Hào Quang Mặt Trời

Chương 437: Lý Thừa Lộc chỉ huy toàn quân




Thu trò hề của đám đệ tử kia vào trong ánh mắt, Đăng Dương không khỏi hài hước bậc cười

“Đúng là một lũ tạp nham, xem ra mình lại hi vọng quá nhiều từ bọn chúng rồi!” 

‘Ai đời mới đánh nhau thua thiệt một chút thì đã quay ra cải lộn chí chóe cả lên, thực không chuyên nghiệp một tí nào, thậm chí còn thua xa tiểu đội săn quái thú Phong Long mà mình từng gia nhập khi trước. Tuy rằng bọn họ có hơi yếu một chút, cảnh giới võ đạo cũng hơi thấp một chút, nhưng ít nhất, lúc lâm vào hiểm cảnh, cũng không có quay ra nạnh hẹ lẫn nhau’

‘Lý Khánh a Lý Khánh, chẳng lẽ đây chính là những gì mà ngươi đã âm thầm chuẩn bị để trả thù ta hay sao? Thật vậy à?’

‘Hưm… hưm… hưm, mong là sẽ không’ 

‘Thật ra mà nói, ta vẫn muốn chơi đùa với ngươi thêm chút nữa, nào… Lý Khánh, hay là Lý Thừa Lộc… sao cũng được, hãy bộc lộ tất cả con bài chưa lật của mình đi nào, hãy cho ta thấy, bức thường mà các ngươi đã cất công dựng lên để ngăn chặn bước tiến của ta!’

Với suy nghĩ như vậy, Đăng Dương không thừa thắng tấn công nữa mà nhàn nhã đứng im tại chỗ, vác kiếm trên vai, kiên nhẫn chờ đợi, xem thử Lý Thừa Lộc rốt cuộc là muốn bày trò gì để tiếp tục chiêu đã hắn đây.

Mặc dù Đăng Dương biểu hiện vô hại là vậy, đám đông đệ tử xung quanh, tinh thần vẫn cực kỳ căng thẳng như dây đàn, mỗi giây mỗi khắc đều vô cùng tập trung, để ý nhất cử nhất động của Đăng Dương, cho dù là một biến hóa nhỏ nhặt nhất.

Chỉ là không biết, bọn họ theo dõi Đăng Dương sát sao như vậy, là để kịp thời chống trả khi hắn bất ngờ tấn công hay là để kịp thời bỏ chạy nữa đây. 

Xét cho cùng, tình thế lúc này đúng là có phần rất đỗi vi diệu, Đăng Dương dù mạnh nhưng không muốn đánh, binh đoàn ba trăm người tuy đông nhưng lại vừa muốn đánh, vừa muốn chạy, cho nên rốt cuộc không biết kết quả cuộc chiến này sẽ đi về nơi đâu.

Cũng trong lúc đó, tại tít đằng xa

Sau khi đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Lý Thừa Lộc bắt đầu hùng hồn nói lớn

“Đúng là hắn mạnh thật, tuy nhiên đừng vội vì thế mà nản chí, hắn dẫu mạnh nhưng không phải là vô địch. Chỉ cần đồng tâm hiệp lực với nhau, chúng ta vẫn có thể nghiền nát hắn ta thành cám”

“Võ Tướng trung cấp thì sao chứ, mọi người đừng quên, dù hắn là một Võ Tướng trung cấp hùng mạnh thì đấu khí tích trữ trong cơ thể cũng chỉ có hạn mà thôi. Mới vừa rồi, hắn đã liên tiếp sử dụng hai đại chiêu thức cấp bậc Địa giai, trước đó khi lao thẳng vào đội hình của chúng ta, hắn cũng đã sử dụng chiêu thức có uy lực tương tự như thế”

“Tổng kết lại, từ đầu cho đến giờ, hắn ta đã tung ra tổng cộng ba chiêu Địa giai trung cấp võ kỹ, cho nên đã tiêu hao cực kỳ nhiều đấu khí trong người. Hiện tại, số đấu khí còn lại chắc chắn chẳng còn bao nhiêu”

“Trong khi đó, quân số của chúng ta vẫn còn hơn hai trăm người đầy đủ cả đấu khí lẫn thể lực”

“Đây chính là lợi thế mà chúng ta có, và hãy đảm bảo rằng, chúng ta sẽ tận dụng triệt để lợi thể này để hạ gục hắn ta!”

“HÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ”

Nghe Lý Thừa Lộc dõng dạc tuyên bố như vậy, đám đông đệ tử tinh thần máu chiến liền gào thét hô vang, trong khi đó, một nửa đệ tử muốn giải tán còn lại thì đã bắt đầu lung lay ý chí.

