do Lý Thừa Lộc chỉ huy, hoàn toàn không tạo ra được bất kỳ một thương tổn gì gọi là quá lớn cho Đăng Dương. 

Và với sự xuất hiện không thể kinh tâm động phách hơn này, Đăng Dương đã khiến cho cả chiến trường như vỡ òa trong sự ngạc nhiên vô tận

“Trời ạ, hắn… hắn phá đá chui ra rồi kìa!” 

“Sau khi trực diện hứng chịu sự tàn phá của Thiên giai võ kỹ mà vẫn có thể sống sót chui ra, thậm chí là đứng vững hiên ngang như thế, làm sao mà hắn làm được?”

“Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Tên đó, hắn ta có còn là người không?”

“Nhìn kỹ thì hắn ta cũng đẹp trai đó chứ? Không phong lưu tuấn tú, cũng không soái ca nam thần, nhưng lại vô cùng phong trần ngạo nghễ”

“Hắn ta thật sự chỉ là một đệ tử Ngoại Môn thôi sao? Cảnh giới đạt tới Võ Tướng trung cấp thì thôi chứ, thế quái nào lại còn trâu bò như vậy!”

“Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu mới của Tam Sơn Môn chúng ta, sánh ngang với Nguyệt Yên Lan sư tỷ và Nguyệt Vô Song sư huynh, bộ đôi Chu Tước Song Tuyệt đỉnh đỉnh đại danh”

……….

Trên đỉnh khán đài phía Đông, tình huống cũng tương tự, vố số Trưởng Lão, Chấp Sự và cả các vị Đường Chủ, ai ai cũng kích động đến nắm chặt bàn tay

“Tốt, tốt, quá tốt, hay lắm tiểu tử!” Ngạo Trung Vân vô cùng vui vẻ mà ha hả cười to

U Mị Mị hiếm khi nở nụ cười chân thành thật tâm “Quả nhiên là rồng, các vị Đường chủ, Tam Sơn Môn phân bộ Tây Nguyên Vực chúng ta lại sản sinh ra thêm một Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu nữa rồi”

Nguyệt Vẫn thong thả ngồi lại xuống ghế, híp đôi mắt mị hoặc chúng sinh, cười nói “Thêm một hạt giống đảm bảo cho tương lai”

“Cái thằng nhóc này, ẩn giấu cũng đủ sâu, bất quá ta thích!” Hồ Tử Lục cười mắng

………..

Trên khắp chiến trường rộng lớn đang tràn ngập cái nhìn sững sờ, ai ai cũng trợn mắt há mồm, không tin vào mắt.

Tuy nhiên, trong số đó, ngạc nhiên và không thể tin nổi nhất, vẫn là những tên đệ tử thuộc binh đoàn diệt Dương còn sống sót trên chiến trường, bao gồm cả Lý Thừa Lộc bên trong

“Quái vật, hắn ta là quái vật!” Một tên đệ tử rung rẫy nói

“Làm sao có thể, hắn làm sao lại chưa bị loại?” Một tên khác thì mắt chữ O, miệng chữ A, ngạc nhiên đến nổi muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài

“Khốn kiếp, tại sao lại như thế, tại sao có thể như thế, tại sao, tại saoooooo???” Lý Thừa Lộc vò đầu, bức tóc gào lên, nét mặt xiên xiên vẹo vẹo, chẳng biết là đang khóc hay đang cười.

“Ta đã làm tất cả rồi, nào là nâng cao chiến ý, nào là lãnh đạo toàn quân, đồng tâm hiệp lực bày mưu tính kế, giam cầm khống chế, để rồi dứt điểm bằng sát chiêu tổng lực cuối cùng. Thế nhưng vì sao, vì cái gì lại không thể làm thịt được hắn, vì sao mà hắn vẫn có thể hết lần này đến lần khác, sống dai hơn đĩa, đạp đất chui lên, VÌ SAO?”

Đứng hiên ngang giữa vạn chúng chú mục, Đăng Dương giang tay cảm nhận từng con gió nhẹ diệu thổi qua kẻ tóc, phóng tầm mắt quan sát khắp bốn phương trời rồi dừng lại trên gương mặt không cam lòng của Lý Thừa Lộc, vành môi hé mở, nở nụ cười nhạt, một nụ cười tràn ngập khinh thường

Sau đó, hắn lau vết máu vươn trên khóe miệng, chậm rãi hít sâu một hơi không khí nguyên mùi bụi đất, và rồi há miệng cười to đầy ngạo nghễ, thanh âm khuyết đại, rung chuyển thương khung.

“HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA!”

“QUÁ YẾU!” 

“MỘT LŨ YẾU ĐUỐI!”

“ĐÂY LÀ TOÀN BỘ NHỮNG GÌ MÀ BA TRĂM NGƯỜI CÁC NGƯƠI CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC HAY SAO?”

“XIN TA TÝ HUYẾT, XÉ TA MẢNH ÁO? ĐÂY CHÍNH LÀ SỨC MẠNH THẬT SỰ CỦA CÁC NGƯƠI SAO… HẢAAAAAAAAAAAAAAA?”

“QUÁ YẾU! THẬT SỰ QUÁ YẾU!”

“TỪNG NGƯỜI TRONG CÁC NGƯƠI, ĐỨNG MỘT MÌNH ĐÃ YẾU, KHI HỢP LẠI THÀNH BẦY LẠI CÀNG YẾU HƠN!”

“Thật lòng mà nói… LŨ CÁC NGƯƠI, THẬT RA CHỈ LÀ MỘT ĐÁM ĂN HẠI, KHÔNG HƠN KHÔNG KÉM”

“CHỈ BẰNG MỘT CHÚT SỨC LỰC CỎN CON NÀY CỦA CÁC NGƯƠI MÀ MUỐN DIỆT TRỪ TA, ĐĂNH DƯƠNG CỦA HẮC CẨU ĐƯỜNG?” 

“HA HA HA, NỰC CƯỜI, QUÁ SỨC NỰC CƯỜI, HA HA HA!”

Cuồng vọng, từng lời nói, từng câu chữ của Đăng Dương đều là một sự cuồng vọng trần trụi.

Trắng trợn sỉ nhục Lý Thừa Lộc, Lý Khánh và cả toàn bộ binh đoàn ba trăm người do hắn dựng nên.

Một sự sỉ nhục không thể nào phản bác, bởi vì kẻ còn đứng vững trên chiến trường lúc này, không phải bọn hắn mà là Đăng Dương.

……….

Góc khuất nơi giao thoa giữa hai khán đài Đông – Nam

“Đăng Dương, thằng khốnnnnnnnnn!”

Lý Khánh giận dữ đấm mạnh vào tường, cả người rung lên từng cơn cuồng nộ

Hắn nắm chặt viên ngọc khắc đổ hình cổ quái trên tay, điên cuồng gầm thẳng vào bên trong

“LỘC, ĐEM TOÀN BỘ SỐ QUÂN CÒN LẠI, XÔNG LÊN GIẾT HẮN CHO TA!”

“Nhưng mà anh họ, chúng… chúng… ta không thể nào đâu, hắn… hắn quá mạnh so với tàn quân còn lại của chúng ta” Từ trong viên ngọc, giọng nói rung rẫy của Lý Thừa Lộc vang lên

“ĐỪNG CÓ NÓI KHÔNG THỂ VỚI TA!” Lý Khánh như hóa điên gào thẳng vào viên ngọc, sau đó thì lạnh lùng gằng từng chữ một

“Lộc, nghe ta nói đây, không có bất kỳ một Võ Tướng nào, dù là cao cấp đi chăng nữa, sau khi hứng chịu đòn công kích mang uy lực của Thiên giai võ kỹ lại có thể bình yên vô sự cả”

“Thằng khốn đó chỉ là đang làm trò để dọa nạt các ngươi mà thôi, cho nên đừng tin hắn, đừng tin bất cứ thứ gì mà hắn bày ra, mà hãy tin vào chính mình, tin vào ta”

“Lộc, tin ta, thằng khốn đó bây giờ, chắc chắn là đã sức cùng lực kiệt lắm rồi, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của ngươi chứ đừng nói gì là hơn sáu chục người còn lại của chúng ta”

“Anh họ, ta hiểu rồi!” Giọng nói của Lý Thừa Lộc một lần nữa đã lấy lại tự tin

Lý Khánh vừa nghe vậy, hai bên thái dương liền nổi lên từng đường gân xanh hung bạo, điên cuồng quát thẳng vào viên ngọc trên tay

“VẬY THÌ CÒN CHỜ GÌ NỮA, MAU XÁCH ĐÍT LÊN RỒI NGHIỀN NÁT THẰNG KHỐN ĐÓ NGAY CHO TA!”

…………..

