Hào Quang Mặt Trời

Chương 439: Rung chuyển chiến trường




Hỏa, Thủy, Quang, Ám…

Thổ, Kim, Mộc, Phong, Lôi…

Hàng trăm võ kỹ mang trong mình sức mạnh tất sát của chín đại nguyên tố tự nhiên, từ khắp bốn phương tám hướng, ào ạt phóng lên che kín cả bầu trời, lấp lánh như hàng vạn tinh tú trong vũ trụ, rồi sau đó ầm ầm trúc thẳng xuống vị trí trung tâm như thác đổ, tạo nên một dòng năng lượng cuồng bạo đến khủng khiếp, tựa thiên hà cửu sắc nhấn chìm cả thế gian, tạo nên quảng cảnh cầu vồng hạ san lung linh kỳ ảo, đồng thời cũng nguy hiểm vô cùng.

Hơi thở hủy diệt sinh ra từ đó, phát phất bao phủ cả bốn mặt trận Tam Thiên Kim Tự Tháp, dù thấp hay xa, dù trên hay dưới, ai ai cũng đều cảm nhận được sự cuồng bạo đến đỉnh điểm này. 

Đăng Dương bị ba mươi tên đệ tử cảnh giới Võ Tướng vận lực ôm chân, khóa tay, xiếc cổ, kẹp đầu, thế nhưng vẫn có thể lắc khớp cổ kêu lên răng rắc, ngước mắt nhìn bầu trời mỹ lệ vô song đang đổ sập xuống đầu mình, nét mặt ẩn sau mũ giáp đầu rồng thập phần bình tĩnh, kèm theo chút tiếu ý trên môi

Hắn hỏi thầm trong lòng ‘AI, ngươi nghĩ ta nên né hay là nên đỡ một chiêu tổng lực này của bọn chúng?’

< Thông thường thì với tình huống này, né tránh chính là biện pháp tối ưu nhất > AI ăn ngay nói thật, trả lời

< Tuy nhiên, mục đích của ngài khi lâm trận ngày hôm nay là để tạo dựng danh tiếng, thế nên so sánh hai bên, việc ngài trực diện chống đỡ đại sát chiêu tổng hợp kia, sẽ gây nên hiệu ứng kinh động và tiếng vang lớn hơn rất nhiều lần > 

< Có điều, thưa chủ nhân, nếu ngài làm như vậy, ngài chắc chắn sẽ bị thương. Dù sao thì, uy lực tổng cộng của hơn hai trăm Nhân giai cao cấp võ kỹ, cũng không phải là nhỏ, gần như đã sánh ngang với Thiên giai sơ cấp võ kỹ >

‘Vậy à!’ 

Đăng Dương cười cười nói ‘AI, hình như ngươi đã quên mất cái kỹ năng Hào Quang Hiệp Sĩ của ta rồi nhỉ? Với hình thái thi triển Nhược Hóa, nó sẽ giảm 50% chiến lực của tất cả quân địch trong vòng bán kính 200m, như thế, bọn chúng còn có thể đả thương ta sao?’

AI vô cảm đáp

< Thứ lỗi cho ta thưa chủ nhân, vì ta đã không nói rõ ràng với ngài. Thực ra trong tính toán của ta, uy lực tổng cộng của hơn hai trăm Nhân giai cao cấp võ kỹ kia, sau khi chịu ảnh hưởng Nhược Hóa của kỹ năng Hào Quang Hiệp Sĩ, nhiều lắm cũng chỉ tương đương với Địa giai cao cấp võ kỹ mà thôi >

< Bất quá, vì hơn hai trăm võ kỹ này là bao bồm cả chín loại thuộc tính tự nhiên, vậy nên đã tạo nên sự cộng hưởng sức mạnh với nhau, thuộc tính này bổ trợ cho thuộc tính kia, thuộc tính kia bổ trợ cho thuộc tính nọ, cứ thế mà hình thành một vòng lặp bổ trợ khép kín, không ngừng cường hóa cho nhau, dẫn đến uy lực tổng hợp tăng lên một bậc, ngang bằng với Thiên giai sơ cấp võ kỹ >

< Tóm lại, vẫn là kết luận đó thưa chủ nhân, nếu trực diện hứng trọn đòn này, ngài chắn chắn sẽ bị thương >

‘Chắn chắn sẽ bị thương sao?’ 

Đăng Dương thái độ cuồng vọng

‘Nếu đây là việc cần thiết, vậy thì cứ để cho ta bị thương đi!’

“NÀO, ĐÁM CÔ HỒN YẾU ĐUỐI, HÃY TỚI ĐÂY VÀ CHO TA THẤY, CÁC NGƯƠI CÓ THỂ LÀM GÌ ĐĂNG DƯƠNG TA!!!”

………..

Đỉnh khán đài phía Đông, trước đòn tấn công tổng lực của ‘binh đoàn diệt Dương’ do Lý Khánh tập hợp và được Lý Thừa Lộc chỉ huy, toàn bộ bốn vị Đường Chủ, hàng chục Trưởng Lão và Chấp Sự đều đồng loạt đứng lên, hai mắt mở lớn, thần thái căng thẳng, gần như nín thở chờ đợi điều sắp xảy ra.

