Hào Quang Mặt Trời

Chương 438: Thời khắc quyết định




Tại bậc thang thứ hai mươi, mặt trận phía Đông của Tam Thiên Kim Tự Tháp

“Khốn khiếp, thì ra kẻ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện lại là Lý Thừa Lộc, cái thế vô cùng đáng ghét kia!” 

Vũ Văn Lập sau khi nhìn thấy Đăng Dương đã rơi vào bẫy rập không lối thoát, do Lý Thừa Lộc chỉ huy binh đoàn ba trăm người của hắn tạo nên, thì liền tức tối quát to

“Yên tâm đi, cái bẫy này không thể giữ chân Đăng Dương được lâu đâu, một Võ Tướng trung cấp, hơn nữa còn đi theo con đường luyện thể, nào có dễ khống chế đến vậy” Diệt Thiên Hồng trầm giọng nói

“Đại ca, huynh vậy là nói sai trọng điểm rồi” Diệt Vân Hà cười hắc hắc 

“Vấn đề ở đây không phải là giữ chân được hay không, mà là khống chế trong bao lâu. Và cái tên chết bầm Lý Thừa Lộc kia sẽ làm được những gì trong thời gian Đăng Dương bị khống chế. Có thể là tập trung toàn lực, tung đại sát chiêu tổng hợp sức mạnh của cả ba, à không… hơn hai trăm người chăng?”

“Nhưng mà, Thất sư đệ vẫn còn con át chủ bài là Hắc Ngục Xà từ đầu đến giờ còn chưa xuất chiến” Vũ Văn Lập cau này nói

“Ý ngươi là con rắn nhỏ đó sao? Ha ha ha!” Diệt Vân Hà ôm bụng cười lớn, sau đó cũng không có nói gì nữa, mặc do Vũ Văn Lập muốn hiểu thế nào thì hiểu

“…” Diệp Khắc Linh thì chỉ im lặng và tập trung giải quyết mấy tên địch thủ rắc rối ở gần đó, đôi khi thì liếc mắt nhìn xuống một chút, xem thử tình hình của Đăng Dương như nào mà thôi.

Và có một điều thú vị là, dù cho bên dưới đó có diễn ra chuyện kinh tâm động phách đến thế nào đi chăng nữa, thần thái của nàng vẫn hoàn toàn lặng yên, không có một chút lo lắng.

Lẽ nào, đây chính là sự tin tưởng tuyệt đối vào người… hay sao?

……………..

Mặt trận phía Bắc, bậc thang thứ hai mươi chín.

“Đội trưởng, hắn ta sa lầy rồi!” Thành Khôi, một trong Chu Tước Thập Kiệt, sung sướng cười to nói “Xem ra, hắn ta cũng không quá ghê gớm như ta nghĩ a”

“Cái gì mà không quá ghê gớm chứ, nói gì thì nói, trong trận chiến một đấu ba trăm mà hắn vẫn có thể thẳng tay loại bỏ gần trăm quân địch thì cũng kinh khủng lắm rồi. Thử hỏi, ai trong chúng ta làm được như hắn?” Đặng Nhạt, một trong Chu Tước Thập Kiệt, tỏ vẻ khâm phục gật đầu

“Hắn sẽ không bại sớm như vậy đâu. Ít nhất, trước khi bị loại bỏ, hắn chắc chắn sẽ liều mạng kéo theo cả trăm tên nữa chứ chẳng đùa” Thu Minh, cô gái nhỏ tuổi nhất trong Chu Tước Thập Kiệt, tươi tắn nhận định

“Mẹ nó, không ngờ kẻ đứng đằng sau, tập hợp cái tổ đội cả đống người kia lạ là Lý Thừa Lộc. Tổ cha cái bọn Bạch Hổ Đường mất dạy, đã là hổ rồi mà còn muốn mọc thêm cánh, khốn nạn!” Cửu Viên, cũng là một trong Chu Tước Thập Kiệt, thô lỗ mắng chửi tứ tung lung xèn

“Đừng lộn xộn nữa!” Thành Khê, đội trưởng Chu Tước Thập Kiệt trầm giọng hô

“Hiện tại chúng ta đang ở bậc thang thứ hai mươi chín, trước mắt đã là bậc ba mươi, cũng chính là đích đến cuối cùng rồi. Mọi người tập trung tin thần, chuẩn bị đụng độ với đám thiên tài của các đường còn lại, nhất là hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư của Bạch Hổ Đường”

“Mẹ kiếp, lại là người của Bạch Hổ Đường à, sao lắm thế?”