Mặt trận phía đông, bậc thang tứ tám, bậc thang thấp nhất còn nguyên vẹn cho tới bấy giờ 

Lý Thừa Lộc tỉnh lại từ cơn suy sụp, tu vi Võ Tướng sơ cấp ùng ùng phóng ra, quay trái quay phải, hét thẳng vào mặt binh đoàn diệt Dương chỉ còn vẻn vẹn trên dưới sáu chục người lành lặn của mình

“SỢ HÃI CÁI GÌ MÀ SỢ HÃI, TẤT CẢ MAU ĐỨNG HẾT LÊN CHO TA!”

“HẮN ĐỨNG ĐƯỢC, CHÚNG TA CŨNG ĐỨNG ĐƯỢC, CHÚNG TA CÒN CHƯA CÓ THUA!” 

“Nhưng mà Lý sư huynh…” Vài tên đệ tử hoang mang

“Hết rồi, Lý sư huynh, hắn ta nói đúng, Đăng Dương nói đúng, chúng ta quá yếu so với hắn. Hắn ta là Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu, còn chúng ta chỉ là lũ đệ tử Ngoại Môn tầm thường thấp kém, chấp nhận đi, không còn hi vọng gì nữa, chúng ta không tài nào thắng hắn được đâu” Một tên đệ tử đã hoàn toàn cuối đầu bại trận

“KHÔNG!” Lý Thừa Lộc hét to “KHÔNG ĐÚNG!”

“Mọi người đừng nghe hắn nói bậy, đừng nhìn hắn hổ báo như vậy mà lầm, hắn ta cũng chỉ đang diễn trò mà thôi”

“Chẳng lẽ các ngươi thực sự nghĩ, sau một chiêu khủng khiếp như vừa rồi, hắn lại không hề hấn gì sao?”

“KHÔNG, KHÔNG HỀ! Hắn chắc chắn là đã sức cùng lực kiệt, đấu khí còn lại trong người giống như ngọn nến trước gió, bất cứ khi nào cũng có thể tắt lịm”

“Hắn to mồm như thế, chỉ là để dọa nạt chúng ta biết sợ mà lui, nhằm buông tha cho hắn mà thôi”

“Chẳng lẽ các ngươi lại vì những lời nói cuồng vọng của hắn mà vứt đi tôn nghiêm của mình. Chẳng lẽ các ngươi chấp nhận cuối mình chịu nhục trước một kẻ như hắn ta sao?”

“Mẹ kiếp, cùng lắm thì bị loại mà thôi, đám Võ Sư các ngươi còn gì để mất?”

“Và một điều nữa, đừng quên những lợi ích mà Lý Khánh sư huynh đã cho, cũng như đã hứa với các ngươi. Chỉ cần hắn ta bị loại, tất cả các ngươi đều sẽ mơ được, ước thấy, thỏa mãn ham muốn của bản thân”

Nghe từng lời Lý Thừa Lộc nói, thầm nhuần những lý lẽ chẳng thể hợp ký hơn, ‘hi vọng, kích động, thúc đẩy và quả ngọt’, thứ khơi dậy khao khác chiết đấu, mưu cầu danh vọng của con người, đám tàn quân còn lại liền thay nhau gật gù đồng tình, hò hét không thôi 

“Đúng, không sai, chính là như vậy!”

Và rồi cứ thế, chưa đầy mười giây, chiến ý suy kiệt lại một lần nữa hừng hực trào dâng, bùng cháy lên như một ngọn lửa nóng, bao phủ toàn bộ đám đệ tử gồm sáu mươi người.

“Mã cha cái tên cuồng vọng Đăng Dương, tưởng bọn ta sợ ngươi à?”

“Chỉ vài ba câu nói ngông nghênh mà muốn hù dọa chúng ta, ngươi cứ nằm đó mà mơ đi cưng”

“Các huynh đệ, vì tương lai rộng mở sau này, giết!”

“GIẾTTTTTTTTTTTTTTT!!!”

Thấy quân mình bắt đầu hô hào, hai mắt Lý Thừa Lộc cũng hằng lên vệt đỏ chứa đầy sát khí, gào thét hô vang

“Tất cả theo ta, XÔNG LÊN!”

“HÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ”

Với tiếng tung hô vang trời, đám tán quân dưới sự chỉ huy của Lý Thừa Lộc như điếc không sợ súng, một lần nữa ào ạt xống lên như vũ bảo, dương nanh múa vuốt lướt qua muôn trùng loạn thạch, lao thẳng về phía Đăng Dương.

“Hài~, một lũ ngu!”