Biết rõ bài diễn thuyết của mình đã phát huy tác dụng, Lý Thừa Lộc liền dứt khoát vung kiếm hét to

“Nào, tất cả hay nghe lệnh ta, cùng xông lên tiêu diệt Đăng Dương”

“SÁTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!”

Hơn hai trăm đệ tử Ngoại Môn còn lại bắt đầu hô hào như sấm, dưới sự chỉ huy của Lý Thừa Lộc, một lần nữa dâng lên chiến ý ngợp trời, hừng hực khí thế mà điên cuồng lao vào công kích Đăng Dương 

“Ha ha, phải vậy chứ!” 

Đăng Dương cong môi cười, rất nhanh hạ trọng tâm, tạo thế phòng thủ, tay trái đưa khiên chắn lên trước phải vệ toàn thân, tay phải cầm Bạch Kiếm vẫn vác trên vai, tuy nhiên Tử Lôi đấu khí đã được vận chuyển lập lòe khắp lưỡi kiếm, một lần nữa biến nó trở thành một thanh đại kiếm to bự.

“Nào, tất cả hãy xông lại đây, chúng ta cùng nhau chơi đùa”

Tại sau lưng, vòng hào quang kiếm ý bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh, chẳng mắt chốc đã biến thành một đĩa cưa ánh sáng sắc lẹm, bất cứ khi nào cũng có thể đột ngột phóng ra, lạnh lùng cắt phăng đi thủ cất của quân địch.

Từ động thái này của Đăng Dương, xem ra là hắn vẫn muốn áp dụng chiến thuật cũ, đầu tiên dùng khiên chắn Lôi Thuẫn để vô hiệu hóa đòn tấn công chính diện của quân địch, Cửu Ảnh Kiếm Ý thì tập trung bọc hậu sau lưng và một phần hai cánh trái phải, cuối cùng thì thi triển Thiên Lôi Nhất Kích, hủy diệt một cách tàn bạo, toàn bộ quân địch trước mặt.

Một chiến thuật phải nói là cực kỳ đơn giản nhưng vẫn vô cùng hiệu quả.

Bất quá, người ta thường nói ‘không ai vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ’

Lý Thừa Lộc cũng vậy, lần trước binh đoàn của hắn đã bị Đăng Dương đánh xấp mặt bởi một chiêu này, vậy nên không có lý do gì để hắn lại tiếp tục phạm phải một sai lầm y hệt như thế cả.

“Tất cả nghe ta chỉ huy, toàn bộ huynh đệ có cảnh giới Võ Sư mau lui ra đằng sau, đồng loạt thi triển võ kỹ khống chế tầm xa, nhất là những người có Thổ hệ, Mộc hệ và Thủy hệ đấu khí, hãy dùng toàn lực mà giam cẩm hắn lại”

“Rõ!”

“Còn những huynh đệ có cảnh giới Võ Tướng thì gấp rút tiến lên phía trước, không cần vội vàng tấn công Đăng Dương mà hãy tập trung bảo kê cho đồng đội đằng sau, nhất là để ý chín thanh tiểu kiếm quỷ dị kia của hắn”

“Rõ!”

Lý Thừa Lộc ra sức chỉ huy, đám đệ tử thì đồng loạt hưởng ứng, độ dạng phi thường đồng tâm hiệp lực, vì sự tự tôn của bản thân, vì những lợi ích to lớn mà Lý Khánh đã hứa, quyết chí tiêu diệt Đăng Dương bằng mọi giá.

Và thế là trước ánh mắt ngạc nhiên của Đăng Dương, đội hình bao vây của quân địch đã không còn là một mớ hỗn loạn tứ tung như trước nữa, mà di chuyển rầm rập vô cùng chỉnh tề, mỗi người đều có cho mình mục đích và nhiệm vụ của riêng mình, khiến thế trận trong nháy mắt biến đổi khôn lường, vượt ra ngoài dự đoán của Đăng Dương.

“Oh, rốt cuộc thì cũng ra hình ra dáng một đội thống nhất rồi đấy!”

Đăng Dương lạnh nhạt nhết môi, bạch khí phà ra theo khe hở của mũ giáp đầu rồng, giọng nói âm trầm đến đáng sợ

“Có điều, bấy nhiêu đây vẫn chưa nhằm nhò gì so với ta!” 

“Tiến lên, Cửu Ảnh Kiếm Ý, cho bọn chúng biết thế nào mới là sức mạnh thật sự”

Vút… xíu……..

Thanh âm băng hàn vừa dứt, lưỡi cưa ánh sáng do chín tia kiếm khí tạo thành, liền kéo theo một vệt sáng mờ nhạt sau đuôi, phá không lao đi với tốc độ nhanh như điện xẹt, không ngừng phát ra tiếng rít gió bén nhọn đến ám ảnh, bắn thẳng vào đám đệ tử đang ráo riết thay đổi đội hình xung quanh.