Ngạo Trung Vân cắn răng: “Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi lại gục ngã như vậy?”

U Mị Mị nhíu này: “Đăng Dương, rốt cuộc ngươi là rồng hay là trùng?”

Nguyệt Vẫn nghiêm mày lặng im, chuyên chú vô cùng

Hồ Tử Lục nhàn nhãn thưởng trà, thái độ phi thường ung dung, tự tại

………..

Mặt trận phía Đông

Diệt Thiên Hồng nắm chặt bàn tay: “Thất sư đệ?”

Diệt Vân Hà lạnh lùng cười: “Đến đây là hết!”

Diệp Khắc Linh: “…”

Vũ Văn Lập bùng nổ: “Khốn kiếp, không!” 

……….

Mặt trận phía Bắc

Thành Khôn: “Bọn chúng đang dùng sát chiêu tổng lực”

Đặng Nhạt chửi lớn: “Chơi chó!”

Cửu Viên ngạc nhiên tột độ: “Làm sao có thể, bọn chúng, sức mạnh này…?”

Thu Minh ánh mắt mê li: “Thật đẹp!”

Thành Khê sắc mặt trầm tĩnh: “Trận chiến đã ngã ngũ, tên kia… BẠI”

………

Mặt trận phía Nam

Ngọc Diệp thở dài: “Muộn rồi, giờ có muốn cũng không thể cứu được nữa”

Băng Cơ gập mạnh thiết phiến: “Cho ta thấy, bí mật của ngươi?”

……..

Mặt trận phía Bắc

Bạch Sư giật mình: “Đại ca, khí tức này…?”

Hắc Hổ nghi hoặc: “Là Thiên giai võ kỹ, nhưng rốt cuộc là ai?”

…….

Một góc khuất, nơi giao thoa giữa hai khán đài Đông – Nam

Lý Khánh sằng sặc cười, khóe miệng kéo dài tới mang tai: “Đồ hạ đẳng, đây chính là kết cục mà mày đáng phải nhận, ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha!”

……

Không chỉ cao tầng Tam Sơn Môn, không chỉ các ngôi sao chói sáng nhất của cuộc đại chiến, mà toàn bộ đệ tử Ngoại Môn ở tất cả các mặt trặn đều đồng loạt dừng tay ngừng chiên, hoàn toàn chết lặng dưới hơi thở hủy diệt khủng bố của dòng chảy cứu sắc, đang ầm ầm trúc xuống từ bầu trời

Lý Thừa Lộc gào thét: “Đăng Dương, giờ tàn của ngươi đã điểm! CHẾT ĐI!”

Chỉ nghe…

ẦMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, được tạo thành sự tổng hòa của hàng trăm tiếng nổ điên cuồng.

Hỏa diễm, lôi điện oanh phá không gian.

Cuồng phong, loạn vũ xét rách bầu trời

Năng lượng bạo ngược dày xéo bát phương, trong nháy mắt nhấn chìm cả thiên địa trong sự hủy diệt.

Cả thế giới bị bao phủ bởi một cột khói đen vặn xoắn khổng lồ, bên trong đó, sấm sét rền vang bầu trời, hỏa khí thiêu trụi thương khung, băng tinh, phong sát tàn phá vạn vật, quang minh, hắc ám tận diệt sinh linh, vẫn thạch giáng xuống, đại địa nứt vỡ, hoàng kim chíu rọi, đất đá hóa thành cát bụi.

Trên thiên băng, dưới địa liệt, đất rời rung chuyển, đảo lộn càn khôn, cả Tam Thiên Kim Thự Tháp như đang hứng chịu một trận động đất cực mạnh, vết nứt ngang dọc xuất hiện khắp nơi, cả chiến trường chìm trong hoảng loạn.

Vì đứng quá gần Dương Dương cũng như trực diện hứng chịu uy lực khủng bố của đại sát chiêu tổng hợp, hơn một nửa đệ tử thuộc binh đoàn của Lý Thừa Lộc đã bị xóa xạch chỉ trong tích tắt, hàng loạt Vòng Hộ Mệnh nối tiếp nhau tự động kích hoạt, không ngờ lại tạo thành cả biển ánh sáng trắng ngay giữa chiến trường.

Sóng sung kích quét ngang tứ phía, tiếp tục thổi bay trăm tên đệ tử còn lại, không ngừng quăng quật bọn chúng đùng đùng trên những bậc thang nứt vỡ, kẻ học máu, người gãy xương, đau đớn đến nổi không thể cất lên tiếng khóc, và rồi vô số Vòng Hộ Mệnh lại sáng lên, chấm sứt sự hiện diện của bọn chúng trên chiến trường hỗn loạn.