“Rõ, đội trưởng!”

………………

Mặt trận phía Nam, bậc thang hai mươi sáu, đã gần mười phút trôi qua, tổ đội trăm người của Băng Cơ vẫn chưa từng rời khỏi vị trí này nửa bước.

“Băng ca, tên kia đã bị trói cứng rồi, xem ra sắp sửa phải hứng chịu sát chiêu kết liễu của đám người kia. Đây chính là thời điểm thích hợp nhất để chúng ta xuất binh thu phục hắn về dưới trướng” Ngọc Diệp đề nghị

Băng Cơ nhẹ nhàn lắc đầu “Chưa, vẫn chưa được, không hiểu sao ta lại có linh cảm, hắn vẫn chưa thực sự tung ra toàn lực, còn một điều gì đó ẩn sâu bên dưới lớp giáp bạc trắng chưa lộ ra ngoài” 

“Thực sự mà nói, kẻ này vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm hơn nhiều bất cứ ai đang đứng trên mảnh chiến trường này”

“Là thứ gì?” Ngọc Diệp cau mày hỏi, đã lâu lắm rồi, nàng chưa từng thấy Băng ca đánh giá một ai cao như thế.

Băng Cơ lại lắc đầu, phe phẩy thiết phiến trên tay “Ta không biết, nhưng nhất định là có thứ gì đó, vô cùng đặc biệt”

………………

Bậc thang thứ nhất, chiến trường phía Đông.

Đối mặt với tình trạng bị quân địch khống chế cứng này, Đăng Dương không khỏi cảm thấy giở khóc giở cười. 

Thật không ngờ lại có một ngày, hắn lại bị rơi vào trong chính cái bẫy, thứ mà hắn đã dùng không biết bao nhiều lần để hãm hại người khác

Cát lún – Dây trói – Đóng băng, giống quá giống chứ còn gì nữa, đúng là không biết nên khóc hay nên cười đây.

Thực chẳng biết, đây có phải thứ mà người ta thường gọi là ‘quả báo’ hay không nữa?

Mà thôi, cũng đâu quan trọng gì, dù sao thì chỉ với bao nhiêu đây thủ đoạn, thì làm gì có thể giữ chân được hắn cơ chứ?

“Quá ngây thơ, các ngươi nghĩ như vầy là đã có thể chôn sống được ta sao?”

“Những sợi dây leo yết ớt này, đám bùn nhão vô dụng này, còn cả lớp băng mỏng dính này nữa, các ngươi thực sự nghĩ, bọn chúng có thể ngan cản được bước chân của ta sao?”

“HẢ?”

Đăng Dương gầm lên, khí thế cuồng bạo như dã thú, Tử Lôi đấu khí điên cuồng lưu chuyển ngang dọc trong cơ thể, phá không bắn ra hàng loạt tia sét thô to như độc xà, ‘oành oành’ oanh phá khắp bốn phương tám hướng, chớp mắt đã phá hủy toàn bộ dây leo đang cuốn quanh người, đồng thời cũng xua tan hàn khí, đập nát lớp băng mỏng bao phủ toàn thân.

Tiếp đó, Đăng Dương vung lên thanh đại kiếm ngập tràn lôi điện hủy diệt trong tay, toàn lực đập thẳng xuống vùng đất sình lầy dưới chân, ý đồ dùng sức mạnh tuyệt đối để phá tan trói buộc, một lần nữa khôi phục tự do.

Thấy vậy, Lý Thừa Lộc tức thời vung ta ra lệnh “Toàn bộ huynh đệ có tu vi Võ Tướng xông lên, bằng mọi giá khóa chặt tay chân của hắn lại, tuyệt đối không được phép để hắn tiếp tục thi triển võ kỹ”

“Được!”

Hành động nhanh như liệp báo vô mồi, trong chớp mắt, ba mươi Võ Tướng vẫn luôn liên kết với nhau tạo vòng phòng ngự đã đồng loạt xông ra, bất chấp việc bản thân sẽ sa lầy cùng với Đăng Dương. 

Đầu tiên, họ dùng toàn lực, phóng mạnh binh khí của mình thẳng vào thanh đại kiếm lôi điện của Đăng Dương, hòng ngăn chặn nó đập mạnh xuống đất, hoặc ít nhất là câu kéo thêm chút thời gian, để cho bọn họ kịp thời lao đến.