“Cẩm thận, nó tới kìa!”

“Không cần sợ mãi, tất cả huynh đệ Võ Tướng mau tập trung tạo vòng phòng ngự”

Dưới mệnh lệnh to rõ của Lý Thừa Lộc, một đội hình gồm ba mươi Võ Tướng sơ cấp đã nhanh chóng xuất hiện, đồng loạt liên kết với nhau, tạo thành một vòng phòng hộ, vừa là vòng vây kín kẻ bao quanh Đăng Dương. 

Sau đó, tên nào tên đấy cũng đều vận chuyển đấu khí đến mức tối đa, tập trung toàn bộ sức mạnh vào binh khí của mình, chính diện chống đỡ Cửu Ảnh Kiếm Ý đang mãnh liệt bay đến.

Chỉ nghe ‘KENGGGGGGGGGGGGGGGGGGG’ một tiếng đinh tai nhức óc 

Với sự đồng tâm hiệp lực của vô số Võ Tướng sơ cấp, lưỡi cưa ánh sáng phi thường đáng sợ và ám ảnh kia, rốt cuộc đã bị đánh bật trở lại về phía Đăng Dương, hoàn toàn không thể xuyên thủng tuyến phòng ngự vô cùng vững chắc.

Đúng lúc này, Đăng Dương đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ hẩng đi, còn chân của hắn thì lại đang từ từ chìm vào mặt đất.

“Là cát lún?” 

Theo phản xạ tự nhiên, Đăng Dương liền nhận định ngay tình trạng mà mình đang gặp phải là rơi vào cát lún, bởi đây cũng chính là thủ đoạn độc môn mà hắn đã từng sử dụng rất nhiều lần để hãm hại kẻ khác.

Tuy nhiên rất nhanh sau đó, khi đã tận mắt nhìn xuống mặt đất dưới nhân, hai chữ ‘cát lún’ hiện lên trong đầu Đăng Dương đã tức khắc biến thành ‘sình lầy’

Đúng vậy, chính là sình lầy, cả mặt đất dưới chân Đăng Dương giờ đây đã là một vùng sình lầy bọt bẻo.

Thì ra, đúng như những gì Lý Thừa Lộc đã ra lệnh, những đệ tử có tu vi Võ Sư, lu luyện Thổ hệ đấu khí đang nấp đằng sau hàng phòng ngự kia, đã đồng loạt thi triển võ kỹ khống chế tầm xa của mình, biến toàn bộ mặt đất nơi Đăng Dương đang đứng thành một bãi sình lầy nhớp nháp, lún sụt, vừa chôn chân lại vừa từ từ kéo Đăng Dương chìm vào lòng đất.

Tiếp đó, cũng từ trong sình lầy, vô số dây mây, mây leo và cả bụi gai được những đệ tử có tu vi Võ Sư, tu luyện Mộc hệ đấu khí ào ạt tạo ra, liên tục mọc lên rồi vun vút nối đuôi nhau, phóng thẳng vào Đăng Dương, trong chớp mắt đã trói chặt toàn bộ thân người và tứ chi của hắn lại, sau đó thì mãnh liệt kéo đi xuống, gần như là chìm nhanh gấp hai lần tốc độ ban đầu.

Như thế còn chưa hết, sau khi bị sình lấy khóa chân, lây leo trói người, Đăng Dương tiếp tục phải hứng chịu những cơn phong hàn lẽo thấu xương, khiến cho cả người hắn từ từ trở nên khô cứng, kết thành băng mỏng, hành động vì thế mà dần chập chạp, không còn dược linh hoạt tự nhiên như trước.

Và cũng đừng xem thường bãi sình, những sợi dây leo hay luồng khí lạnh này, chỉ vì bọn chúng được thi triển bởi những tên Võ Sư quá mức nhỏ yếu so với Đăng Dương.

‘Một cây làm chẳng lên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’

Từ xưa đến nay, câu nói này chưa bao giờ là sai cả.

Có thể một Võ Sư tạo ra dây leo, ngưng tụ sình lầy, thổi gió thành băng thì những dây leo, sinh lầy và cả băng phong đó đều phi thường yếu ớt, thế nhưng nếu mười Võ Sư, hai mươi Võ Sư hợp lực lại tạo thành thì sao?

Thì đó chính là cỗ sức mạnh sánh ngang với những võ kỹ khống chế cấp bậc Địa giai, hoàn toàn đủ sức để phong tỏa toàn bộ hoạt động của một Võ Tướng trung cấp giống như Đăng Dương.

Thế trận lúc này, không còn hoàn toàn nghiên về phía Đăng Dương nữa mà đã chính thức rơi vào tay Lý Thừa Lộc.

Và rồi, hắn sẽ làm gì tiếp đây, khi mà Đăng Dương đã bị trói cứng?