Như thế còn chưa hết, dư chấn của cú nổ khủng bố không chỉ dừng lại ở chiến trường phía Đông mà còn bằng cách này hay cách khác, lan tỏa khắp các mặt trận còn lại, khiến cho không ít người vốn dĩ đã leo lên tới đỉnh, lại bất ngờ trượt chân mà đùng đùng lăn thẳng xuống dưới, gây nên sự đau đớn và ấm ức không hề nhẹ.

Tuy nhiên, thứ cảm xúc mãnh liệt nhất, hiện diện nhiều nhất trong tâm trí ngàn người vẫn là sự may mắn và nỗi sợ hãi.

Sợ hãi vì sức mạnh cuồng bạo và khả năng hủy diệt khủng khiếp của một chiêu kia.

Cảm thấy may mắn vì, kẻ bị một chiêu đánh xuống không phải là mình.

Vài giây trôi qua, bão lửa tắt lịm, cuồng phong biến mất, bụi mù tan đi, để lộ ra trước ánh mắt của tất cả mọi người, một bãi chiến trường hoang tàn đổ nát.

Toàn bộ bậc thang từ một đến bảy của chiến trường phía đông đã hoàn toàn xụp đổ, tạo thành một vùng lòng chảo to lớn vừa sâu vừa rộng, chất đầy loạn thạch, những vết nứt gãy hiện ra khắp nơi xung quanh lòng chảo, lan rộng khắp bốn phương tám hướng, bao phủ cả một vùng rộng lớn tựa như một chiếc lưới nhện khổng lồ, Tam Thiên Kim Tự Tháp sừng sững giờ đây đã mất đi một góc, để lại trong linh hồn của từng người đứng trên chiến trường, một sự bàn hoàng đến chết lặng

“Thì ra đây là sức mạnh của Thiên giai võ kỹ, thực… thực… thực khủng khiếp!” Một tên đệ tử sợ hãi đến rung chân, ngồi bệch trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch không còn huyết sắc, lắp bắp nói

“Kết… kết cục của cuộc chiến ra sao rồi?” Một người khác có vẻ bình tĩnh hơn, vội vàng hỏi

“Có ai thấy gì không?”

“Hắn ta đâu rồi? Còn sống hay đã chết?”

“Có Vòng Hộ Mệnh thì chết làm sao được?”

“Cái đó thì không chắc, bởi từ trước đến nay, trong sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến, có bao giờ xuất hiện Thiên giai võ kỹ đâu?”

“…………..”

Toàn trường bàn tán xôn xao, đủ loại suy đoán được đưa ra liên tục nhưng không một ai nghĩ, vị hiệp sĩ giáp bạc kia còn có thể trụ vững tại chiến trường.

………….

“Thất sư đệ!” Vũ Văn Lập thét gào

“Không cần lo, Vòng Hộ Mệnh không có yếu ớt như vậy, nếu Đăng Dương thật sự đã thua, cùng lắm cũng chỉ bị loại khỏi đại chiến mà thôi” Diệt Thiên Hồng trầm giọng nói

Đứng bên cạnh, Diệt Vân Hà khoang tay cười lạnh “Nếu? Còn có nếu như à? Chính diệt ăn trọn một chiêu tất sát tổng lực, thứ có sức mạnh không thua gì Thiên giai võ kỹ mà còn có thể bình an sao? Hắc hắc”

“Mà nghĩ cũng lạ, tên Lý Khánh kia hình như đầu óc không được bình thường cho lắm nhỉ. Thế nhưng lại nghĩ ra cách trả thù Đăng Dương bằng biện pháp loại hắn ta ra khỏi Ngoại Môn đại chiến, đùng là nực cười”

“Không, không nực cười đâu!” 

Diệt Thiên Hồng lắc đầu, nghiêm túc nói

“Thứ nhất, Đăng Dương thực sự quá mạnh, nếu không có ai ngăn lại, vị trí hạng nhất rất có thể sẽ thuộc về Đăng Dương, đây là điều mà cho dù có chết, Lý Khánh cũng không bao giờ muốn nó xảy ra”

“Thứ hai, theo như quy định của sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến, ba trăm người thuộc tóp đầu sẽ được tự do lựa chọn quân đoàn mà mình muốn đến, số còn lại thì sẽ bị chỉ định bắt buộc. Vậy nên, Lý Khánh mới dùng mọi cách gạt chân Đăng Dương càng sớm càng tốt, để Đăng Dương không thể lọt vào hạng ba trăm. Từ đó lợi dụng thân phận và địa vị của mình, chỉ định Đăng Dương trở thành binh lính trong quân đoàn của cha hắn”

“Thử nghĩ xem, một khi Đăng Dương lọt vào trong hang ổ của Lý Khánh rồi, điều gì sẽ chờ đợi hắn trong tương lai đây?”

Đúng lúc này, Vũ Văn Lập đang vô cùng tiếc nuối lại đột nhiên nhảy đổng, nét mặt vui mừng hớn hở mà hét toán lên, dõng dạc cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai huynh đệ Diệt Thiên Hồng.

“Ơ… ơ…, ha ha… ha ha ha… Tam sư huynh, Lục sư muội, hai người nhìn kìa, Thất sư đệ, đó là Thất sư đệ…….!”