Hay thay, đúng như những gì bọn họ đã tính toàn, ba mươi thanh vũ khí đồng loạt phóng ra với uy lực cực đại, trong đó bao gồm không ít thanh là Địa Nguyên Binh, rốt cuộc cũng đã thành công ngăn chặn cú chém dũng mãnh của Đăng Dương, đồng thời dẫn đến một tiếng va chạm kinh thiên liệt địa ngay giữa không trung.

BÀNH!

Sấm sét màu tím oanh tạc tứ phía, cùng một lúc thổi bay toàn bộ ba mươi thanh binh khí đủ hình đủ dạng kia, một vài thanh trong đó lao thẳng vào giữa đội hình bao đệ tử đảo xung quanh, nhất thời khiến cho không ít người đau đớn kêu la inh ỏi, thậm chí dính phải trọng thương mà trực tiếp bị loại khỏi cuộc chiến.

Tuy nhiên, cũng nhờ vậy mà toàn bộ ba mươi Võ Tướng sơ cấp rốt cuộc cũng đã thành công tiếp cận mục tiêu, đồng thời chia ra giữa chặt hai tay, hai chân, thân thể và cả phần đầu của Đăng Dương, điên cuồng cắn răng, nghiến lợi, toàn tâm toàn sức khóa chặt mọi cử động của Đăng Dương.

Và rồi không để cho Đăng Dương có thời gian nghĩ ra đối sách. 

“Ngay lúc này, toàn quân nghe hiệu lênh của ta”

Lý Thừa Lộc đã tức khắc tận dụng cơ hội ngàn năm có một này, vận hết sức lực mà gân cổ quát toooooooooooo

“Toàn quân tấn công, dùng toàn bộ sức lực, cũng như vắt kiệt tất cả đấu khí còn lại của mình, mặc kệ là nhiều hay là ít, đồng loạt thi triển sát chiêu viễn công mạnh nhất của bản thân, trong một đòn tổng lực duy nhất, hủy diệt Đăng Dương đến tận gốc rễ cho ta” 

“Nhưng còn các vị sư huynh Võ Tướng?”

Lỳ Thừa Lộc trầm giọng vung tay “Không cần lo cho bọn họ, Lý Khánh sư huynh tự khắc sẽ giải quyết ổn thỏa đâu vào đấy, còn việc quan trọng trước mắt của chúng ta là, phải bằng mọi giá hủy diệt hắn ta”

“RÕ!”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Hàng Băng Chưởng”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Phụng Hỏa Thiêu Sơn”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Hỏa Long Liên Châu Đạn”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Phong Thần Trảm”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Vẫn Thạch Hàng Lâm”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Băng Tinh Tiễn”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Hoàng Kim Kiếm Trảm”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Thủy Tiễn Xuyên Tâm”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Đại Hỏa Cầu”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Mộc Diệp Cuồng Phong”

“Nhân giai cao cấp Võ kỹ - Bôn Lôi Chưởng”

V.v…..

Nương theo hàng chục, hàng trăm tiếng thét chứa đầy sát khí đồng loạt vang lên, vô số võ kỹ công kích tầm xa đủ hình đủ dạnh, muôn màu muôn sắc, được đám đệ tử điên cuồng tung ra dày đặt như nêm cối, nhất thời che lấp cả bầu trong cỗ hơi thở cầu vồng hủy diệt, cuồng bạo như sóng thần, hung tàn như bão tố, lấy tư thế thái sơn áp đỉnh không gì cản được, ầm ầm trúc thẳng xuống đầu Đăng Dương, tạo nên một khung cảnh vừa mỹ lệ lại vừa kinh tâm, xinh đẹp đến nổi khiến cho người ta muốn bốc hơi cả linh hồn.

Chỉ trong chốc lát, nơi Đăng Dương đứng đã trở thành điểm hội tụ sức mạnh hủy diệt khổng lồ, uy lực tổng hợp của hàng trăm đại sát chiêu cấp Nhân giai, gần như có thể sánh ngang với ‘Thiên giai võ kỹ’, khiến cho hàng trăm, hàng ngàn đệ tử đang quan sát cuộc chiến ngoài xa, hồi hộp đến nín thở, tim đập đùng đùng, một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Trong suy nghĩ của bọn họ, đối mặt với thế công tổng lực hung hãn bực này, đừng nói Võ Tướng trung cấp, cho dù có là Võ Tướng cao cấp phi thường mạnh mẽ đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc đã có thể sống sót vượt qua.

"Hắn ta lần này… chết chắc rồi!”